Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 221. Hậu thảm hoạ
Cảm thấy đã lấy lòng được Himiko, lúc này bé Hoa mới nói đến chuyện chính: "Anh trai ngốc của em đâu rồi? Em cứ tưởng anh ấy sẽ đi với chị chứ?"
...
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Kết quả là chỉ sau một lúc nói chuyện ngắn ngủi, cả lớp cá biệt lại tan đàn xẻ nghé, mỗi người đều có chuyện cần phải làm sau khi thảm hoạ kết thúc... Và tất nhiên, cả Himiko cũng vậy. Cô ấy phải về nhà chờ đợi Trần Hoài Nam trở về.
Hầu hết thành viên trong lớp cá biệt có thể tự lo cho chính mình nên đã chủ động nhường lại suất ăn được phân phát, sau đó đều lặng lẽ bỏ đi. Người thì muốn tìm lại gia đình của mình, người thì muốn về nhà, người thì chỉ muốn về trường để nghỉ ngơi, mỗi người đều có mục đích riêng.
Và tất nhiên, đó cũng chính là lúc mà ngòi lửa mâu thuẫn bắt đầu có dấu hiệu âm ỉ.
"Đó là... Cái gì?"
Cảm nhận được sự hiện diện của Himiko, Lily liền lon ton chạy ra ôm lấy cô chị lúc này người vẫn còn đang bê bết máu khô. Thấy đối phương vô thức muốn đẩy mình ra khỏi người, Lily nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em không có sợ bẩn đâu, ngược lại... Em có lỗi với chị, hì"
"Anh ấy... Chắc là đến đêm mới về được. Đang bận chút việc ấy mà... Loại bất khả kháng, không làm không được"
Trên vùng biển ở lục địa phía Đông.
Chương 221. Hậu thảm hoạ
Một Thể Thăng Hoa mắt thấy con tàu đã bị Twilight thu giữ, nóng ruột nhìn chằm chằm vào đối phương rồi gằn giọng quát ngược lại: "Mau giao nó ra, không thì đừng trách bọn ta ra tay!"
"...Kệ đi. Tốt nhất vẫn là không nên gặp"
Twilight đặt tay lên con tàu, nhẹ nhàng thu nó vào bên trong không gian riêng của mình, sau đó nói tiếp: "Các người sẽ không dùng được thứ này đâu, đừng có nhìn tôi với ánh mắt sát khí như vậy chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nối theo bước chân của Lily, bé Hoa nhà ta cũng lao thẳng ra ôm chầm lấy Himiko như thể cả hai người vốn không hề tồn tại khái niệm khoảng cách. Himiko ban đầu cũng không thoải mái lắm do đang mệt, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng không có kháng cự gì cả.
Lão Đạo Nhân tự khắc biết được ánh nhìn tham lam của những người hậu bối này, nhưng vì lão vẫn đang còn ở đây nên họ mới không dám hành động một cách thiếu suy nghĩ... Tuy nhiên, một khi lão rời đi, có lẽ chỉ có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chị em nhà Takahashi cũng biến mất, chẳng biết là đã đi đâu. Dẫu sao thì họ vốn dĩ cũng khá là kín tiếng trong hành tung của mình, nên là mọi người cũng không có ý định hỏi làm gì.
"Chúa tể kêu mọi người dọn xác của tất cả thủ lĩnh về để làm công chuyện, nên là làm ơn đừng có nghĩ tới chuyện ăn!" Monsieur dở khóc dở cười.
Monsieur: "..."
Lão Đạo Nhân cau mày, giọng điệu lộ ra đôi chút kinh ngạc: "Là cậu, Twilight"
Dưới toà kết giới, căn nhà của họ vẫn còn nguyên vẹn, hệt như trong kí ức của cô ấy. Chỉ trong thoáng chốc, cảm giác nhớ nhà bên trong cô ấy bỗng dưng nguôi ngoai đi không ít, thay vào đó là thứ cảm xúc hạnh phúc đến khó tả.
"A? Chị Himiko đã về!"
Lão Đạo Nhân thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ chán nản đến mức khó có thể che giấu.
Limia cũng tách nhóm để đi tìm gia đình, nguyên nhân là vì cậu ấy đã mất liên lạc với họ được vài ngày rồi. Mặc dù cậu ấy biết nơi trú ẩn của họ nhưng lại không thể tìm tới đó để xác nhận xem liệu việc mất liên lạc là do hệ thống viễn thông b·ị đ·ánh sập hay bởi vì bất kì nguyên nhân nào khác... Thế nên việc cậu ta vội vàng rời đi cũng hoàn toàn dễ hiểu.
