Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 214. Kỵ sĩ vô danh

Chương 214. Kỵ sĩ vô danh


"Lấy được đồ chưa, lão Will?"

Giữa lúc đang phải đột nhập cứ điểm của Huyết Giáo thì bên tai Monsieur lại vang lên một thanh âm quen thuộc. Tất nhiên, vì đề phòng bị phát hiện nên lão ta đã tháo tất cả thiết bị liên lạc cất đi từ lâu rồi... Vậy nên phương thức liên lạc mà người kia sử dụng là hoàn toàn khác.

Cái đó có thể tạm gọi là Thiên Lí Truyền Âm, Ma Âm Quán Não hay gì đó... Nói chung là nó sẽ cách không truyền thẳng vào linh hồn người nghe, đại loại là vậy.

"Chưa, mà khoan đã, cô ra ngoài rồi?"

"Ngài Zero đã đến để giải quyết cho tôi rồi, ông đừng lo" Người kia nói tiếp: "Ngoài ra, có thể do đang ở dưới lòng đất nên ông không biết chứ bây giờ ở bên ngoài đang loạn lắm đấy"

"Thật ra thì tôi biết được phần nào rồi, Chúng ta vẫn là đi trễ mất một bước... Nhưng không sao cả, chỉ cần lấy được Hoàng Tuyền Huyết Châu thì kế hoạch vẫn được tính là hoàn thành"

"Tôi sắp đến rồi, mọi người không cần phải hành động lén lút nữa. Bladie chắc là đã đói khát khó nhịn, cứ để anh ta buông thả một phen đi. Đợi đến lúc tôi đến, mọi người cứ chạy thật xa là được"

"... Damselette"

"Hửm?"

"Ngữ khí của cô có vẻ là lạ"

"Yên tâm đi, không có xúc cảm liền sẽ không còn biết đau nữa, tôi đã quen với việc này rồi..." Damseltte lạnh nhạt đáp: "Chỉ hi vọng là chúa tể của ông biết giữ lời hứa, làm được điều mà ngay cả ngài Zero cũng không thể làm được"

"..."

"Được, cứ giao cho tôi"

Liên lạc lại bị cắt đứt, Monsieur quay sang nhìn Blade và Princess, nói thật nhanh: "Kế hoạch thay đổi, dùng biện pháp mạnh c·ướp lấy Huyết Châu sau đó lập tức mở cổng rời khỏi đây. Những chuyện sau đó, Damselette sẽ tự mình lo liệu"

"Đã hiểu"

Dứt lời, trên đỉnh đầu của cả Blade lẫn Princess dần hiện lên quầng sáng của Thể Thăng Hoa, một nội liễm u minh và một đẹp đẽ rực rỡ. Hai thứ lực lượng trông rõ ràng là trái ngược nhau nhưng lại không hề xảy ra sự v·a c·hạm, trái lại còn có vẻ gì đó hài hoà và tự bổ sung cho nhau.

"Ai!?"

Nguồn linh lực khổng lồ bất ngờ bộc phát đã ngay lập tức bị phát hiện bởi đám tín đồ đang bận thực hiện nghi thức ma quỷ gì đó bên dưới lòng đất. Dĩ nhiên, hai người kia cũng đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp này, cùng nhau lao lên cứng chọi cứng với lũ tín đồ đông như bầy kiến.

Dù gì thì... Tàn sát và g·iết chóc cũng là sở trường của một con quỷ như Blade.

Và với sự hỗ trợ đắc lực của Princess, con quỷ đó sẽ càng mạnh hơn nữa, thừa sức để đối đầu với cả một đội quân vạn người!

"Quis..."

"ut..."

"Deus"

"Lên đi, anh Kunai! Có em ở đây, anh chính là bất khả chiến bại đó~"

"Im giùm cái đi!"

Lão Will: "..."

Tổ chức ngầm này trông càng lúc càng giống cái nhà trẻ rồi...

...

...

Trở lại với chiến trường.

Bầy Phi Long sau một thời gian bay lượn thám thính thì đã bắt đầu phát động t·ấn c·ông do chúng phát giác ra được đa số sinh vật bên dưới sẽ không thể nào gây nguy hiểm được cho chúng.

Đó chính là tập tính trời sinh của tộc Wyvern, cũng là lí do gì sao chúng được loài rồng coi là bộ tộc hèn nhát nhất trong toàn bộ chủng loài của mình... Hoặc ít nhất thì đó là những ghi chép ít ỏi còn sót lại từ thời cổ đại.

