Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 211. Ranh giới giữa dũng cảm và liều lĩnh
"Thế, cậu muốn để lại món quà gì cho nó? Với khả năng hồi phục quỷ dị như vậy, cậu có chắc là mình sẽ làm gì được nó không?"
Trong lúc ngồi đợi Trần Hoài Nam chuẩn bị thì Dạ Trầm Uyên đã không nhịn được mà buộc miệng nói ra một câu như vậy... Trong khi hai cô gái duy nhất trong nhóm vẫn đang phải è cổ ra câu giờ.
Đành chịu thôi, nghề của Dạ Trầm Uyên là sát thủ mà, kêu cậu ta đánh giáp lá cà với con quái như thế kia thì có khác gì đang bảo cậu ta đi c·hết đâu?
"Ờ, với những loại v·ết t·hương thông thường thì đúng là như thế... Cơ mà cậu có để ý không? Trên lưng nó vẫn có mấy v·ết t·hương mãi vẫn không chịu lành kìa?"
"Do cậu làm hả?"
"Ờ, chỉ cần nhiêu đó đã đủ chứng tỏ lực lượng mà tôi đang nắm giữ có thể khắc chế khả năng phục hồi của nó" Trần Hoài Nam giải thích: "Vì vậy, kế hoạch hiện tại chỉ đơn giản là để hai người họ câu giờ... Còn tôi thì cố gắng hết sức tung một đòn toàn lực mà thôi, mặc dù đ·ánh c·hết được hay không thì không chắc..."
"Chẳng sao cả, cùng lắm thì chạy thôi" Dạ Trầm Uyên nói.
Ầm~
"A... Hình như hai người kia sắp sửa thất thủ đến nơi rồi thì phải" Dạ Trầm Uyên lại mở miệng nói với biểu cảm bất an.
"Ờ, mà tôi thì vẫn chưa tụ lực xong"
"..."
Thấy Himiko có dấu hiệu muốn rút Dạ Đao Thần ra thanh toán với con tinh tinh, Trần Hoài Nam đã phải vội vàng lên tiếng chặn Himiko lại: "Cố thêm một chút, chỉ một phút nữa thôi! Không cần phải mang nó ra đâu Himiko!"
"Sao anh cứ sợ nó thế?"
"Tóm lại là đừng có mang nó ra!"
Himiko không nói gì, chỉ hậm hực gật đầu với biểu cảm tỏ ra khá là bất mãn. Có vẻ như cô ấy rất không vừa ý cái thái độ bảo bọc quá mức của cậu ta... Hoặc cũng có thể là vì cậu ta vẫn chưa quá tin tưởng vào khả năng của cô ấy.
Dù là cái nào đi chăng nữa, sẽ sớm thôi Himiko sẽ tự mình giải quyết tất cả.
"Trông có vẻ khó khăn quá nhỉ?"
Giữa lúc Trần Hoài Nam đang phải gồng mình lên tụ lực thì Edgar và Lục cũng đã đuổi kịp bằng cách nào đó: "Thư của cậu về tới rồi, nhưng do bọn họ kẹt vụ dẫn dắt người dân nên sẽ đến trễ một chút. Tóm lại, việc câu thời gian cứ giao cho bọn này"
Với đầu óc của mình, Edgar chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là hiểu ra ngay kế hoạch của Trần Hoài Nam. Giữa bọn họ không cần phải nói gì nhiều, chỉ vừa mới lộ mặt thì họ đã lập tức mang v·ũ k·hí ra, lao lên hỗ trợ cho Himiko và nàng Miêu Nữ.
Vừa mới lao lên, Edgar đã ăn ngay một đấm vào mặt. Cũng may là cậu ta đã dựng khiên kịp thời để che chắn bản thân, chứ nếu không thì cậu ta rất có thể sẽ trở thành Trần Hoài Nam thứ hai.
"Tê! Tê quá má ơi! Đờ phắc, sao con hàng này mạnh điên vậy?!"
Sau cú đấm vừa rồi, thân thể của Edgar đã b·ị đ·ánh lui ra sau vài mét nhưng tính ra cũng không có b·ị t·hương gì. Chỉ có điều việc ăn trọn vẹn một đấm như vậy vẫn khiến cậu ta tê hết cả tay, gần như suýt chút nữa đã mất đi khả năng cử động.
"Cái tội tài lanh"
Lục thì hành động lặng lẽ hơn, không ngừng thu triển đủ loại trớ trú nguyền rủa để làm suy yếu con tinh tinh, tạo cơ hội cho những người còn lại tận dụng để t·ấn c·ông hoặc né đòn.
Sau một một đến hai phút cầm cự, rốt cục thì quá trình tụ lực của Trần Hoài Nam cũng đến hồi kết thúc. Từ lòng bàn tay của cậu ta, những tia điện màu trắng đơn sắc bắt đầu chớp loé, tạo ra thứ ánh sáng có thể nói là khắc tinh của bóng đêm.
"Hửm?"
