Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 213. Khải Huyền

Chương 213. Khải Huyền


Đến ngày thứ bảy.

Trần Hoài Nam vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.

Trong khi đó, cả khu pháo đài đã dần để lộ sự thất thế trước đoàn quân quái vật đông như kiến cỏ, lại còn được sinh ra không ngừng nghỉ bởi đêm Huyết Nguyệt.

Hiệp Sĩ Dòng Đền dù có anh dũng và kỉ luật đến mấy cũng sẽ biết mệt. Hoả lực của pháo đài dù có mạnh đến đâu nhưng rồi cũng sẽ đến lúc cạn kiệt đ·ạ·n dược... Càng quan trọng hơn nữa là đội ngũ quân y phía sau cũng hoàn toàn bị quá tải rồi.

Vốn dĩ số tài nguyên dự trữ ở đây sẽ đủ để đối phó với Tuần Huyết Nguyệt. Tuy nhiên, kì Huyết Nguyệt lần này lại hoạt động không theo kịch bản, đùng một cái liền biến ban ngày thành ban đêm khiến cho người ta không còn một chút cơ hội ngơi nghỉ... Chứ nếu không, chưa chắc gì họ đã phải chật vật như thời điểm hiện tại.

Trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, lớp cá biệt đã tập hợp lại đầy đủ ở pháo đài do sức mạnh của lũ quái vật đã nằm ngoài phạm vi họ có thể lo được. Vũ Trung Ngạn, Iris, Limia, hai chị em nhà Takahashi và cả Ikki nữa,... Tất cả bọn họ đều đã quay trở lại hội họp để cùng nhau tác chiến.

Trong cả đám bạn, có lẽ Vũ Trung Ngạn và Iris là những người cảm thấy nghi ngờ nhất với tình hình hiện tại. Tất nhiên không phải họ sợ c·h·ế·t hay gì cả, mà chỉ đơn giản là họ đều đang cảm thấy Huyết Nguyệt đang trở nên vô cùng cổ quái.

Là những kẻ chuyển sinh, không lạ gì khi họ cũng đã từng đối mặt với một kì Huyết Nguyệt nào đó trong quá khứ. Trận chiến năm đó tất nhiên là không hề dễ chịu gì, cơ mà nó cũng không có đến mức tuyệt vọng như thế này...

Huyết Nguyệt của hiện tại cho họ cảm giác cứ như thể có ai đó đang ẩn nấp ở đằng sau bức màn, âm thầm chi phối Huyết Nguyệt để tiêu diệt sự sống trên thế giới này vậy... Rất bất thường!

Cũng may, hôm nay đã là ngày cuối cùng. Chỉ cần gắng gượng thêm khoảng 24 tiếng đồng hồ nữa, họ sẽ hoàn toàn được giải thoát khỏi cái địa ngục trần gian này...

Hoặc cũng có thể mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

"Himiko-chan, lớp trưởng cậu ấy đã hồi phục được đến đâu rồi?"

Trong thời gian giải lao ngắn ngủi để bổ sung thêm năng lượng, Takahashi Hoshino đã thuận miệng hỏi một câu như vậy. Và tất nhiên, đáp lại cô ấy vẫn chỉ là cái lắc đầu của Himiko: "Không biết. Chỉ biết là không còn nguy hiểm đến tính mạng"

"Tôi không nghĩ một kẻ lí trí như cậu ta có thể hành động ngu ngốc đến vậy đấy" Ikki vừa ăn cơm hộp vừa buông lời cảm thán.

"...Chắc là do anh ấy đã đánh giá quá cao bản thân... Hoặc là do anh ấy đã đánh giá quá thấp đối thủ của mình đi" Himiko nhún vai: "Tôi không rõ anh ấy đã nghĩ gì vào lúc đó, nhưng bất kể quyết định đó có ngu ngốc đến cỡ nào, anh ấy vẫn là người đã gián tiếp cứu được rất nhiều sinh mạng. Những kẻ biết chấp nhận hi sinh vì người khác cho dù có ngốc đến mấy vẫn xứng đáng được công nhận"

"..."

Cảm nhận được luồng aura hắc ám mà Himiko toát ra, cả lớp bắt đầu cảm thấy có hơi run run chân: "Đó là đối với người khác, chứ với riêng tôi thì không. Tôi rất là ích kỷ, và tôi không thích cái cách anh ấy bỏ mặc tôi mà hi sinh vì người khác"

"Đợi đến lúc tỉnh lại, tôi sẽ "tận tình" dạy cho anh ấy biết sự tín nhiệm và mối liên kết căn bản trong mối quan hệ nam nữ. Đúng thế, phải thật "tận tình" và "kiên nhẫn" mới được"

"Fufufu~"

Cả lớp: "..."