"Chị không chắc nữa... Nhưng chị sẽ cố" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến đây, Lão Đạo Nhân cũng chân đạp phi kiếm trở về Đào Hoa Sơn, chẳng buồn đếm xỉa đến đám hậu bối tham lam nữa.
Damselette thì chăm chú nhìn con Bạch Tuộc với vẻ mặt rất kì lạ: "Monsieur, ông đoán thử xem cái này ăn được không? Nhìn nó làm tôi muốn ăn lẩu quá"
Twilight khẽ thở dài, bình tĩnh lấy ra một lá bài bí ẩn rồi giơ lên phía trước. Kết quả là gần như ngay lập tức, vô số đòn t·ấn c·ông mà các Thể Thăng Hoa chuẩn bị đều đồng loạt biến thành cát bụi, thậm chí ngay cả linh lực cũng không thể điều động được... Điều này khiến cho họ có cảm giác như thể mình vừa bị thứ gì đó phong ấn lại vậy.
"Y?"
"Ồ..."
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, thân hình của Twilight cũng chậm rãi biến mất bên trong cánh cổng không gian trước sự bất lực và tiếc nuối của các Thể Thăng Hoa. Còn Lão Đạo Nhân thì đứng đó ngẩng đầu nhìn trời mây một lúc rồi nặng nề thở dài: "Thế thì khó cho cái bộ xương già này quá, bạn cũ ạ..."
"Ha... Bao năm rồi vẫn vậy nhỉ?"
Là những Thể Thăng Hoa cao quý, ai trong số họ cũng khao khát sức mạnh cả. Tuy vậy, một khi đã đạt đến cảnh giới này thì sự tiến bộ của họ đã trở nên cực kì chậm chạp, khiến cho họ vô cùng khao khát một phương thức nào đó để trở nên mạnh hơn.
"Kể cả vậy thì anh ấy cũng không thể bỏ chị một mình trở về với trạng thái đầy mình thương tật như thế này được! Nhất định phải mắng anh ấy!" Bé Hoa hậm hực.
Là tạo vật đã triệu hồi vô số ma quỷ đủ sức để làm khó cả một binh đoàn Thể Thăng Hoa, chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết nếu như chiếm đoạt được huyền cơ đó, họ sẽ trở nên mạnh vượt bậc so với những người cùng cấp độ!
Cùng lúc đó.
Twilight cất tiếng cười nhẹ rồi thu lá bài trở về, mặc kệ biểu cảm rối bời của các Thể Thăng Hoa mà mở cổng không gian để chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Damselette cùng với một vài Quan khác đang bận bịu thu dọn xác của một trong các thủ lĩnh xâm lược, đó là một con Bạch Tuộc khổng lồ đã bị g·iết c·hết ngay bên dưới lòng đại dương bởi một nhát kiếm duy nhất.
Và bên trong con tàu này... Rất có khả năng sẽ tồn tại thứ chìa khoá đó!
Chuyến đi trở về nhà của Himiko quả thực rất dài... Và cũng tương đối vất vả. Chủ yếu là vì cô ấy hiện đang b·ị t·hương kha khá, cả người vẫn còn ê ẩm sau màn cải tạo thể chất đầy cưỡng ép của Lycoris, thành ra cô ấy bị mất sức, không còn dẻo dai linh hoạt được như ngày thường.
"Không hổ là Tiên Nhân cuối cùng, ngài quả nhiên là đủ kinh nghiệm để nhận ra lòng tham của cái lũ này nhỉ?"
"Thì để cái mạng lại, thứ này ngươi không c·ướp đi được đâu!"
Himiko vuốt trán, khoé miệng có hơi co giật một chút... Bởi vì cô ấy biết tên kia mấy ngày nay đã ăn bao nhiêu đau khổ rồi, nếu còn ăn mắng nữa thì chắc cậu ta sẽ nổi điên luôn mất.
Lão Đạo Nhân vuốt râu, chậm rãi giảng giải: "Một thứ có thể vô hiệu hoá mọi đòn t·ấn c·ông, kể cả Thần Linh cũng không thể chống lại được nó. Chỉ cần hiểu đơn giản như vậy là đủ rồi"
Blade: "..."
"Hi vọng lần sau tôi vẫn còn được nhìn thấy ông, Đạo Vô Nhai"
Ví dụ như Vũ Trung Ngạn và Iris, hai người họ vốn không có nhà nên đã lựa chọn trở về ký tức xá trường để ngủ bù. Có lẽ đối với họ mà nói, mấy đêm thức trắng như thế này vẫn là có hơi quá sức rồi đi.
Nói gì thì nói, hai chữ "chị dâu" này nghe rất mát tai nha!