Edgar tỏ ra có hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ lẩm bẩm: "Mau đến chỗ cậu ấy nương nhờ một thời gian đi... Cô nên tìm cách thanh tẩy chính mình trước khi bị Huyết Nguyệt hoàn toàn tha hoá"
Khỏi cần Edgar phải nhắc nhở, như một bản năng cầu sinh, nàng ma nữ đã sớm lân la đến bên cạnh Trần Hoài Nam.
Tất nhiên, cô ấy sẽ không chủ động lao đầu vào những tia sét kia để rồi b·ị đ·ánh cho siêu thoát luôn mà chỉ đứng ở gần đó, tận hưởng sự rột rửa mà nó mang lại.
Chỉ vài chục giây sau nữa, quá trình tụ lực đã chính thức hoàn tất. Giờ đây không gian xung quanh Trần Hoài Nam tựa như đang hình thành một lôi trận với các tia điện giăng chằng chịt tựa như thiên la địa võng, khiến các sinh vật thuộc về mặt trái ở gần đó không nhịn được mà sinh ra cảm giác kh·iếp sợ.
"Một phát ăn ngay"
Trần Hoài Nam duỗi ngón tay, tập hợp toàn bộ các tia sét hỗn loạn về đúng một địa điểm, từ đó biến vô số các tia sét nhỏ trở thành một tia sét khổng lồ như thể nó sắp sửa ngưng tụ trở thành một dạng vật chất phát quang cực mạnh.
Một dạng vật chất cực sáng có hình dạng là một cây đinh ba làm bằng sấm sét...
"Tất cả mau né ra!"
Nghe thấy hiệu lệnh của Trần Hoài Nam, Himiko ngay lập tức tóm lấy cổ áo của cả Edgar và Lục ném thẳng ra một góc an toàn rồi cùng nàng Miêu Nữ nhanh chóng quay trở về bằng tốc độ áp đảo.
Lôi Thần Phương Thiên Kích!
Ngọn đinh ba lao nhanh trong trong màn đêm đỏ thẫm của Huyết Nguyệt, nhanh đến mức không cho con tinh tinh kia bất kì cơ hội phản xạ nào. Kể cả khi nó đã biết trước rằng Trần Hoài Nam đang tụ lực và cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước... Thế nhưng tốc độ t·ấn c·ông của ngọn đinh ba vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của nó.
Không thể tránh né tức là chỉ có thể bị động phòng ngự. Sau cùng, nó chỉ kịp giơ đôi tay khổng lồ lên đỡ lấy ngọn đinh ba trước khi thứ tia sáng hủy diệt kia kịp găm thẳng vào sọ não của nó.
Tiếng sấm nổ đùng đoàng bất chợt vang lên trong không gian, kèm theo đó là màn chớp sáng chỉ trong nháy mắt hệt như một vị thần nào đó vừa quăng flash. Kết quả là Lôi Thần Phương Thiên Kích mà Trần Hoài Nam ném ra đã hoàn toàn biến mất... Nhưng ít nhất thì nó đã thành công lấy đi cánh tay phải của con tinh tinh.
Xoẹt~ xoẹt~
Chút dư lôi khắc tinh còn sót lại vẫn cứ quấn lấy miệng v·ết t·hương của con tinh tinh to xác, giày vò nó bằng một nỗi thống khổ đến tột cùng. Đó chính xác mới là món quà mà Trần Hoài Nam muốn để lại.
Một nỗi giày vò khủng kh·iếp cho đến lúc nó thực sự lìa đời!
Gào~!
"Chạy!"
Trần Hoài Nam gồng hết sức hét lên một tiếng rồi ngã quỵ, hoàn toàn bước vào trạng thái thoát lực. Himiko cũng nhanh chóng quay trở về tóm lấy cổ áo Trần Hoài Nam rồi xách dép chạy trước, và nàng Miêu Nữ cũng tóm cổ áo của Edgar rồi xách dép đuổi theo ngay sau đó.
Còn Lục và Dạ Trầm Uyên... Chắc là hai người đó đã dìu nhau bỏ chạy từ đời nào mất rồi.
Đến đây, chiến dịch của Trần Hoài Nam đã chính thức kết thúc với cơ thể trọng thương chưa biết khi nào mới hồi phục lại hoàn toàn... Còn Himiko, Edgar và Lục cũng có b·ị t·hương nhưng không nặng lắm, không lâu nữa sẽ hồi phục lại mà thôi.
Một hồi sau khi cả bọn bỏ chạy, rốt cục thì Đội Hiệp Sĩ Dòng Đền cũng đã đến nơi dọn sạch những gì còn tồn đọng lại theo như bức thư mà Trần Hoài Nam đã gửi về.
Khi đã bị mất đi một cánh tay, chỉ mỗi việc giữ thăng bằng thôi cũng đã khiến con tinh tinh gặp rất nhiều khó khăn. Mà Đội Hiệp Sĩ Dòng Đền thực chất cũng không hề yếu, lại còn có sự yểm trợ về hoả lực từ phía sau nên họ hoàn toàn có thể đánh bại con tinh tinh và đội quân của nó mà không có quá nhiều t·hương v·ong.
