Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 210. Người tài và người tàn
"Cái tội đánh lẻ đấy, ăn no đòn chưa?"
Ngay sau cú đấm trời giáng, Trần Hoài Nam có cảm giác như thể mọi cơ quan trong cơ thể mình đều đã bị đổi chỗ, còn về xương xẩu thì không biết đã gãy bao nhiêu khúc mà nói nữa.
Tuy vậy, cơn đau nhức khủng kh·iếp giờ đã không còn là vấn đề nữa rồi... Bởi vì cậu đang nhìn thấy ảo giác, nơi Himiko đang ngồi xổm trước mặt cậu tay chống cằm, đồng thời trên miệng còn nở một nụ cười lạnh nhạt: "Biết sai ở đâu chưa?"
"...Màu đen à... Ảo giác, chắc là do mình đang hấp hối rồi..."
Himiko: "..."
Không nói nửa lời, Himiko dùng sức cốc đầu cậu ta một cái, ít nhất đủ nhẹ nhàng để làm cậu ta tỉnh táo lại mà không thăng thiên ngay tại chỗ luôn.
"Đau-... Cứ tưởng là ảo giác trước lúc c·h·ế·t rồi chứ... Em đuổi theo nhanh thật đó"
Himiko lại nhếch môi, điệu cười càng lúc càng băng lãnh hơn: "Chuyện anh qua lại với A Thất, em có thể bấm bụng bỏ qua do hai người vẫn chưa đi quá giới hạn. Chuyện anh mặc kệ em mà bỏ về nhà thăm người thân, em cũng không để tâm vì nó cũng không quan trọng lắm"
"Nhưng mà lần này... Em TUYỆT ĐỐI sẽ không bỏ qua cho anh"
Trần Hoài Nam nghe xong, dù đang bị trọng thương nhưng vẫn phải hung hăng rùng mình một cái vì sợ hãi. Để cầu sinh, cậu đành phải cố hết sức biện minh cho hành động của chính mình: "Anh chỉ không muốn kéo em vào nguy hiểm..."
"Anh nói vậy mà không tự hỏi lại bản thân xem em đã có cảm nghĩ như thế nào khi phải trơ mắt ra nhìn anh một mình lao đầu vào nguy hiểm ư? Đủ rồi, em đã nói rõ, lần này em TUYỆT ĐỐI sẽ không bỏ qua cho anh, thế nên cứ rửa cổ mà đợi đi"
Trần Hoài Nam nuốt nước bọt.
"Ở đó hồi phục lại đi, em sẽ câu giờ. Cái thân anh như thế thì còn đánh đấm gì nữa, trước tiên cứ cố gắng giữ mạng rồi em sẽ dẫn anh bỏ chạy"
Nói rồi Himiko liền rút kiếm, một mình rời đi đánh tay đôi với con tinh tinh... Hoặc là bị hội đồng bởi con tinh tinh cùng vài con quái vật tinh anh khác.
Với Himiko mà nói, thật ra chuyện này cũng không khó giải quyết cho lắm. Cùng lắm thì rút Dạ Đao Thần ra đánh nhau, đợi Trần Hoài Nam hồi phục rồi mới bỏ chạy... Cô ấy không có giống như bạn trai mình, bản thân cô ấy không có lí do gì để liều mạng với mấy con hàng này cả.
Mà thật ra thì cả Trần Hoài Nam cũng vậy. Cậu ta suýt c·h·ế·t chỉ đơn giản là do cậu đã quá ảo tưởng sức mạnh mà thôi. Nếu thể chất của cậu tốt hơn chút nữa thì cậu có thể đã đắc thủ rồi... Chỉ tiếc là cậu đã đánh giá sai khả năng của mình.
Cậu chưa đủ "tuổi" để chém qua lớp da thịt dày như bê tông của cái thứ to xác đó.
Vâng lời Himiko, Trần Hoài Nam gắng gượng ngồi dậy, mượn chúc phúc của Lily để nhanh chóng chữa trị toàn bộ các vết thương trong cơ thể.
Những khúc xương đã bị gãy có lẽ sẽ phải mất tương đối thời gian để có thể bình phục hoàn toàn, còn các loại chấn thương phần mềm như dập ruột dập gan này nọ thì ngược lại khá dễ giải quyết. Nghe có hơi kì lạ nhưng sự thật chính là như vậy.
Vấn đề còn lại là máu của cậu đã thất thoát quá nhiều rồi, ngay cả khi miệng vết thương đã khép lại rất sớm thì cậu vẫn mất rất nhiều máu sau sai lầm vừa rồi. Mà máu thì không thể tự nhiên mà sinh ra được, thế nên có thể nói, bây giờ cậu đúng nghĩa là yếu như con sên.