Trên thực tế thì ở thời điểm hiện tại đã chẳng còn bất kì con rồng nào xuất hiện trên thế giới, nhiều nhất thì chúng chỉ để lại một vài hậu duệ cận huyết như một minh chứng rằng chủng loài hùng mạnh đó đã từng tồn tại mà thôi.

Tuy vậy, Phi Long dù là chủng loài yếu kém nhất nhưng nó vẫn là một loài rồng. Mà đã là rồng thì không dễ dàng bị tiêu diệt bởi bất kì phương thức nào, nhất là khi chúng đi theo bầy đàn như thế này... Điều đó càng khiến cho chúng trở nên bất khả chiến bại trên cả bầu trời và mặt đất.

Ngay khi phát giác ra được tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, vị chỉ huy của khu pháo đài đã ngay lập tức ra lệnh cho toàn bộ người dân ẩn náu xuống bên dưới khu hầm trú ẩn được xây dựng bên dưới pháo đài đã từ rất lâu trước kia như một biện pháp đối phó cuối cùng.

Còn lại, mọi chuyện sau đó sẽ giao cho các Thể Thăng Hoa mà thế giới đã sản sinh. Nguyên do cũng đơn giản, đó là bởi vì chỉ có Thể Thăng Hoa mới có thể g·iết c·hết được Thể Thăng Hoa, và bên dưới cấp Thăng Hoa... Tất cả mọi sự kháng cự đều là trò vô nghĩa.

Có thể nói, hơn 95% sinh vật sống trên thế giới này đã bị loại khỏi vòng chiến, không thể can thiệp, chỉ có thể đứng nhìn và chờ đợi kết quả. Hoặc là chiến thắng với tổn thất khủng kh·iếp... Hoặc là cùng nhau đối mặt với tận thế.

Nhận thấy những người dân bắt đầu trốn xuống bên dưới lòng đất, một vài con Phi Long đã nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của các Thể Thăng Hoa mà lao thẳng về phía những người vô tội.

"A!!!!"

"Không!!!"

"Cứu! Cứu với! Tôi không vào kịp!"

"Á!"

Uỳnh~ ùynh~

Trước làn da của chúng, s·ú·n·g đ·ạ·n hay t·ên l·ửa đều chỉ giống như mũi đốt inox. Chúng há miệng, bắt đầu tàn sát và ăn thịt hàng trăm hàng nghìn người xấu số, thậm chí còn có một số ít bị chúng dùng chân gắp lên như một đống lương thực dự trữ.

Sau đợt càn quét, thứ chúng để lại trên mặt đất là một vũng máu khổng lồ với rất nhiều bộ phận vụn vặt.

Có những kẻ xui xẻo chỉ kịp đưa tay cho những người bên trong hầm nắm lấy, thế nhưng khi người ta hoàn hồn nhìn lại thì cánh tay đó cũng đã trở thành một bộ phận hiếm hoi còn sót lại... Trong khi thân mình của kẻ đó thì đã bị Phi Long nuốt chửng chỉ trong một cái nháy mắt.

"Đến trễ rồi"

Giữa thời khắc tuyệt vọng thì một bóng hình nghiêm nghị đã bất ngờ xuất hiện, tay cầm trường thương vững chãi đứng chắn trước cửa hầm.

Người đó mặc một bộ giáp kỵ sĩ màu đỏ, mái tóc dài cũng màu đỏ thẫm trải rộng xuống tận eo, trên đỉnh đầu là Thăng Hoa Luân xếp chồng lên nhau với hoạ tiết hình đoá hoa hồng ở chính giữa, vẻ mặt cương trực, hai mắt sáng ngời có thần, thoạt trông tựa như một chàng kỵ sĩ đẹp đẽ bước ra từ những quyển truyện cổ tích.

Chàng kỵ sĩ nhận thấy những người bên trong đã an toàn liền hướng mắt về phía bầy Phi Long, nơi một số người khác đang bị chúng bắt đi làm thức ăn dự trữ: "Mọi người đợi tôi một chút, tôi sẽ ngay lập tức cứu họ trở về"

Nói rồi chàng kỵ sĩ vận sức, nắm chặt thanh trường thương trong tay rồi xông thẳng lên bầu trời, một mình một thương tung hoành giữa bầy Phi Long.

Không chỉ những người dân thường bên dưới phải há hốc mồm trước chàng kỵ sĩ mà ngay cả các Thể Thăng Hoa dù đang phải kịch chiến những vẫn phải sững sờ trước vẻ đẹp anh dũng mà anh ta toát ra.

