Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 222. Hơi ấm sau tận thế

Chương 222. Hơi ấm sau tận thế


Trong nhà.

Sau khi cởi bỏ bộ quần áo thấm đầy máu, Himiko giờ đã có thể rảnh rỗi ngồi vào bồn tắm thổi bong bóng. Làn nước nóng được Lily điều chỉnh tỉ mỉ không ngừng xoa bóp kinh mạch của cô ấy, khiến cô ấy bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ.

"Em vào nhé"

"Hử?"

Xoạch~

Lily đẩy cửa phòng tắm tiến vào với tình trạng gần như khoả thân, chỉ có độc một chiếc khăn tắm đang che phủ cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình. Cô bé khẽ cười ngồi vào ngâm chung bồn với Himiko, một mặt vui vẻ nói: "Đã lâu rồi chị em mình không tắm chung ha?"

"Ừ..."

Ọc ọc ọc~

Lily: "..."

Không ổn, sao chị ấy tự nhiên trông đáng yêu thế này?

Himiko đang rất buồn ngủ nên cũng không để ý mấy đến biểu cảm của Lily. Mãi sau một lúc thổi bong bóng, cô ấy mới chịu mở miệng nói chuyện: "Lily, có phải chị đã rất bất công với em không?"

"Sao chị lại nghĩ vậy?"

"Rõ ràng quá mà... Dù em đã giúp đỡ chị rất nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác chị đều ngăn cản em tiếp cận anh ấy... Em không cảm thấy việc chị muốn độc chiếm anh ấy là rất vô ơn với em hay sao?"

"Chị còn biết nghĩ vậy à?"

Lily tỏ ra có hơi khó hiểu trước Himiko, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chấp nhận giãy bày tâm tình của mình: "Chị không có sai. Với những người con gái bình thường trong thế giới này thì suy nghĩ muốn độc chiếm người mình yêu thật sự chẳng có chỗ nào là sai cả. Chỉ đơn giản là do quan niệm của em khác biệt với họ mà thôi"

"Hơn nữa, việc em giúp chị công lược anh ấy cũng là sự lựa chọn của em. Em yêu cả anh và chị, thế nên... Miễn là điều đó làm cho hai người cảm thấy hạnh phúc thì em nhất định sẽ làm"

Himiko lại thổi bong bóng: "Chị... Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của em"

"Đừng bảo là chị, nhiều lúc ngay cả em cũng không hiểu nổi chính mình mà" Lily cười nói: "Em sẵn sàng giúp đỡ chị có được anh ấy, em không hối hận vì điều đó... Nhưng nhiều lúc, em lại cảm thấy ghen tị với thân phận của chị. Chị có thể làm rất nhiều chuyện với anh ấy như là đặc quyền của người bạn gái... còn em thì không"

"Giá như anh ấy cũng xem em như bạn đời... Hay chí ít cũng là bạn tình đi, được như thế thì em sẽ vui lắm" Lily lại nói.

"...Có phải em đang cố ý tự hạ thấp giá trị của bản thân không đấy?"

"Hì hì, giữa chúng ta thì không nhất thiết phải giữ bí mật nhỉ?" Lily vừa nói vừa cười tủm tỉm, lại còn từ từ áp sát Himiko: "Chị có thể phần nào đoán ra khuynh hướng tình d·ụ·c của em mà đúng không?"

"Coi chừng cái miệng của em đấy..." Himiko trợn trắng, vô thức muốn đẩy Lily ra xa nhưng đã quá muộn: "Và cũng đừng có sờ soạng lung tung"

"Chị Himiko~"

Thanh tuyến của Lily tự nhiên trở nên ngọt sớt khi gọi tên Himiko, làm cô ấy phải tỉnh hết cả ngủ với cảm giác rùng mình: "Gì... Gì vậy? Em tính làm gì?"

"Em yêu chị"

Dứt lời, Lily liền vươn tay tới ôm lấy Himiko, mạnh dạn trao cho đối phương một nụ hôn thật nồng cháy, so ra chẳng hề khác biệt so với những lúc cô ấy cưỡng hôn người mình yêu là Trần Hoài Nam.

