Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 227. Người lớn và thiếu nữ
Chiều tối hôm đó.
Sau một ngày đi học mệt mỏi, Himiko cùng Trần Hoài Nam rốt cục cũng đã trở về nhà.
Himiko thì tạm không nói tới, cơ mà Trần Hoài Nam thì lại có vẻ trông khá là khổ sở. Mặc dù đang mắc bệnh u·ng t·hư lười nặng nhưng cậu ta suy cho cùng vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của thầy Phong, kết quả là vẫn bị hành tơi tả như những ngày bình thường ở lớp cá biệt.
Cũng may là khi về đến nhà thì cơm nước đều đã được Lily chuẩn bị sẵn, vì vậy mà hai người cũng không đến nỗi buồn bực gì cho lắm. Chẳng qua là... Họ đang đấy mệt mỏi quá, mệt đến mức không muốn nói chuyện phiếm mà thôi.
"Em có chuẩn bị nước nóng rồi đó, anh chị mau vào trong tắm đi"
Nghe Lily nhắc nhở, Himiko chỉ biết thở dài rồi cõng Trần Hoài Nam lên, nặng trĩu từng bước một tiến vào phòng tắm.
Dù biết rõ cả hai sẽ phải tắm chung thế nhưng con sâu lười Trần Hoài Nam vẫn chẳng thèm phản ứng gì cả... Hay nói đúng hơn là những chuyện còn n·hạy c·ảm hơn thế này họ cũng đã từng làm rồi, vậy nên dăm ba cái chuyện tắm chung căn bản là không phải ngại.
Thấy cậu ta vẫn lăn ra đó ngủ ngon lành, Himiko đột nhiên đâm ra có chút bực bội trong người. Kết quả là ngay sau khi giúp cậu ta cởi đồ, cô ấy đã mạnh tay bóp thẳng vào điểm yếu của mọi thằng đàn ông với vẻ mặt lạnh ngắt: "Còn không chịu tỉnh thì anh sẽ biết tay em"
"Đau..."
Trần Hoài Nam nhăn nhó ra mặt, nhưng ít nhất thì cậu ta cũng đã chịu tỉnh và nói chuyện bình thường thay vì truyền âm: "Chỗ đó yếu ớt lắm, bóp mạnh quá coi chừng sau này em không còn gì mà xài"
Lần đầu tiên thấy cậu ta chịu mở miệng nói chuyện sau cả tháng trời ròng rã, Himiko không nhịn được mà mừng rỡ: "Anh khỏi bệnh rồi hả?"
"...Một chút. Nhìn thì vậy thôi chứ vẫn còn lười lắm" Trần Hoài Nam vừa nói vừa ngáp, tay bắt lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh thân dưới rồi nhảy vào bồn.
Cậu ta làm vậy đã được coi là lịch sự rồi. Còn Himiko thì căn bản chẳng cần dùng đến khăn tắm để che thân, trái lại còn loã thể trực tiếp nhảy vào ngồi chung bồn với cậu ta cùng vẻ mặt hạnh phúc, cười tươi đến mức không dừng lại được.
Hai người họ là một cặp, và chuyện mà các cặp đôi thường hướng tới họ cũng đã làm từ lâu rồi. Vì vậy, việc họ tắm chung với nhau thực chất cũng bình thường, không có gì gọi là vi phạm thuần phong mỹ tục, nhất là khi họ đang ở nhà của mình.
Họ ngồi đối diện với nhau được một lúc thì Trần Hoài Nam lại bắt đầu gật gà gật gù, hai mắt lim dim mơ màng như kiểu sắp ngủ gật đến nơi. Himiko thấy vậy cũng liền tranh thủ xích tới, thân thể mềm mại ngồi tựa lưng vào trước ngực cậu ta, miệng thì vẫn cười không ngớt, thậm chí là còn để lộ ra một chút sự tinh nghịch.
Trần Hoài Nam cũng cảm nhận được ý đồ đằng sau những gì cô bạn gái mình đang làm, thở dài: "Cả tháng trời anh không trả bài nên em thèm lắm rồi chứ gì?"
"Hì hì hì"
Để đáp lại dáng vẻ mời gọi đầy tinh nghịch của cô bạn gái đáng yêu, Trần Hoài Nam cũng chỉ biết cắt ra thêm một chút năng lượng dự trữ để chiều theo ý cô ấy: "Em đã lên mười chín chưa nhỉ?"
"Kya-!?"
Himiko ban đầu có hơi giật mình khi người bạn trai bắt đầu mân mê bộ phận mà cô ấy tự tin nhất ở chính mình. Cơ mà cũng ngay sau đó, cảm giác hạnh lúc lại lần nữa lan tràn trong trái tim cô ấy: "Chỉ ít ngày nữa là đến sinh nhật em rồi..."
"Vậy à..."