Himiko thì không giống như cậu, người ta vốn đã hùng mạnh và dũng mãnh sẵn nên có ăn chút vết thương cũng chẳng thể trở thành vấn đề được. Còn cậu? Cậu vẫn cứ là một tên yếu nhớt, dù đã mượn sức mạnh rồi nhưng kết quả vẫn một đấm là nằm, chả thể hiện được bao nhiêu cả.
Thú thật thì cậu cũng chẳng biết là do cậu quá phế hay là do con hàng kia mạnh ngoại hạng nữa...
"Được rồi, về thô-... i? Ơ kìa?"
Đang lúc định ngóng cổ dậy dùng hết sức bình sinh để gọi Himiko bỏ chạy thì vừa hay một bóng mờ đã bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Bóng mờ kia di chuyển thoăn thoắt trong không khí tựa như một làn sương mờ ảo vô cùng khó phát hiện. Nó nhanh chóng luồn lách qua các đòn tấn công vốn không nhằm vào mình rồi từ từ tìm đến vị trí động mạch chủ trên cổ của con tinh tinh, và ý đồ thể hiện ra cũng đã rất rõ ràng...
Bóng mờ đó muốn lặp lại chiến thuật của Trần Hoài Nam, hoặc là nói... Đó vốn dĩ đã là chiến thuật cơ bản của một sát thủ.
"...Đù, phong cách chiến đấu này nghe quen lắm nha"
"Nyahaha~ ngay cả đương sự còn không hề hay biết mà anh vẫn nhận ra hả?"
Một tiếng cười cổ quái bất chợt vang lên sau lưng Trần Hoài Nam, và người đó không đâu khác chính là nàng mèo nhà Dạ Trầm Uyên: "Anh ấy đã đợi thời điểm này rất lâu rồi đó... Hì hì"
Trần Hoài Nam: "Đừng gọi tôi là anh, nghe tổn thọ c·h·ế·t đi được"
"Ô kìa? Chẳng phải nhà anh cũng đang có một cô em đã gần nghìn năm tuổi kia sao? Anh là người duy nhất không có tư cách nói với tôi câu này đó~"
"..."
Đúng quá, không cãi được.
Mà thôi, là người đã bị loại khỏi cuộc chơi, cậu cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn họ muốn làm gì thì làm thôi. Họ muốn chạy thì cậu sẽ chạy... Còn nếu muốn đánh thì cậu sẽ vui lòng trở thành khán giả.
Trong trường hợp này, cậu đã tự mình đánh mất quyền lựa chọn rồi.
Như nhận ra được hành động âm thầm của Dạ Trầm Uyên, Himiko vẫn không nói gì, thay vào đó là thứ nhịp độ tấn công càng lúc càng gia tăng đến mức mất kiểm soát, khiến cho con tinh tinh cao lớn kia cũng bắt đầu bị bất ngờ.
Để đổi lại, Himiko đã gần như mặc kệ mọi con quái tinh anh xung quanh mình, để bọn chúng muốn làm gì thì làm, né được thì né, không né được thì bị thương... Mà Himiko thì chưa bao giờ ngại bị thương cả.
Nàng Miêu Nữ nhà Dạ Trầm Uyên cũng không thể ngồi yên mãi được, bởi vì cô ấy đã hứa sẽ tạo sân khấu cho người con trai kia từ trước rồi. Thế là cô ấy đã nhanh chóng tham chiến, phối hợp với Himiko thu hút sự chú ý của con tinh tinh.
Không để hai người kia phải thất vọng, Dạ Trầm Uyên chỉ mất một lúc tụ lực để thi triển một đòn tấn công nhất kích tất sát mà một sát thủ nên có. Bằng thứ độc môn bí kĩ nào đó, cậu ta đã biến song chỉ của mình thành một thanh kiếm ánh sáng, sau đó lạnh lùng đâm thẳng vào vị trí mà cậu đã nhằm vào từ trước đó.
Gào!
Động mạch chủ bị cắt đứt một cách bất ngờ và quỷ dị đã khiến cho con tinh tinh hoảng sợ, vội vàng ném con quái tinh anh ở gần đó về phía hai nữ để câu giờ. Trong khi đó thì nó lại cố sức bưng bít vết thương, đồng thời còn tìm kiếm thủ phạm đã vừa ra tay đánh nó trọng thương.