"Chà, có bạn gái coi bộ cũng vất vả thật đó ha?" Edgar ngẩng đầu nhìn trời, cũng một mặt cảm thán nói ra: "Chắc là tôi nên nhẫn nhịn thêm một thời gian nhỉ? Có bạn gái rồi chắc là tôi sẽ không còn chạy nhảy tung tăng như hiện tại được nữa đâu"

Himiko liếc mắt. Cô ấy có thể cảm nhận được con hàng này đang nói móc mình... Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng lắm nên cô ấy có thể bấm bụng bỏ qua.

"Ê, cậu nói như kiểu... Đã có người trong mộng rồi vậy?" Lưu Hiên hỏi.

"Ờ, có rồi" Edgar thành thật trả lời với một nụ cười trông khá là... phức tạp: "Vì vài lí do khó nói, tôi thậm chí còn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà nói chuyện. Không phải vì ngại hay gì đâu..."

"Bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ à?" Limia cười hỏi.

"Kiểu vậy"

"Good choice" Lưu Hiên khẽ gật đầu tỏ ý ủng hộ Edgar.

Lục thì ngồi im re, cả buổi vẫn chẳng hề chen mồm vào. Thậm chí ánh mắt của cậu ta cả buổi cứ đi đâu đâu, hoàn toàn chẳng tập trung vào cuộc trò chuyện.

Dạ Trầm Uyên thì khỏi phải nhắc, cậu ta đã hoàn toàn tàng hình cùng với bé Hoa... Lí do bởi vì câu chuyện giữa hai người họ có hơi kì cục, không tiện chia sẻ... Và tốt nhất là không nói luôn cho lành.

Vũ Trung Ngạn và Iris thì chỉ gật gật đầu cười cười, thưởng thức cuộc trò chuyện với tâm thế của bậc trưởng bối... Mặc dù mối quan hệ giữa hai người họ cũng rối nùi chẳng kém là bao.

Takahashi Hoshino thì nhìn Limia cả buổi, làm cậu ta cả người không thoải mái: "Mặt tôi dính ruồi hả?"

"Hì hì hì~"

Thấy Hoshino đột nhiên cười tít mắt, Limia không nhịn được trưng ra bộ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Gì vậy má? Tôi hơi bị ghê cái điệu cười của cô rồi đấy"

Mio thở dài: "Ha... Không cứu nổi"

"???"

"..."

Một lúc sau, cơm trưa đã xong, và cả nhóm lại lần nữa phải vác mặt ra trận, góp chút sức mọn để bảo vệ pháo đài, cũng đồng thời là nơi trú ẩn gần như duy nhất của họ lúc này.

Giờ đã quá muộn để trở về trường nhờ các thầy cô giúp đỡ rồi... Hơn nữa, với tác phong của lão giáo viên chủ nhiệm, còn lâu lão ta mới cho phép bọn họ dựa dẫm vào các giáo viên khác chỉ vì muốn sống.

Đã rất nhiều lần rồi, chỉ khi họ gần c·h·ế·t thì lão ta mới chịu ra mặt... Đó vừa làm điểm khiến họ vô cùng bực bội, cũng đồng thời là điểm khiến họ cảm thấy yên tâm.

Ít nhất, họ sẽ không c·h·ế·t.

Nhưng trái tim của họ có c·h·ế·t hay không thì không biết.

"Đêm cuối mà thiếu mặt cậu ta coi bộ có hơi buồn buồn nhể?" Ikki vừa nói, vừa phe phẩy hai xấp bùa trong tay: "Đã chuẩn bị sẵn cho cậu ta hai cọc để chuộc lỗi mà lại không dùng được, nghĩ cũng chán thật"

"Đánh thôi đánh thôi, giờ không có thời gian để ở đó tán nhảm đâu"

Sau vài lời tự động viên lẫn nhau, đám bạn học lại lần nữa phải lao đầu về phía chiến trường đầy rẫy hung hiểm.

Tuy rằng sức chiến đấu của họ là có hạn, và những gì họ đóng góp cho trận chiến trường kì này có thể cũng chỉ là hạt muối bỏ biển... Thế nhưng ít nhất, việc cố gắng chiến đấu này không chỉ là để rèn luyện bản thân, mà đồng thời còn là cách để họ cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Cũng may, ngoài khu cứ điểm nơi Trần Hoài Nam từng ở cũng đã có rất nhiều lực lượng ở các khu cứ điểm khác đổ về nơi pháo đài này để cùng nhau cố thủ. Điều đó khiến cho hàng phòng thủ trở nên vững chắc hơn không ít, không để trách nhiệm tồn vong phải đè nặng lên vai bất kì lực lượng hay phe phái nào.

