Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 229. Thăm mộ cố nhân
Cuối cùng, nhờ sự thuyết phục của Trần Hoài Nam, Himiko rốt cục cũng chịu ngồi vào bàn nói chuyện với những thành viên khác trong câu lạc bộ nấu ăn.
"Chà, thật không ngờ hai thành viên nổi danh trong lớp cá biệt lại tìm đến hợp tác với bọn này nha, thật vinh hạnh quá đi~"
Trưởng cậu lạc bộ là một bạn nữ với quê quán nằm ở tỉnh khác của nước Việt, mặt mày hớn hở chào đón sự hiện diện của hai thành viên lớp cá biệt... Mặc dù Himiko tỏ ra khá khó chịu, còn Trần Hoài Nam thì cứ thi thoảng lại ngủ gật một lần.
Câu lạc bộ này không quá đông thành viên, chỉ khoảng có mười mấy người với các thành viên nữ chiếm đại đa số. Tuy nhiên, riêng về thành phần chủng tộc và quê quán thì lại vô cùng đa dạng, từ thú tộc đến nhân loại đều có cả, và tất nhiên là xuất thân của họ đều khác nhau.
"Trước khi hợp tác thì ta nên giới thiệu bản thân cái nhỉ? Tôi là Nguyễn Mai, cũng đồng thời là trưởng câu lạc bộ này"
"Kurogane Himiko, kiếm sĩ"
Trần Hoài Nam: "Zzz..."
Nguyễn Mai: "..."
Các thành viên khác: "..."
Không hổ là lớp cá biệt, chưa bao giờ chịu chơi theo kịch bản.
"Mà thật ra thì khỏi đi, mọi người ở lớp cá biệt nổi tiếng quá nên tụi này đều biết hết rồi nhá" Nguyễn Mai gượng cười, cố gắng duy trì bầu không khí thân thiện: "Vậy, anh chàng lớp trưởng này có ý tưởng gì thêm về nhà hàng của tụi này không?"
Póc~
Trần Hoài Nam bể bong bóng ngủ, chậm rãi tỉnh dậy với cái ngáp dài: "Đầu tiên là số lượng thành viên quá ít, không đủ để mở nhà hàng đâu. Với lại câu lạc bộ này cũng không nổi danh lắm, chưa chắc gì đã mượn được phòng lớn để mà làm. Vì vậy, tốt nhất các cậu vẫn nên mở bán ngay tại chỗ này luôn đi, đỡ phải mất công di chuyển trang thiết bị này nọ"
"Nói cũng đúng, chẳng mấy ai trong trường này chịu bỏ thời gian ra để học nấu ăn cả, cùng lắm thì cũng chỉ là sở thích" Nguyễn Mai tỏ ra đôi chút thất vọng: "Quả nhiên mở nhà hàng chỉ là ảo mộng viễn vông của tôi thôi sao?"
"...Đừng nghiêm trọng hoá vấn đề" Trần Hoài Nam ho nhẹ một tiếng: "Để có thể phục vụ cho khách một cách trơn tru thì phải chia cả bọn ra làm hai vai trò chính là đầu bếp và phục vụ. Còn về vụ phụ bếp như rửa chén hay gì đó thì tôi sẽ gợi ý đường tắt sau"
"Cho nên, nói tóm lại là ai trong này tự tin mình nấu ăn giỏi?"
Đứng trước câu hỏi của Trần Hoài Nam, toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ nấu ăn đều đồng loạt giơ tay... Chỉ ngoại trừ Himiko vì cô ấy biết rõ vai trò của mình trong dự định của bạn trai.
"Đệt, thế này thì hơi căng, lòng tự trọng cao đến vậy thì dễ gì có chuyện mấy người chịu khom lưng làm phục vụ?" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Như vầy đi, tôi sẽ làm giám khảo, và tất cả mọi người sẽ nấu cho tôi ăn thử món nào đó mà mọi người cảm thấy tự tin. Tất nhiên, tôi sẽ chỉ đưa ra ý kiến chủ quan thôi, mọi người hoàn toàn có thể tự ăn rồi tự mình cảm nhận"
Himiko: "Rốt cục là ai đã cho anh cái quyền quyết định chuyện của người ta vậy? Mạnh miệng thật đó..."
Bốp~
Nguyễn Mai đột nhiên đập bàn một cái làm cả đám phải giật mình, riêng anh chàng đầu c·h·ó sói suýt chút nữa đã làm đổ cốc trà trên tay vì thiên tính nhạy cảm: "Cái quần què gì vậy má trẻ!?"