"Ồ... Vậy vào nhà tắm rửa ăn cơm đi chị. Cha mẹ đang đợi nãy giờ đó"
"Hình như ngay cả chúa tể cũng ra mặt rồi. Quả nhiên, dù có cố gắng đến đâu thì kế hoạch của tôi vẫn chưa bao giờ là hoàn hảo cả, lại làm phiền đến ngài ấy"
"Ủa? Họ vẫn chưa về à?"
"Ha..."
Tại khu vực Trung Địa.
Như cảm nhận được thứ gì đó đang đến gần, Damselette vội vàng trồi lên khỏi mặt nước để quan sát. Ở đó, cô nhìn thấy một bóng người đang bước đi trên mặt biển, vừa đi vừa hát nghêu ngao trông như đang du ngoạn sơn hải vậy.
Mặc dù lương thực của q·uân đ·ội không được tính là ngon miệng gì mấy ở thời bình, thế nhưng khi đã ở trong tình trạng đói khái cực độ, ngay cả cơm trắng ăn với muối còn thấy ngon chứ đừng nói gì đến món cháo ngũ cốc nhạt toẹt như thế này.
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn có thể lê lết về đến nhà bằng cách nào đó...
"Hửm?"
"..."
Damselette thổi bong bóng, trên mặt lộ vẻ giận dỗi nói khẽ: "Khó khăn lắm mới tránh đi được... Cuối cùng anh lại tìm tới em"
Blade thì không thích lắm lời, chỉ chuyên tâm vào công việc của mình.
"Ha ha ha~ ha ha ha~ ha ha ha~"
"Chị dâu!"
Đến sau cùng, thứ duy nhất còn đọng lại trong không gian này chính là sự kh·iếp sợ của các Thể Thăng Hoa cùng tiếng cười cuồng loạn của gã hề bên trên lá bài.
"Chuyện đó... Cứ để chị lo đi. Em đừng có nhúng tay vào"
Buổi sáng hôm đó.
Princess: "Lẩu? Ăn ngon không? Em cũng muốn thử một lần cho biết"
Ngoài ra, các bếp ăn tạm thời cũng được dựng lên khắp nơi để mọi người có thể lấp đầy cái bụng rộng tuếch và cơ thể kiệt sức sau chuỗi ngày phải chạy trối c·hết.
Cánh cổng không gian đột nhiên xuất hiện bên cạnh con tàu làm ngay cả Lão Đạo Nhân cũng không nhịn được mà giật mình. Từ bên trong đó, một người đàn ông cao ráo đeo mặt nạ Volto bước ra, lịch sự cúi chào tất cả mọi người rồi nói: "Để tránh xảy ra những xung đột ngớ ngẩn thì con tàu này sẽ được chúng tôi trưng dụng. À, thật ra không chỉ còn tàu này mà nhiều thứ khác cũng thế nhé"
Là những người phục vụ cho chính phủ, ngay khi được nhận lệnh, các binh sĩ giờ đây cũng đã trở thành những người công nhân chăm chỉ, cùng với những người dân mà mình đã từng bảo vệ bắt tay nhau tái thiết lại thành phố sau khi đã bị Huyết Nguyệt tàn phá.
"Họ lo quá nên vẫn chưa chịu về làng" Bé Hoa cười khổ nói: "Chị vào ăn bữa cơm với họ có thể sẽ làm họ thấy đỡ lo hơn đó. Cha mẹ sợ anh chị bị gì lắm, mấy ngày vừa rồi hoàn toàn không thể ngủ được, ý em là... Nhờ chị an ủi họ hết đó"
"Lâu rồi không gặp, Đạo Vô Nhai"
Twilight ngẩng đầu, giọng điệu nghe giống như đang cười nhạo các Thể Thăng Hoa: "Nếu không thì sao?"
...
Lòng thầm tự nhủ như vậy, Damselette lại lặn xuống biển tiếp tục công việc của mình với một tâm trạng phức tạp.
"Monsieur, con tàu đó không dễ mang đi đâu ông, đừng có tự trách quá" Princess vẫn giữ cái vẻ lạc quan đến vô tri cười nói.
Sau khi con tàu ma bị vị Thần bí ẩn kia một kiếm cách không chém làm đôi thì đến giờ nó đã hoàn toàn bị phá hủy, chẳng những mất đi khả năng triệu hồi mà còn rơi xuống mặt đất, để lộ ra vô số huyền cơ... Đồng thời còn khơi dậy lòng tham bên trong các Thực Thể Thăng Hoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, các Thể Thăng Hoa không hẹn mà đồng loạt ra tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.