"Cả ngoại hình lẫn chiến lực vượt trội như thế này... Tôi khá chắc anh ta thuộc Đội Kỵ Sĩ Thần Vũ trứ danh kia rồi"

Một pháp sư Lizardman xoa cằm, hai mắt ánh lên sự uyên bác thường thấy ở một chủng tộc hậu duệ của rồng: "Chỉ có điều Đội Kỵ Sĩ Thần Vũ đặt trụ sở ở lục địa phía Tây cơ mà... Sao lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi không phải Kỵ Sĩ Thần Vũ"

Tự tay g·iết c·hết một con Phi Long đồng thời cưu mang một cô gái nhỏ nhắn vào trong vòng tay, chàng kỵ sĩ kia trả lời lão pháp sư Lizardman: "Tôi chỉ là một kỵ sĩ vô danh đang trên đường tìm kiếm lí do để chiến đấu mà thôi"

"Vậy sao? Vậy bây giờ cậu có rồi à?"

"Có rồi..."

Chàng kỵ sĩ mỉm cười, trong vô tình lỡ đốn tim cô gái trẻ đang nằm gọn trong vòng tay của mình: "Đàn em của tôi đang an toàn trong hầm trú ẩn... Cũng may là các quân y đã phản xạ kịp thời, ưu tiên đưa người bệnh vào bên trong trước cả khi có mệnh lệnh. Mà bọn nó phản ứng cũng coi như là nhanh nhẹn nữa... Không tệ"

"À quên, cô không sao chứ? Có b·ị t·hương chỗ nào không?"

Cô gái trẻ quay mặt đi, tự biết mình không có cơ hội liền dùng hai tay vỗ bôm bốp lên mặt để trấn tĩnh bản thân: "Em không sao, mau thả em xuống đi, đừng để em trở thành gánh nặng"

"Tất nhiên rồi"

Chàng kỵ sĩ khẽ mỉm cười, cột cơ thể cô gái vào một thanh kiếm rồi lạnh lùng ném thẳng xuống trước cửa hầm trong sự kinh ngạc của cả đương sự lẫn những người đang ở xung quanh.

Dĩ nhiên, chàng kỵ sĩ đã cố tình thêm sẵn cơ chế an toàn để cô gái kia không c·hết vì bị rơi tự do ở độ cao hàng kilomet. Dù vậy, mọi người lẫn cô gái kia đều bị một phen hú vía trước hành động của anh ta.

"Tôi sẽ giữ an toàn cho đàn em của tôi. Đó là lí do để tôi chiến đấu hôm nay"

Xoạch~

Chàng kỵ sĩ vừa nói, vừa múa thương một vòng với Thăng Hoa Luân trên đỉnh đầu trở nên cháy rực một màu đỏ tinh khiết tựa như những cánh hoa hồng cao quý: "Mong là các vị sẽ giúp đỡ kẻ lạc lối này, hỡi các Thể Thăng Hoa cao quý"

"Lại còn cả bí thuật độc môn Huyết Chiến Thiên Hồng nữa à... Cậu chính xác là Kỵ Sĩ Thần Vũ rồi, hà cớ gì lại không chịu nhận? Mà thôi vậy, chỉ có thể nói thật không hổ là các cậu thôi nhỉ?"

Lão pháp sư Lizardman thở dài, ngón tai nhọn hoắc gãi gãi má lộ vẻ khó xử: "Trên đời này chắc cũng chỉ có Kỵ Sĩ Thần Vũ mới ăn nói hoa mỹ lịch sự như vậy kể cả khi bản thân là một Thể Thăng Hoa. Mặc dù có hơi kì quái và xấu hổ... Nhưng tôi cũng khó mà ghét được kiểu ăn nói này"

"Đúng đúng, đám Kỵ Sĩ Thần Vũ này xưa nay đều kì quặc như vậy... Nhưng người ta lại không tài nào ghét nổi bọn chúng"

"Có tên kỳ quái này ở đây, coi bộ phần thắng của chúng ta sẽ tăng lên không ít"

"..."

Thấy chủ đề dần trở nên sai lệch với định hướng ban đầu, c hàng kỵ sĩ kia liền giơ tay lên thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó nghiêm túc khẳng định lại: "Tôi chỉ là một kỵ sĩ vô danh..."

"Biết rồi, ha ha ha~"

Chàng kỵ sĩ: "..."

Chương 214. Kỵ sĩ vô danh