Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 226. Trở về thường nhật
Khoảng chừng một tháng sau.
Quá trình tu bổ thành phố đã gần như hoàn thành, và mọi thứ đã bắt đầu trở về với quỹ đạo hoạt động như bình thường. Công việc phục hồi sau thảm hoạ Huyết Nguyệt đã chính thức kết thúc với sự hoàn thiện của tấm bia tưởng niệm khổng lồ nằm tại trung tâm thành phố, ghi chép tên họ của tất cả những người đã bỏ mạng.
Tất nhiên, chỉ một tấm bia tưởng niệm kia sẽ không thể ghi tên của hàng chục triệu người được. Vì vậy, ở những thành phố khác cũng sẽ có những tấm bia tương tự, cốt là để bài tỏ sự xót thương cũng như để ghi nhớ cái tên của những n·gười đ·ã k·huất, bất kể là vì lí do gì đi chăng nữa.
Những căn nhà trống rỗng trong thành phố rồi cũng sẽ sớm có chủ mới, mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục chuyển động dù mọi đau thương dường như chỉ mới kết thúc ngay ngày hôm qua. Kể cả khi có bị thảm hoạ đánh cho một trận bầm dập, mọi sinh vật sống trên thế giới này vẫn sẽ tiếp tục tiến bước, rút kinh nghiệm và học hỏi để không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.
Phải ngoan cường như thế mới chính là "sự sống" đúng nghĩa!
Từ tin tức được thầy Phong thông báo lên trên nhóm lớp mới vài ngày trước, đến hôm nay thì Himiko cùng Trần Hoài Nam đã có thể đi học trở lại. Cơ mà... Dù cho đã mất cả tháng để tịnh dưỡng rồi thế nhưng bệnh tình của cậu ta vẫn chẳng có dấu hiệu khôi phục gì cả...
Nói cách khác, bây giờ cậu ta vẫn là một thằng lười nhớt thây cả ngày chỉ biết ăn và ngủ hệt như hồi mới phát bệnh.
Vì sớm biết chuyện này sẽ xảy ra nên Lily đã tinh ý tậu hẳn một chiếc xe lăn cho Trần Hoài Nam ngồi. Trong khi đó, Himiko sẽ phụ trách việc di chuyển cho cậu ta... Hệt như đang nuôi người khuyết tật vậy.
Càng khó chịu hơn là kể cả khi có ngồi xe lăn đi chăng nữa, cậu ta vẫn có thể ngồi trơ ra đó ngủ ngon lành, làm Himiko nhiều lúc cũng phát quạo đánh cậu ta mấy cái... Nhưng suy cho cùng thì chuyện đó cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Cứ như vậy, Himiko đẩy cậu ta lên tận trường trong ánh mắt soi mói của những người xung quanh. Ngẫm lại cũng may là hôm nay Lily bận livestream kiếm tiền nên không có đi theo, chứ nếu không... Có lẽ mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn thế nữa.
"Ờ... Cháu ơi, bác hỏi tí này, đứa nhóc kia nó ổn chứ? Nó bị Huyết Nguyệt đánh gãy chân đến tận bây giờ vẫn chưa hồi phục hay sao mà phải ngồi xe lăn vậy?"
Đến trước cổng trường, một bác bảo vệ già đánh giá ngang dọc hai người rồi không nhịn được buộc miệng hỏi một câu như vậy... Một câu hỏi mà Himiko không biết mình có nên nói ra sự thật hay không.
"Vâng, cậu ấy b·ị t·hương khá nặng nên vẫn chưa hồi phục hoàn toàn... Hi vọng là các thầy cô trong trường sẽ làm được gì đó" Himiko lễ phép đáp lời.
"Vất vả cho con quá nhỉ. Cậu bạn trai, nhớ phải bù đắp cho cô ấy đó"
Trần Hoài Nam: "Zzzz..."