"Cậu ấy nói đúng chứ bộ" Nguyễn Mai hai tay nắm lại, một bộ chiến ý sục sôi: "So tài nào mọi người! Ai nấu giỏi thì làm bếp, ai nấu dở thì mặc đồ hầu gái ra phục vụ! Đằng nào thì ta sớm muộn gì cũng phải làm chuyện này thôi! Lên!"
"Ồ!"
Cả câu lạc bộ đồng loạt giơ tay hưởng ứng, sau đó kéo nhau vào trong căn bếp để bắt đầu so tài.
Ở bên ngoài, nhân lúc vắng người, Himiko đã mở miệng hỏi bạn trai mình với vẻ mặt cực kì bồn chồn: "Anh thật sự muốn em phục vụ cho người ta hả?"
"Nói đúng hơn phải là... Anh muốn nhìn thấy em trong bộ đồ hầu gái, Himiko" Trần Hoài Nam một tay chống cằm, khoé miệng nhếch lên một đường cong tà khí: "Tất nhiên, nếu như em biểu hiện tốt thì sẽ có phần thưởng cho em. Chẳng phải em rất mong muốn được thưởng hay sao?"
Bốp~
Lần này, Himiko mới là người đập bàn làm Trần Hoài Nam giật nảy cả mình: "Anh biết hậu quả của việc rizz không kiểm soát mà có đúng không? Cứ chờ đấy, em sẽ vắt khô anh đến giọt cuối cùng!"
"...Anh vẫn chưa tiết lộ phần thưởng mà..."
Bốp~
"Shut up. Những gì em cần chỉ có bấy nhiêu đó thôi, anh hiểu không? Anh không hiểu thì tối nay em sẽ làm cho anh hiểu"
Trần Hoài Nam: "..."
"Vâng, thưa bà xã... Cơ mà chúng ta đang ở trong quán người ta đấy, đừng có ăn nói thiếu tế nhị như thế chứ em?"
Himiko: "..."
Oops, cao hứng quá đâm ra quên mất tiêu.
Hi vọng là họ sẽ không nghe được.
...
...
Không lâu sau đó, các món ăn lần lượt được các thành viên trong câu lạc bộ dọn ra ngay ngắn. Tất nhiên, vì thời gian không có nhiều nên họ không thể làm ra những món ăn cầu kì, tuy nhiên cũng nhờ vậy nên phần chấm điểm sẽ không trở nên quá khó khăn đối với ban giám khảo.
Thấy Trần Hoài Nam lại ngủ gật, Himiko đã mượn Nguyễn Mai một cái chảo chống dính rồi vạng thẳng vào đầu bạn trai mình. Kết quả là pan~ một tiếng, cậu ta đã phải choàng tỉnh dậy với một cục u trên đầu: "Em không thể nhẹ nhàng hơn được à?"
Thấy Himiko lại muốn xù lông, Trần Hoài Nam vội vàng sửa chửa lại từ ngữ của mình: "Được rồi, xin lỗi vì thói ngủ gật của tôi nhé. Vì vài lí do chủ quan nên tôi không thể tự khống chế được chuyện này, mong mọi người thông cảm"
Nguyễn Mai: "...Thật ra thì bọn này đang cảm thấy thú vị hơn là khó chịu đấy..."
Các thành viên khác trong câu lạc bộ không hẹn mà cùng nhau gật đầu.
Trần Hoài Nam: "..."
"E hèm"
Nhìn lên trên bàn với đủ loại món ăn xuất xứ từ các vùng đất khác nhau, kể cả khi chúng chỉ là những món đơn giản, Trần Hoài Nam vẫn cảm thấy có chút choáng ngợp nói: "Khẩu vị mỗi nơi mỗi khác nên hi vọng là mọi người sẽ không quá khắc khe với lời bình phẩm của tôi"
Nói xong, Trần Hoài Nam tự lấy dụng cụ từ không gian riêng và bắt đầu nếm thử món cơm chiên của Nguyễn Mai.
"..."
"Uầy, ngon dữ! Không hổ là trưởng câu lạc bộ nha! Himiko, mau lại đây thử đi em, có khi ngon hơn anh làm nhiều đấy" Trần Hoài Nam hồ hởi ngoắc tay.
Vài giây sau...
Himiko: "Ngon thật... Nhưng mà..."