"Ngô~ ư~"

Himiko tuy mạnh mẽ nhưng vẫn không có cửa để đọ sức với Lily, mọi sự phản kháng của cô ấy đều bị Lily vô hiệu hoá một cách vô cùng dễ dàng. Sau cùng, cô ấy chỉ có thể ngồi yên chịu trận, để cô bé lớn gan này muốn làm gì thì làm.

Thật sự đấy... Chẳng phải lúc trước con bé nhút nhát lắm hay sao? Sao bây giờ con bé lại trở nên dũng cảm đến vậy?

Phải mất khoảng nửa phút đồng hồ, Lily mới chịu rời môi buông tha cho Himiko.

Tại phía đối diện, cô bé khẽ liếm môi, đôi mắt lộ vẻ mộng mị, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên có chút lâng lâng: "Việc này coi bộ... Còn tuyệt hơn em đã nghĩ nữa. Hoá ra ngay từ đầu, anh ấy chính là người đã vuốt thẳng em trở lại sao?"

Himiko: "...Hả?"

Từ từ đã, có phải cô ấy vừa nghe thấy một sự thật động trời không?

Con bé này... Lẽ nào nó vốn là một đứa...

"Lily, bách hợp không thể sinh con đâu em. Nếu được thì âm dương giao hợp theo cách thức truyền thống vẫn sẽ tốt hơn... Nên là em có thể đừng trưng ra cái biểu cảm say mê đó có được không?" Himiko bắt đầu có chút hoảng loạn mà lựa lời khuyên nhủ cô gái nhỏ nhà mình.

Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời Himiko cảm thấy biết ơn khi Trần Hoài Nam đã cua được Lily...

Chứ nếu không, có lẽ Himiko mới là người bị con bé Lily này bẻ cong!

"Yên tâm đi, em vẫn yêu anh ấy lắm, nên là em vẫn sẽ ưu tiên anh ấy hơn chị" Lily nở một nụ cười trong sáng vô ngần nói tiếp: "Em lựa chọn không trở thành Thần là vì em muốn mang thai cốt nhục của anh ấy đó. Ít nhất thì nếu em thật sự có con, kể cả khi anh ấy có bỏ em mà đi thì em vẫn sẽ đỡ cảm thấy cô đơn hơn, hi vọng là vậy"

Himiko trầm mặc.

"Lily, có phải em lại nhìn thấy cái gì không nên thấy rồi hay không?"

Trầm mặc một hồi lâu, Himiko đã không kìm được mà hỏi Lily một câu như vậy.

Và Lily đã không trả lời.

"Lily..."

"Em xin lỗi..."

Lily quay mặt đi, tựa như đang cố che giấu hai hàng lệ của mình: "Chị nhạy cảm thật, em đã đánh lạc hướng đến thế rồi mà chị vẫn có thể nhận ra. Đúng, em đã vô tình nhìn thấy thứ mình không nên thấy... Vào cái lúc em thăng hoa"

"Em sợ lắm, em sợ phải một mình đối mặt với tất cả mọi thứ. Em biết sắp tới chúng ta sẽ phải chiến đấu với những gì đã được định sẵn, và quá trình chống lại định mệnh đó nhất định sẽ rất khó khăn. Em sợ em sẽ mất đi tất cả, như cái hồi trước khi em lưu lạc đến thế giới này..."

"Nếu như không có con cái làm điểm tựa tinh thần... Có thể em sẽ không còn là chính mình mất... Chị ơi"

Tách~

Himiko giang tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Lily với vẻ mặt dịu dàng hết sức có thể: "Đừng để tâm đến nó quá, tương lai là vô định mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết. Thay vì để bản thân bị quá khứ níu chân hay sợ hãi trước tương lai sắp tới... Chúng ta vẫn nên làm tốt ở hiện tại hơn em ạ"

"Chỉ cần làm tốt ở hiện tại, nhất định tương lai sẽ trở nên tốt hơn thôi. Nghĩ xem, chị nói vậy có đúng không?"