"Ha-"
Dạ Trầm Uyên cười lạnh, trước khi chạy đi còn cố tình rạch một đường thật dài trên động mạch chủ của nó, khiến cho lượng máu đen chảy ra đủ để hình thành một thác nước nhỏ đen ngòm... Nhìn y hệt như một đống dầu hoả kém chất lượng vậy.
Dạ Trầm Uyên khác với Trần Hoài Nam, cậu ta không phải một thư sinh gầy yếu mà là một tay sát thủ được huấn luyện đàng hoàng ngay từ nhỏ. Vì thế, với đủ loại nhẫn thuật trong tay cộng thêm thứ thiên phú mờ nhạt trời sinh, việc cậu ta ám sát thành công con hàng này thật ra cũng chẳng phải chuyện gì quá kì lạ.
Chỉ là...
"Đùa chứ, cắt động mạch chủ rồi mà vẫn sống được hả? Quả nhiên chúng ta không thể áp dụng kiến thức thông thường lên bọn quái vật phiền phức này được"
Dạ Trầm Uyên vừa rút lui chưa được bao lâu thì ngọn thác làm bằng máu đen đã nhanh chóng trở nên yếu ớt, rồi cuối cùng là hoàn toàn biến mất.
Không sai, con tinh tinh kia đã bình phục trở lại rồi. Tuy rằng miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại nhưng khả năng hồi phục đó vẫn rất đáng quan ngại.
"Dạ Trầm Uyên, đủ rồi, chúng ta chuẩn bị rút thôi, không đánh lại được đâu"
Nghe vậy, không đợi Dạ Trầm Uyên kịp nói gì, Himiko liền lên tiếng hỏi ngược lại: "Thế là kế hoạch của anh đã thất bại rồi đúng không? Vả lại, em đoán là những người ở phía sau cũng sắp đuổi tới rồi đó. Cứ vậy mà rút luôn hả?"
Himiko nói như kiểu cô ấy biết rất rõ những suy tính trong đầu bạn trai mình... Mà, nếu là cô ấy thì nhiều khả năng là đúng vậy thật.
"Em không cần nghĩ đến chuyện lôi món tà vật đó ra để giúp anh đâu, anh sẽ tự mình cho nó một món quà cuối cùng"
Dạ Trầm Uyên: "Spotlight của tôi..."
Hoa: "..."
Không cứu nổi. Cứ mờ nhạt như vậy chẳng phải lad rất tốt hay sao? Đỡ bị người ta làm phiền lại còn dễ làm việc nữa... Hà cớ gì anh ta cứ chấp nhất tìm cách trở nên nổi bật cơ chứ?
Có nổi bật cũng có ai xem đâu?
"Hửm...? Em tự hỏi anh sẽ có quà gì cho nó đấy, ha ha" Himiko cười khẩy: "Vừa nãy còn bị bó đấm cho suýt c·h·ế·t cơ mà? Giờ vẫn dám ngồi dậy đánh với nó hả? Tâm lí của anh cứng hơn em nghĩ đấy"
"Tâm lí của anh mà không cứng thì đời nào ở chung được với em hả Himiko? Hơn nữa, con bé Lily còn ở kia, thành ra... Tâm lí của anh buộc phải cứng hơn nữa mới được" Trần Hoài Nam không chút yếu thế đáp trả lại bạn gái mình.
Himiko: "Ha ha"
Dạ Trầm Uyên: "..."
Hoa: "..."
Tuy không quá rõ ràng nhưng thân là bạn học cùng lớp đã cùng nhau vào sinh ra tử đôi lần, hai người họ có thể cảm nhận được sự bất lực trong câu nói vừa rồi của Trần Hoài Nam... Mặc dù cậu ta trông có vẻ không hề yếu thế trước bạn gái mình.
Nói thế thức là...
Thiên thần còn có điểm gì đó đáng sợ hơn cả Himiko sao?
"..."
Cô gái siêu cấp thuần khiết, siêu cấp đáng yêu và siêu cấp lương thiện đó á?
"..."
Không thể nào.
Người như vậy thì làm sao có thể có bộ mặt khủng khiếp hơn cả Himiko được?
Không tin.
"Được rồi, tôi biết mấy người đang nghĩ cái gì trong đầu đấy" Trần Hoài Nam liếc ngang một cái rồi nói tiếp: "Giờ tôi đi hết nổi rồi nên nhờ mọi người dìu vậy. Cơ mà đợi một chút, tôi phải chuẩn bị quà cái đã"
Mọi người: "..."
Sao nghe giống như đang đẩy xe lăn cho cậu ta quá...
Mà kệ đi.