Himiko lông mày giật giật, lập tức đẩy xe rời đi trước khi bị bác bảo vệ phát hiện: "Vậy bọn cháu đi trước đây ạ, chúc bác có một ngày làm việc vui vẻ!"
Một lúc sau...
Himiko đã đến được lớp học... Và cũng là người đầu tiên đến lớp ngay khi trường mở cửa trở lại. Đó chính là lợi thế của việc nhà gần trường nhưng vẫn muốn đi sớm.
Bất quá cũng chỉ không lâu sau đó, những người còn gần trường hơn họ đã xuất hiện... Bởi vì họ vốn đã ở trong khuôn viên trường ngay từ đầu, đó là Vũ Trung Ngạn cùng với Iris.
"Chào buổi sáng"
Vũ Trung Ngạn thì tương đối trầm tính, nhưng Iris thì lại vui vẻ nói lời chào với những người bạn học đã đến trước. Nhưng chưa kịp đợi đối phương chào lại thì cô ấy đã bước đến chỗ Trần Hoài Nam với vẻ mặt hiếu kỳ: "Xe lăn? Lớp trưởng b·ị t·hương rồi à?"
Himiko: "..."
Trần Hoài Nam: "Zzz..."
Vũ Trung Ngạn: "Ngủ rồi"
Iris: "Kìa? Vậy cũng ngủ được luôn hả? Lớp trưởng bình thường có như vậy không ta?"
Himiko lắc đầu: "Không có đâu. Anh ấy đang dính lời nguyền nên mới đâm ra lười nhớt thây như vậy, ngồi đâu cũng ngủ được hết... Thật sự thì tôi cũng không biết phải làm gì với anh ấy nữa"
"Lời nguyền?" Iris thử nhắm mắt lại cảm nhận một lát rồi cau mày: "Không cảm thấy có bất kì lời nguyền nào trong người lớp trưởng cả. Cậu có chắc không vậy Himiko? Có phải cậu đã làm gì khiến cho lớp trưởng giận không?"
"Anh ấy không nhỏ nhen đến mức giận tôi cả tháng trời đâu"
"...Cũng phải. Vụ này tôi chịu rồi"
Không lâu sau đó, những người khác cũng lần lượt vào lớp.
Nhìn thấy Trần Hoài Nam nằm ngủ ngon lành trên bàn học của mình, mấy đứa trong lớp ai cũng cảm thấy tức cười, đồng thời còn sinh ra suy nghĩ muốn chọc ghẹo cậu ta một phen... Tại vì nhìn cậu ta ngủ như thế trông thấy cưng quá.
Tất nhiên, chuyên gia tìm đường c·hết trong lớp là Edgar đã thử lân la tới chọc ghẹo lớp trưởng một chút... Và kết quả là bị Himiko cho một đấm vào mồm, suýt chút nữa đã khỏi còn răng để nghỉ hè.
Thấy Himiko bảo vệ cậu ta như vậy, mấy người trong lớp cũng thôi không dám có ý đồ xấu nữa, chỉ là... Cậu ta mà đình công rồi thì ai sẽ gánh vác công việc của lớp trưởng đây?
Như nghe được tiếng lòng của cả lớp, thầy Phong đã tiến vào lớp trước trống khoảng hai ba phút gì đấy... Một điều tưởng chừng như bất khả thi đối với ông thầy vô tổ chức này, thế nhưng nó đã thực sự xảy ra.
Đánh giá qua cả lớp, thấy không có ai vắng mặt trong ngày đầu tiên đi học lại, đâu đó trong mắt hắn ta dần hiện lên vẻ hài lòng. Chỉ là khi nhìn đến vị trí của Trần Hoài Nam, sắc mặt của hắn ta bắt đầu thay đổi: "Tôi có nghe em kể qua rồi, thật không ngờ d·ụ·c vọng lớn nhất của thằng nhóc này lại là "Lười biếng" nhỉ? Bình thường nó chăm chỉ cần mẫn thế kia cơ mà... Ha ha"
Himiko nghe thầy Phong cười mỉa, trong lòng đột nhiên có cảm giác một rút kiếm ra chém lão ta một nhát. Cơ mà ngẫm lại... Bản thân cô ấy lúc đầu cũng có cảm giác bất ngờ giống như ông thầy này, đồng thời còn xen lẫn một chút thất vọng nữa...