"Vâng, em hiểu, nhưng em vẫn sợ lắm"

Lily lau nước mắt, lại bắt đầu mò tới tựa vào người Himiko mà làm nũng: "Cho nên, chị có thể cho phép em mang thai con của anh ấy có được không?"

Himiko: "..."

Mấy cuộc trò chuyện với Lily nó cứ bị làm sao ấy... Bởi vì con bé luôn nói ra những điều mà chẳng ai có thể lường trước được, cứ lúc thăng lúc trầm, lúc lên lúc xuống bất thường như đồ thị hình sin vậy.

"Cái đó... Còn phải xem anh ấy có đồng ý hay không nữa em ạ..."

Lily nghe vậy, hai mắt liền sáng bừng lên, bởi vì cô bé biết đối phương đang ngầm đồng ý với quyết định của mình nhưng lại chẳng muốn nói thẳng ra.

"Cứ giao cho em, em nhất định sẽ khiến anh ấy làm chúng ta sưng bụng!" Lily một mặt tự tin tuyên bố, làm mặt mũi Himiko đều trở nên tối sầm ngay tức khắc.

"Đã bảo là coi chừng cái miệng rồi mà!"

Himiko nổi giận quát lớn, một tay tóm lấy Lily rồi lại một cước đá em ấy văng ra khỏi phòng tắm.

"Boo boo~ em có nói sai đâu mà chị giận? Chờ đó, em sẽ mách anh ấy cho coi!"

Himiko không trả lời, chỉ tiếp tục vùi mình trong bồn tắm mà thổi bong bóng, từ mặt mũi đến da thịt đều trở nên đỏ bừng: "Hình như... Nước hơi nóng thì phải...?"

...

...

Một lúc sau.

Himiko từ trong phòng tắm bước ra, và bàn ăn thì đã được bà Hằng, bé Hoa cùng với Lily dọn sẵn ra đó. Tuy rằng nguyên liệu có chút nghèo nàn hơn so với bình thường, nhưng bữa ăn này vẫn được tính là xa xỉ đối với thời kì sau thảm hoạ.

Ngoài ban công, ông Lâm vẫn cố gắng liên lạc với Trần Hoài Nam trong sự lo lắng. Mặc dù Himiko đã nói rằng đến đêm cậu ta mới về nhưng thân là một người cha, ông vẫn chẳng thể yên tâm được nếu không có sự xác nhận của chính con mình.

"Lâm, vào ăn cơm thôi ông"

Ngay sau đó, cả nhà lại ngồi vào bàn ăn cơm nhưng lại thiếu đi hình bóng của nhân vật quan trọng nhất.

Trong lúc ăn cơm, thi thoảng, bà Hằng lại đá mắt về phía chén cơm nơi không có người ngồi rồi lại trút một hơi thở thật dài. Ngoài ra thì Ông Lâm cũng chẳng khá khẩm hơn vợ mình bao nhiêu, cứ được một lúc là lại thử nhá máy cho con trai mình, và dĩ nhiên, mỗi lần như vậy thứ ông thu về vẫn chỉ là một nỗi thất vọng.

"Hệ thống viễn thông bị đánh sập rồi, phải mất ít lâu nữa mới được sửa lại, giờ cha có nhá máy cũng vô dụng thôi" Bé Hoa nhịn không được nói: "Chị Himiko đã nói là đến đêm anh ấy sẽ trở về rồi mà, có phải cha mẹ đang nghĩ nhiều quá rồi hay không?"

"Mày không sợ anh mày bị gì hả Hoa?"

Bé Hoa lắc đầu: "Anh ấy mà dễ gục ngã như vậy thì bé Hoa của bây giờ đã không tồn tại rồi. Mặc dù đôi lúc có hơi liều lĩnh một chút nhưng anh ấy sẽ không đi vào con đường nguy hiểm mà không có sự tính toán kĩ lưỡng đâu. Huống hồ, chính chị dâu và chị Lily cũng đã xác nhận rồi còn gì?"

"Nói thì nói vậy chứ... Tao vẫn lo lắm"

"Kể cả vậy thì cha mẹ cũng không nên làm vậy trong lúc ăn cơm chứ? Dễ phá hỏng bầu không khí lắm" Bé Hoa nói.