Hiện tại, Trần Hoài Nam đã không còn lạnh lùng và bản năng giống như những ngày đầu mắc bệnh. Sự dịu dàng và lí trí vốn có trong cậu ta đang dần quay trở lại... Nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Thực tế là cậu ta đang thành thật với bản năng của mình hơn trước kia rất nhiều do tác động của "D·ụ·c Vọng". Chính vì vậy, khi Himiko chủ động làm ra những cử chỉ khiêu gợi như thế, là một thằng đàn ông, cậu ta sẽ không thể nào tịnh tâm được.
"Y? Nó... Chạm vào mông em thì phải...?"
Himiko ngoáy đầu lại nhìn cậu ta, mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn cố khiêu khích: "Tưởng đâu chính trực lắm chứ, hì hì... Đã một tháng trời rồi đó, vừa cô độc... Lại vừa phải chăm sóc anh nữa nha. Vất vả lắm... Cho nên anh phải thưởng cho em đi chứ?"
"...Có lí"
Thế rồi cậu ta dùng sức nhấc bổng cơ thể Himiko lên, chì chạc một lát rồi lại buông tay, khiến cô ấy vô thức thốt lên một cách thổn thức: "Kya-!? Cái thằng này..."
"Hôm nay anh mệt nên cho em kèo trên cả trận đấy. Muốn trả thù thì làm mau lên đi"
"Anh nói như kiểu lúc nào anh cũng thắng được em vậy... Hừ! Xem chiêu!"
...
...
Một nơi khác.
Sau một đoạn đường khá dài, rốt cục thì Lục... À không, phải là Gaiahad, rốt cục thì cậu ta cũng đã về được đến nhà. Nghĩ lại thì hôm nay ở trường cậu ta cũng không nói chuyện gì mấy, thành ra mấy đứa bạn cùng lớp cũng chưa ai nhận thức ra được những điểm thay đổi ở cậu ta.
Đẩy cửa tiến vào trong nhà, thứ mùi hương quen thuộc của giấy và mực vẫn thoang thoảng trước sống mũi của cậu. Đến thời điểm hiện tại thì cậu đã thành công dọn dẹp cái chuồng lợn và biến nó trở thành một căn nhà bình thường rồi... Thế nhưng cái tật xấu của Teria thì lại chưa thể nào chữa được.
"Tôi mới đi học có nửa ngày thôi mà... Sao cô lại bày ra một đống nữa rồi!?"
Teria khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn cậu ta với một nụ cười ngây ngô: "Thì tại... trong nhà nhiều sách quá, muốn kiếm được tài liệu mà ma ma mong muốn thì ma ma lại phải bày ra... Thật xin lỗi"
"Tính ra đã quy hoạch đàng hoàng các loại sách rồi đó... Aiz. Đã là thời đại nào rồi mà còn chất cả núi sách trong nhà..."
"Tại ma ma sống lâu quá rồi, đầu óc già cả rồi nên nhất thời không theo kịp với sự phát triển của thời đại... Hì, nhìn vậy thôi chứ mấy quyển sách này có cả trăm năm tuổi rồi đó" Teria cười khúc khích tự giễu.
Lần này, Gaiahad đã không mắng mỏ cô nàng này nữa... Bởi vì cậu đã tin rằng cô nàng này thật sự là người lớn, lớn hơn cậu rất nhiều là đằng khác!
Ít nhất cũng thuộc tầm cỡ nàng mèo nhà Dạ Trầm Uyên!
Ngoài ra thì... Trên cơ thể của cô ấy cũng có thứ bằng chứng chỉ thuộc về một người lớn nữa... Đó là bộ ngực hơn chín mươi, thứ thông tin mà Teria đã rất tự hào nói cho cậu biết trong một lần đi mua sắm.
Một bộ ngực không hề tương đồng với kích thước cơ thể của cô ấy.
Bất quá, kể ra cũng may là phong cách ăn mặc của cô ấy cứ như mấy bà già vậy, kín đáo và rất hiếm khi chịu để lộ da thịt. Thậm chí đến cả đồ ngủ của cô ấy cũng là một bộ váy dài liền thân chỉ tương đối mỏng, và chiếc váy đó cũng gần như là đồng phục thường ngày của cô ấy luôn.
"Vậy, tối nay cô muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, nhưng đồ chay vẫn là tốt với ma ma nhất. Con biết rõ cặp sừng của ma ma thuộc về chủng loài nào mà có đúng không?"
Gaiahad khẽ gật đầu, sau đó trèo lên gác mái thu dọn đồ đạc, đổi về bộ thường phục rồi mới xuống nhà nấu cơm tối: "Vốn dĩ còn định tìm lớp trưởng thỉnh giáo kĩ năng bếp núc một chút... Ai mà ngờ cậu ta lại phát bệnh vào đúng lúc này. Chán thật"
Xèo~ xèo~
Trong lúc Gaiahad bận bịu làm bếp thì Teria chợt nhớ ra một chuyện quan trọng liền lên tiếng nhắc nhở: "Phải rồi con yêu, tối hôm nay nhà ta có khách nên con nhớ nấu thêm một phần ăn nữa đó"
"Ai vậy?"