Trần Hoài Nam vội chen mồm vào trước khi Himiko kịp bình luận: "Thế này thì chắc chân bếp chính rồi nhé"
Nguyễn Mai tươi cười, giơ tay hình chữ V với những đối thủ còn lại. Mà hình như bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ lắm đối với kết quả này.
"Vậy thì tiếp theo..."
...
...
Sau một lúc sàng lọc, rốt cục thì công việc phân công cũng đã hoàn thành với năm đầu bếp phụ trách nấu ăn và chín người còn lại phụ trách phục vụ cho khách, trong đó bao gồm cả Himiko.
Mặc dù vẫn có nhiều người không quá hài lòng với kết quả này... Thế nhưng ít nhất, cái tôi của bọn họ vẫn không lớn đến mức làm tổn hại lợi ích chung của đoàn thể chỉ vì để thoả mãn bản thân.
Và ngay bây giờ, Trần Hoài Nam đang dạy cho bọn họ một tuyệt chiêu có thể trực tiếp skip qua bước rửa bát, đó là Tịnh Trần Chú mà cậu đã học được mới vài ba tháng trước đó, thứ được coi là bản nâng cấp của Tịnh Y Chú nhưng cậu lại không thể sử dụng được do thiếu thốn linh lực.
Vì công thức và cách vận hành có đôi chút phức tạp nên có lẽ các thành viên trong câu lạc bộ nấu ăn sẽ phải mất tương đối thời gian để có thể nắm giữ được thứ phép thuật vô cùng hữu dụng này. Tuy nhiên, một khi đã nắm giữ được rồi thì từ giờ trở về sau, những vết bẩn đã không còn là vấn đề với họ nữa!
"Hôm nay đến đây được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đến nói chuyện tiếp" Trần Hoài Nam nói trong lúc ngái ngủ: "Mọi người... Nếu rảnh thì tìm bản thiết kế trang phục hầu gái... Zzz..."
Himiko: "..."
Mọi người: "..."
"Ờ... Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé"
Himiko khẽ thở dài, cốc đầu Trần Hoài Nam một cái rồi cúi đầu nói lời cảm ơn: "Cảm ơn vì đã chiếu cố hai người bọn tôi. Tên ngốc này đang gặp chút vấn đề cá nhân nên mới trở thành như vậy... Chứ thực chất ổng cũng không có bị gãy chân hay gì đâu"
"A, không sao đâu. Mặc dù cậu ấy trông có vẻ không đáng tin cậy nhưng trên thực tế, những gì cậu ấy đã làm lại đang chứng minh điều ngược lại đó" Nguyễn Mai cười hì hì nói: "Có bạn trai như vậy thích thật, tui cũng muốn có nữa. Mẹ nói muốn chinh phục được đàn ông thì phải chinh phục dạ dày của họ trước... Lý thuyết thì là vậy nhưng thực hành thì lại khó quá"
Himiko: "Tôi hiểu"
Đúng thế, cô ấy quá hiểu là đằng khác.
"Hì hì, cảm ơn hai người nha. Tạm biệt, mai nhớ đến chơi đó"
"Được"
Sau khi Himiko và Trần Hoài Nam rời đi, một nam thành viên trong câu lạc bộ bắt đầu rục rịch: "Mai, bà thích ai rồi à?"
"Đâu có?"
"Vậy hả? Tôi cứ tưởng bà học nấu ăn chỉ để cua ai đó thôi chứ"
"Đần hả? Làm người sao có thể thiếu chí tiến thủ đến vậy? Đã học rồi thì phải làm cho tới luôn, đừng có quên ngay từ đầu ước mơ của tui là mở nhà hàng riêng đó!"
"Ồ... Ồ..."
...
...
Đến khi Himiko cùng Trần Hoài Nam trở về lớp học thì giờ nghỉ trưa cũng đã gần hết, và tất cả mọi người trong lớp cá biệt cũng đồng loạt an vị tại chỗ ngồi, chuẩn bị nghênh đón tiết học tiếp theo.
Mất khoảng vài tiếng đồng hồ vùi mình trong lý thuyết, cả lớp lại lần nữa gói gém đồ đạc để quay trở về. Có vẻ như tất cả họ đều có kế hoạch của riêng mình rồi nên cũng không còn rủ nhau đi chơi nữa, ngược lại còn rất ngoan ngoãn về nhà mà không hề có ý định la cà giữa đường.
Chỉ ngoại trừ Trần Hoài Nam.