Tất nhiên, trong số đó có cả những Thực Thể Thăng Hoa của các chủng tộc khác chứ không riêng gì nhân loại.

Tuy vậy, ai cũng có những phần việc của riêng mình, và những Thực Thể Thăng Hoa đó cũng phải tự mình lo liệu những con quái vật mạnh vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Thế nên bọn họ cũng không rảnh tay mà giúp đỡ những tầng lớp yếu thế hơn họ.

Nói chung, tình hình hiện tại vẫn đang khá là tuyệt vọng.

Ban ngày của ngày cuối cùng nhìn chung cũng không khác đêm thứ sáu là bao về mặt độ khó. Nó vẫn cứ ồ ạt như một làn sóng khổng lồ, không cho người ta ngơi nghỉ dù chỉ một thời khắc.

Dẫu vậy, hôm nay đã là ngày cuối cùng, và điều đó đã trở thành động lực vô cùng to lớn để người ta có thể tiếp tục liều mạng, dù tình thế có tuyệt vọng đến mức nào đi chăng nữa... Chắc là vậy?

Cho đến buổi đêm hôm đó, khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ.

Ở lục địa phía đông, khu vực sở hữu múi giờ sớm nhất đã bắt đầu nghênh đón đợt thiên tai cuối cùng, và đồng thời cũng là đợt thiên tai kinh khủng hơn tất cả những ngày trước đó cộng lại.

Vết nứt không gian đột ngột mở rộng đến mức bất thường, những con quái vật được triệu hồi trước đó cũng bỗng nhiên ngưng hoạt động. Tất cả chúng hoà tan trở thành một làn sương mờ ảo, đồng loạt chảy về phía vết nứt khổng đồ đó... Tựa như đang hiến tế và triệu hồi thứ gì đó khó lường.

Xoạch~

Từ bên trong vết nứt không gian, một bàn tay khổng lồ xuất hiện, xé toạc vết nứt trở nên lớn hơn gấp mấy lần trước đó... Rồi tiếp sau đó, những con hung thú dữ tợn chậm rãi bước ra từ bên trong.

Nó có Thăng Hoa Luân, mà lại còn là một Thăng Hoa Luân hoàn chỉnh, đủ sức để hủy diệt bất kì Thể Thăng Hoa nào yếu hơn nó một cách dễ dàng.

Hay nói cách khác... Có thể nó đã sắp đạt đến cảnh giới Chí Thượng - Giới hạn cuối cùng của bất kì sinh vật sống nào!

Ở những nơi khác trên thế giới, tình trạng tương tự như thế cũng diễn ra trong cùng một thời điểm. Họ đã không còn đối đầu với bầy thú dữ đông đúc đến vô hạn, mà thay vào đó, họ sẽ phải đối đầu với những kẻ thù gần như không cách nào tiêu diệt!

Chẳng ai biết những nơi khác đang phải đối đầu với thứ gì xuất hiện từ hư không... Tuy nhiên, nếu là những người ở lục địa phía Nam của thế giới, họ sẽ ngay lập tức nhận ra thứ mà họ đang phải đối đầu đó là cả một bầy rồng.

Một bầy rồng không con nào dưới cấp Thăng Hoa, với con mạnh nhất cầm đầu là một con rồng với Thăng Hoa Luân hoàn chỉnh sánh ngang với cấp Chí Thượng!

"..."

"Xong rồi, kết thúc rồi"

Ngẩng đầu lên ngắn nhìn bầy rồng bay lượn tung hoành trên bầu trời đỏ thẫm, các chiến sĩ vốn đã sẵn sàng để liều mạng giờ đâm ra tuyệt vọng hoàn toàn, đến mức phải buông bỏ vũ khí trong vô thức.

Không phải vì họ không muốn sống, mà là vì họ không thể chiến thắng.

"Ải cuối cùng là bầy rồng thây ma sao?"

Vị chỉ huy của khu vực pháo đài bước ra, nghiền ngẫm một lát rồi thở dài: "Xem ra chúng ta không thể can thiệp vào trận chiến sắp tới được rồi. Từ thời điểm này, chiến trường đã hoàn toàn thuộc về những sinh vật kiệt xuất nhất của thế giới"

"Tất cả mọi người đừng từ bỏ hi vọng. Chúng ta có thể tồn tại qua kỷ tăm tối hoàn toàn là có lí do cả. Bất kể là thắng hay là thua, hãy mở to mắt ra mà nhìn xem những gì sẽ diễn ra sắp tới..."

"Là bình minh, hay là khải huyền. Là sự tái sinh và trưởng thành hay là hoàn toàn tuyệt diệt và chôn vùi... Dù có là cái nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải ngẩng cao đầu lên mà đối mặt"

Chương 213. Khải Huyền