Hai ông bà nghe vậy, thầm cảm thấy có lí liền xin lỗi hai cô chủ nhà: "Xin lỗi mấy đứa, tại ông bà già này có tuổi rồi nên hay suy nghĩ lung tung..."

"Không sao đâu ạ..."

Himiko vẫn tỏ ra điềm đạm đáp lời, nhưng Lily thì không được như vậy: "Nếu cha mẹ đã không thể ngừng việc lo lắng... Vậy thì chúng ta liền nói chuyện vui đi?"

Ông Lâm, bà Hằng há hốc mồm: "Lily, có phải con vừa...?"

"Con xưng hô như vậy thì sai ạ?"

Ông Lâm, bà Hằng nhìn nhau, im lặng nửa ngày rồi lại nhìn về phía Himiko: "..."

Himiko biết rõ điều đó, tự khắc nhắc nhở Lily đôi lời: "Ăn nói cho đàng hoàng, em đang làm cha mẹ bối rối đấy"

Ông Lâm, bà Hằng: "..."

Thôi được rồi, hai đứa tụi bây chả khác biệt gì mấy đâu.

"E hèm, vậy thì con đang muốn nói chuyện vui gì hả Lily?"

Lily nở một nụ cười sáng trưng, một mặt hồn nhiên nói: "Cha mẹ muốn ẵm bao nhiêu đứa cháu ạ? Trước mắt thì con muốn một đội bóng nam, nếu được thì thêm luôn một đội bóng nữ cho đủ bộ!"

Ông Lâm: "..."

Bà Hằng: "..."

Bé Hoa nghe xong, sặc cơm: "Khụ! Khụ! Cơm văng lên lỗ mũi luôn rồi! Cay quá!"

Himiko thì khổ não vuốt trán: "Đừng nói ra những lời đó với biểu cảm hồn nhiên như thế chứ em..."

"Himiko, mẹ nhớ hồi trước con bé Lily nó có vậy đâu... Lí do gì đã khiến nó thay đổi đến mức đau lòng như thế này?" Bà Hằng có chút run run hỏi.

"Nhiều lí do lắm ạ..." Himiko vừa nói, vẻ mặt vừa tối đi dần đều: "Nói sao nhỉ...? Có thể là do em ấy đang sống thật với bản chất của mình? Con cũng không biết nữa... Làm ơn đừng hỏi con về chuyện này"

"..."

"Con vất vả rồi, Himiko"

Lily nghiêng đầu: "?"

...

...

Nửa đêm hôm đó.

Bên trong căn nhà, dù đèn đều đã tắt hết nhưng Himiko và Lily vẫn lặng lẽ ngồi đợi Trần Hoài Nam trở về.

Sau bữa cơm lúc sáng, Himiko đã lên phòng đánh một giấc rất dài nên hiện tại cô ấy cũng không có bị thiếu ngủ... Trái ngược hẳn với Lily. Cô bé này cũng đã lao lực suốt một tuần liền không được nghỉ ngơi, tâm lí cứ căng thẳng triền miên đâm ra hiện tại cũng đã dần tỏ rõ sự mệt mỏi.

"Đi ngủ đi em, đi với ông thầy đó cả tuần liền cũng không dễ chịu mấy nhỉ?"

"...Em đã hứa sẽ đợi anh ấy trở về mà..."

Lily trả lời trong trạng thái lấp lửng, nhiều lúc tưởng chừng như đã ngủ gật đến nơi. Himiko cũng chẳng nói gì thêm, chỉ rời khỏi chỗ ngồi rồi đi kiếm một cái chăn đắp cho cô gái nhỏ khi cô bé đã không thể chống lại bản năng của cơ thể mình.

Cạch~ cạch~

Nghe thấy tiếng cửa mở, Himiko miệng nở một nụ cười, vội vội vàng vàng chạy ra niềm nở chào đón chàng trai về muộn: "Mừng anh đã về"

"..."

Người con trai kia nhìn Himiko từ trên xuống dưới rồi cũng nở một nụ cười: "Anh đã về rồi đây... Ừm, Lily ngủ rồi chứ em?"