"Thôi kệ nó đi, tôi sẽ bổ nhiệm Edgar làm lớp trưởng tạm thời vì nó khá giỏi trong mấy chuyện giấy mực, miễn ý kiến"
Edgar: "Sao thầy biết hay vậy?"
"Tôi trốn dưới gầm giường nhà em"
"!!?"
"Đùa thôi, em tưởng thật đấy à?"
"Nếu là thầy thì cũng có thể lắm chứ"
Vũ Trường Phong: "..."
Không nói hai lời, Vũ Trường Phong mở cửa sổ ra, nhanh chóng tóm cổ Edgar rồi tung một cước đá thẳng xuống lầu.
Cả lớp: "..."
Ông thần này vẫn hung tàn ngang ngược như ngày nào.
Tùng~
"Mới nói có đôi ba câu mà vào học rồi à" Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Được rồi, tôi sẽ vào thẳng vấn đề chính đây. Vì Huyết Nguyệt và mấy chuyện không đâu nên ta đã skip gần một tháng học tập, khiến cho tiến độ bị chậm trễ đi rất nhiều. Vì vậy, tuần thi sẽ đến trễ hơn bình thường khoảng hai ba tuần, tức là khoảng một tháng rưỡi đến hai tháng nữa mới bắt đầu kiểm tra tổng hợp cuối năm"
"Cuối năm?"
"Ờ, vì thời gian khá gấp rút nên nhà trường sẽ chỉ tổ chức một kì thi duy nhất thôi. Và những con điểm còn lại thì sẽ được lấy tùy theo sự sắp xếp của giáo viên"
Cả lớp: "...?"
Thế thì khác gì ăn trứng ung tới c·hết?
Toang rồi, làm vậy có khi nào cả lớp cá biệt này lưu ban không ta?
"Biết gì không? Để dốc lại tinh thần cho học sinh nên tuần tới trường sẽ tổ chức Lễ Hội Văn Hoá đấy" Vũ Trường Phong nói tiếp: "Học sinh đến từ nhiều vùng đất khác nhau sẽ được phép dàn dựng những tiết mục tùy ý với nội dung mang những đặc điểm văn hoá đặc trưng của quê hương mình. Việc thành lập hội nhóm sẽ không bị giới hạn gì cả, miễn sao sản phẩm cho ra có chất lượng tốt và có tính sáng tạo là được, còn điểm chác sẽ được lấy ngay tại chỗ. Đó chính là quyết định của hội đồng ngay sáng hôm nay"
"Lễ Hội Văn Hoá à... Theo cách nói của thầy thì coi bộ lớp ta chia năm xẻ bảy rồi" Edgar lê lết vào lớp với bộ quần áo nhếch nhác dính đầy lá cây, nhưng cũng may là vẫn kịp nắm bắt thông tin quan trọng.
"Ờ, mục đích của Hiệu Trưởng là muốn gia tăng sự giao lưu giữa các lớp mà. Nhất là cái lớp cá biệt này đấy, chỉ biết ru rú trong xó thì bạn bè đâu mà chơi?"
"CÁI ĐÓ LÀ LỖI CỦA THẦY ĐẤY!!!"
Đây chính là giây phút ngắn ngủi cả lớp thực sự đồng lòng. Cơ mà cũng ngay sau lần lên án này, họ đã phải trả giá tương tự như Edgar vừa rồi. Mười mấy người đều bị lão thầy giáo độc tài đá văng xuống lầu... Chỉ ngoại trừ Trần Hoài Nam vẫn nằm ngủ thơm ngọt trên bàn học.