"Một bà già rất khó tính với ma ma"
Rầm!
Ngay khi Teria vừa mới dứt lời thì cánh cửa ra vào đã bị ai đó một cước đá sập. Người kia nhanh chóng tiến vào trong nhà với tốc độ kinh hồn, lao thẳng đến chỗ Teria mà chẳng thèm cho phối phương một cơ hội phản ứng: "Cô vừa nói ai là bà già hả cái con nhỏ hikikomori này!!?"
"Au...Ora..."
Teria bị Aurora véo má hệt như cục bông, bồng bềnh mềm mại lại dễ thương cực kì. Chỉ tiếc là bấy nhiêu đó vẫn không đủ để làm nguôi giận cô bạn già: "Uổng công tôi hôm nay đến đây để xem thử cô có dẫn sói về nhà hay không... Hừ!"
"Sói? Gaiahad ấy hả? Hì hì, đứa trẻ đó ngoan lắm nha, ít nhất là thằng bé biết nấu cơm cho tui đó~" Teria trả lời một cách vô cùng tự hào.
Nghe vậy, Aurora cũng bắt đầu ném ánh mắt đánh giá đến chỗ Gaiahad vốn đang bận bịu làm chuyện bếp núc. Và tất nhiên, khi bị đối phương soi mói gắt gao như vậy, bản thân Gaiahad cũng không thấy dễ chịu gì cho cam.
"Aurora, đừng có hung dữ với thằng bé. Nhờ có nó mà nhà tui mới đỡ bừa bộn đi đó, bà biết tính tui xưa giờ mà đúng không?" Teria chủ động bênh vực: "Bà cứ coi thằng bé như trợ lí 24/24 của tui là được rồi, không có gì mờ ám đâu"
"Nhưng nó là một thằng con trai đã đến độ tuổi sinh sản rồi đó, bà không sợ nó sẽ lên cơn động d·ụ·c rồi t·ấn c·ông bà à?" Aurora tỏ ra nghi hoặc.
Gaiahad: "..."
Không hổ là thú tộc, cô ấy có thể mở miệng nói về chủ đề này mà không chút ngượng mồm luôn. Ngưỡng mộ thật.
Teria nghe vậy cũng nhìn đến chỗ Gaiahad, trầm mặc một lúc rồi nói: "Tui sẽ phản kháng nên bà đừng lo. Hơn nữa, tui là ma ma của thằng bé nên nó sẽ không làm gì tui đâu"
Aurora: "..."
"Ê nhóc" Aurora hướng mắt về phía Gaiahad rồi hỏi một cách thật nghiêm túc: "Nhóc có cảm thấy Teria nhà chụy siêu cấp đáng yêu không?"
"Có" Gaiahad không hề do dự đáp lời.
Teria: "Eh?"
Không để tâm đến biểu cảm của Teria, Aurora tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy nhóc có cảm thấy hứng tình với cô ấy hay không?"
"Hên xui" Gaiahad thành thật trả lời: "Bé không thích mấy người ăn ở bừa bãi nhưng lại cực thích mấy thiếu nữ văn học. Teria hội tụ đầy đủ cả hai đặc điểm này nên cảm xúc của bé cũng lưng chừng lắm"
Teria: "...Hở? Thiếu... Thiếu nữ?"
"Rất tốt, câu hỏi cuối cùng"
Aurora nói đến đây, trên miệng bắt đầu lộ ra một nụ cười không hề lương thiện: "Vậy nếu như được trao một cơ hội hoàn mỹ thì nhóc sẽ làm gì với cô ấy?"
"Aurora!"
Teria xấu hổ đỏ mặt, vùng dậy dùng tay đập đập vào lồng ngực Aurora. Cơ mà hai người kia thì chẳng quan tâm gì mấy, Aurora thì phải chờ đợi câu trả lời từ đối phương, còn Gaiahad thì trầm tư suy nghĩ.
Mất khoảng một lúc do dự, Gaiahad mới trả lời với thái độ vô cùng chắc nịt: "Bé sẽ ụp mặt vào tóc của cô ấy, ngủ đến khi nào không ngủ được nữa thì thôi"
Teria: "..."
Aurora: "...Hả?"
"Thì... Nó mềm lắm mà có đúng không? Nhìn nó vừa mềm mại vừa bồng bềnh tựa như một đám mây vậy... Cho nên bé nghĩ nếu được ngã vào đó nằm ngủ chắc là sẽ thoải mái lắm, nhất định là còn tuyệt vời hơn cả gối bông!" Gaiahad chân thành nói.
Aurora ngoác mồm ra trước câu trả lời đầy vô tri của Gaiahad, còn Teria thì ôm bụng cười vang lên như tiếng chuông bạc.
"Cái thằng nhóc kì quái"