"Ngủ rồi, em ấy có vẻ rất mệt mỏi" Himiko ngập ngừng một lát rồi chủ động dìu lấy Trần Hoài Nam dẫn vào trong nhà: "Cơ thể anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Lily đã chữa cho anh từ lâu rồi, nhiều nhất chỉ còn mỗi sự mệt mỏi đến từ thể chất và tinh thần mà thôi... Cứ nghỉ ngơi vài ba hôm là lại vui phơi phới ấy mà"

"Ừ..."

"Himiko này..."

"Sao anh?"

Trần Hoài Nam gãi gãi má, đắn đo một lúc mới nói ra: "Em hành động càng lúc càng giống một người vợ rồi đấy... Ít nhất thì đêm hôm nay, anh thấy em dịu dàng hơn bình thường thì phải. Đã có chuyện gì xảy ra trong lúc anh vắng mặt sao?"

"Cũng có, em đã nghĩ thông rất nhiều chuyện khi anh không ở đây" Himiko vừa nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng tươi hơn: "Thế anh thích em cá tính hay là em dịu dàng hơn?"

"Chỉ có con nít mới lựa chọn thôi em ạ"

"Thế giữa em và Lily thì sao?"

"...Có cần thiết phải vả mặt anh ngay lập tức như thế không?"

Himiko che miệng, bật cười vài tiếng rồi vội vàng chạy đi chuẩn bị đồ ăn lẫn nước tắm cho bạn trai: "Đồ ăn ở trong tủ đó, anh lấy ra hâm đi. Em sẽ chuẩn bị nước tắm cho anh"

"Cái đó... Để sáng mai rồi tính đi em. Giờ đã muộn quá rồi, mình mẩy có hôi một tí cũng không sao đâu, ngoài ra thì anh cũng không cảm thấy đói lắm" Trần Hoài Nam khẽ cười: "Thế, tối nay em muốn ngủ với anh hay không?"

Himiko hơi đỏ mặt: "Đêm nay sao? Ưm... Không an toàn đâu anh, nhưng nếu anh muốn thì em vẫn sẽ..."

"Cái đầu em chỉ có thế thôi hả?" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Chỉ đơn thuần là ngủ chung thôi, không có làm gì khác đâu. Giường hơi chật một tí, hi vọng là em sẽ không đá anh xuống đất"

"Vậy thì được... Nhưng em nghĩ mình không nên bỏ rơi Lily"

"Hờ, anh biết mà. Anh không mời con bé cũng sẽ tự đến thôi" Trần Hoài Nam khẽ nhún vai: "Thôi được rồi, em muốn thế nào thì cứ làm như thế nấy đi. Chỉ riêng hôm nay, anh sẽ không câu nệ nữa"

"Cả anh cũng khác lắm đó..." Himiko nói.

"Ờ, vì một vài lí do"

"Anh sướng thật, hai tay hai người con gái luôn mà, sướng nhất anh rồi"

Trần Hoài Nam xoa cằm: "..."

"Hay là để Lily nằm giữa đi, làm như thế thì khung cảnh sẽ khác ngay so với những gì em đã nghĩ đó"

Himiko: "..."

Hình như đúng thật.

Thay vì hai tay ôm hai em như một thằng tra nam cặn bã... Làm như thế ngược lại trông giống như một cặp bố mẹ đang ngủ chung với con gái hơn... Mặc dù thực tế không phải như vậy, nhưng ít nhất thì nó thực sự rất ấm áp.

"Anh lên dọn phòng đi, em sẽ cõng Lily"

"Ừm, nhờ em. Khẽ thôi em nhé"

Hai người đứng ra đó, ngắm nhìn Lily nằm gục ra bàn mà ngủ ngon lành, tựa như không hẹn mà cùng nhau cười một tiếng: "Chỉ có những lúc như thế này mới thấy con bé thật đáng yêu nhỉ? Dù con bé đã trở nên hư hỏng dữ lắm rồi... Ha ha"

Chương 222. Hơi ấm sau tận thế