"...Thằng này ăn trứng ung chắc rồi"
...
...
Ở nhà.
Lúc này, Lily vẫn đang bật livestream nhưng chủ yếu là nói chuyện với fan cho vui chứ không có chơi game. Chủ yếu là vì Trần Hoài Nam đang mắc bệnh, không có người chơi cùng đâm ra cô bé cũng không có hứng thú chơi gì mấy.
Tần suất super chat hay donate hiện lên trên màn hình nằm đâu đó khoảng mười lăm đến ba mươi giây một lần với rất nhiều mức độ khác nhau. Có vẻ như fan của cô bé không tiếc tiền cho lắm, chẳng qua họ chỉ muốn giao lưu với Lily qua phương thức "quý tộc thượng lưu" như vậy thay vì nhắn trong kênh chat và bị cuốn trôi đi chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Ting~
Vừa mới nói được đôi ba câu thì một super chat đỏ rực đã hiện lên, và Lily vẫn phải bắn rap cảm ơn như thường lệ: "Cảm ơn anh chị "Vì tôi quá yêu Lily nên tôi đã bán hai quả thận để wescan" đã donate cho em 1000 đô ạ, cảm ơn nhiều... Mà khoan, anh chị bán thận thật đấy à?"
Tất nhiên, đó chỉ là nói đùa thôi. Anh ta chỉ đơn giản là một kẻ lắm tiền nhưng không có chỗ tiêu pha, thành ra giờ có dịp vung tiền để trở nên nổi bật trước mặt idol.
Trong một buổi stream của Lily kiểu gì cũng sẽ có vài người kiểu này... Và họ cơ bản không khác gì những con cừu béo cho cô bé vặt lông để kiếm tiền mua nhà cả.
"Oh, cảm ơn anh chị "Tôi muốn liếm chân thiên thần" đã mua 100 gói hội viên ạ... Hể? Chỗ đó bẩn lắm, không được đâu ạ"
Lily biết rõ mình đang bị cái cộng đồng này q·uấy r·ối t·ình d·ục... Cơ mà vì tiền, cô ấy sẽ tạm bấm bụng cho qua. Đợi đến khi anh yêu của cô bé tỉnh táo lại, cô bé nhất định sẽ vòi vĩnh anh ta khởi động lại dự án...
Lily cũng biết dự án đó sẽ không cứu chữa được cái cộng đồng này đâu... Nhưng ít nhất thì nó vẫn giúp Lily hả giận! Hừ!
Thật xin lỗi nhưng cơ thể xinh đẹp này đã có chủ mất rồi!
Mà thật ra thì cũng khỏi cần Lily phải nhọc lòng gì mấy, ngay sau khi hiện hồn lên mua gói hội viên ban phát cho cho kênh chat thì tên đó đã lập tức bị mấy con simp dìm xuống tận dưới lõi trái đất mất rồi. Ăn chùa thì ăn chùa chứ idol nhỏ thì vẫn phải bảo vệ... Đó ngược lại là điểm sáng hiếm hoi của cái giáo phái ấm dâu này.
"Tội lỗi của mình coi bộ hơi nặng nha"
Lily đã thầm nghĩ như vậy trong lòng. Nhưng rất nhanh thôi, cô bé lại nghĩ: "Thôi, tội nặng quá rồi, có nặng thêm nữa cũng chẳng sao. Trước tiên phải hoàn thành mục tiêu mua nhà đã"
"Elden Ring thì ta đợi ngài Mr.X trở lại rồi tiếp tục chơi ha? Giờ em muốn chơi cái gì đó chill chill tí cho đỡ chán... Không biết mọi người có đề xuất gì cho em không? Nếu không có thì đành hát karaoke vậy"
Sau đó, kênh chat đã ra sức spam từ "karaoke" một tỷ lần.