Dù vậy, vị Đại Công Thần đã lặng lẽ đánh trọng thương con tinh tinh kia vẫn chưa hề xuất hiện trở lại.
Không ít người trong Đội Hiệp Sĩ nghĩ rằng cậu học sinh kia đã anh dũng t·ử t·rận, cũng có người nghĩ rằng cậu ta đã không c·hết mà chỉ trốn đi chỗ khác. Dù có là cái nào đi chăng nữa, những gì cậu ta đã để lại vẫn đáng được tôn trọng, bởi vì cậu ta đã gián tiếp giúp đỡ và cứu mạng rất nhiều người.
Sau trận chiến, nếu cậu ta vẫn m·ất t·ích, Đội Hiệp Sĩ nhất định sẽ tìm kiếm cậu ta. Thậm chí trong trường hợp cậu ta thực sự đ·ã c·hết, họ vẫn sẽ là bên tự mình đứng ra tổ chức t·ang l·ễ cho cậu ta.
Điều này không đơn thuần xuất phát từ lòng biết ơn của chính họ mà đồng thời còn là truyền thống long trọng của Đội Hiệp Sĩ Dòng Đền cao quý: Tôn kính tử sĩ.
Chỉ tiếc là... Điều đó sẽ không thể xảy ra, đơn giản bởi vì cậu học sinh kia vẫn chưa có thăng. Cậu ta chỉ bị những người bạn học đáng mến của mình xách chạy đi thẳng vào bên trong pháo đài để cứu chữa trước khi thực sự thăng mà thôi.
Với tình trạng hỗn loạn của đoàn người sẽ rất khó để các quân y có thể chuyên tâm cứu chữa cho người bệnh. Vì vậy, việc họ lựa chọn chạy thẳng vào pháp đài nhờ giúp đỡ hoàn toàn là sự lựa chọn sáng suốt... Và cũng là vô cùng liều lĩnh.
...
...
"Cậu ấy thế nào rồi bác sĩ?"
Nhìn thấy một nữ bác sĩ bước ra từ căn lều nơi Trần Hoài Nam đang nằm điều trị, Himiko đã ngay lập tức đứng dậy hỏi với vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng, bởi vì cậu ta đã hôn mê rất lâu rồi.
Nữ bác sĩ lắc đầu: "Không rõ. Theo lí mà nói, cậu ấy lẽ ra đã phải c·hết từ lâu rồi. Mạch máu vỡ vô số kể, xương cũng gãy nát không biết bao nhiêu khúc, ấy vậy mà cậu ta vẫn sống được cho đến giờ... Thực sự thì chúng tôi cũng chẳng thể hiểu rõ"
"Kết quả chuẩn đoán sơ bộ là vậy. Hi vọng là em sẽ chờ đợi thêm một lát, chúng tôi vẫn còn rất nhiều bệnh nhân cần giúp đỡ, mong em hãy thông cảm"
Himiko cúi đầu, mím môi: "Vâng..."
Nữ bác sĩ khẽ gật đầu rồi mau chóng rời khỏi.
"Đừng lo quá, đến mức đó mà còn không c·hết được thì sẽ không c·hết nữa đâu"
Edgar đứng dậy thẳng thắn nói: "Cậu ta được ban phước bởi Lily đúng không? Tôi khá chắc là sự ban phước đó đang âm thầm giữ mạng cho cậu ta đấy. Có thể cậu ta sẽ không thể hồi phục được ngay, cơ mà không c·hết là tốt lắm rồi"
"Tôi biết..."
"Phù, ít nhất thì việc cậu ta chỉ biết nằm im như này sẽ không còn cơ hội để làm gì đó liều lĩnh nữa. Đỡ lo rồi, đúng không?" Dạ Trầm Uyên an ủi.
Himiko: "..."
Mấy cái người này có biết cách an ủi người khác không vậy?
"Ha... Mấy người mau ra chỗ khác đi, tôi cần yên tĩnh một lát"
"Được thôi, nhưng đừng nghĩ quẩn đấy"
"Câm!"
Bị Himiko liếc một cái, cả đám liền xách dép bỏ chạy một lần nữa.
Khi cảm thấy không gian xung quanh đã phần nào yên tĩnh hơn, Himiko liền vén màn bước vào bên trong, ngồi xuống ngay bên cạnh giường bệnh nơi Trần Hoài Nam đang nằm rồi bắt đầu rơi lệ.
"Anh vẫn vậy, sao anh vẫn không chịu đặt niềm tin vào em chứ? Em đã mạnh hơn rất nhiều rồi mà... Vì sao anh vẫn không chịu tin tưởng em?"
"Đừng lấy lí do là vì muốn em được an toàn nữa... Em xin anh đó. Anh cứ hành động như vậy, lỡ một ngày anh thật sự không thể trở về nữa..."
"Em..."
"..."