Tựa hồ vừa nhớ đến chuyện gì đó quan trọng với mình, Trần Hoài Nam nhẹ nhàng mở mắt, cười khẽ nói: "Không cần đẩy nữa, em về trước đi. Chiều hôm nay anh có chuyện cần phải làm"
"Anh tính đi đâu? Với tình hình hiện tại thì anh không nên đi một mình. Anh là kiểu người có thể lăn ra ngủ giữa đường bất kì lúc nào đó" Himiko phản đối.
"..."
"Nói cũng phải... Nhưng anh vẫn khuyên em không nên đi cùng"
"Tại sao vậy?"
"Vì nó có thể sẽ khiến em cảm thấy khó chịu đấy"
"...Em chịu được"
Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn Himiko, do dự một lát rồi khẽ thở dài: "Tùy em vậy, chỉ cần hứa là đừng có đánh anh là được"
"Em hứa"
"..."
Lần này, Trần Hoài Nam đã tự mình rời khỏi xe lăn để tiến vào một tiệm bách hoá bình dân nằm ở gần đó. Mất khoảng vài ba phút mua đồ, cậu ta lại quay trở ra với một túi đựng ít bánh hoa quế và nước bí đao, làm Himiko không khỏi trưng ra bộ mặt nghi hoặc.
"Có một người rất thích mấy thứ này"
Trần Hoài Nam chỉ nói như vậy rồi tiếp tục rời đi, chỉ có điều... Khí chất cậu ta lại có gì đó khang khác, không còn chững chạc và điềm tĩnh như ngày thường.
Là một người con gái nhạy cảm, Himiko nhanh chóng nhận ra đó chính là một nỗi buồn thầm kín. Cậu ta đã không gợi ý bất kì điều gì, thế nhưng cô ấy lại ngờ ngợ đoán ra được cậu ta đang định đi đâu.
Nghĩa trang.
Có một nghĩa trang rất lớn nằm ở ngoại ô thành phố, nơi vừa mới tiếp nhận rất nhiều người đã c·h·ế·t về đây an nghỉ. Kể cả khi nơi này đã rộng lớn và lạnh lẽo hơn nhiều so với những lần trước, Trần Hoài Nam vẫn dễ dàng chọn ra một ngôi mộ nằm cô độc bám bụi, có vẻ như đã rất lâu rồi không có ai ghé thăm.
Ngôi mộ đó có tên: Từ Nguyệt Tiên.
"Quả nhiên là gia đình chị đã không đến đây nhỉ?" Trần Hoài Nam khẽ thở dài, lấy ra thêm một chiếc khăn lau thấm nước để lau sạch ngôi mộ của cố nhân: "Cũng may là em kịp thời nhớ ra. Mặc dù vẫn chưa đến ngày giỗ nhưng cũng không sao cả, giữa chúng ta thì không cần nghi thức gì cầu kì hết... Có đúng không?"
Trước sự chứng kiến của Himiko, con lười Trần Hoài Nam chậm rãi và tỉ mỉ lau sạch ngôi mộ của Từ Nguyệt Tiên, nhẹ nhàng và dịu dàng hệt như cậu ta đang âu yếm người mình yêu vậy... Mặc dù thực tế thì đúng là đã từng như vậy.
"Bánh hoa quế và nước bí đao mà chị thích đây, ha ha..." Trần Hoài Nam lẩm bẩm: "Vừa rồi đầu em nhảy số kịp thời, em đã suýt chút nữa quên mất chị trông như thế nào, nhưng ít nhất... Em vẫn nhớ được chị thích cái gì. Nhưng dù có vậy đi chăng nữa thì em vẫn thật tệ, đúng không?"
Cậu ta đã liên tục đưa ra câu hỏi, nhưng sẽ vĩnh viễn không thể có được câu trả lời.
Dưới ánh nắng chiều dần tắt, Himiko đứng trơ ra đó nhìn người yêu mình lẩm bẩm trước mộ bạn gái cũ. Cô ấy không thể dối lòng rằng mình không ghen... Nhưng chí ít thì tại thời điểm này, cô ấy biết rõ mình nên kìm nén thứ cảm xúc ích kỉ ấy lại.
Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu cô ấy ghen tuông với một người đã chẳng còn tồn tại.
Nhưng kể cả vậy, Himiko vẫn ghen tị.
Một kẻ đã trở nên lười biếng đến mức không thể lười hơn như cậu ta vậy mà vẫn đích thân tìm đến viếng thăm cô gái này... Điều đó chứng tỏ rằng trước kia, mối tình giữa hai người họ đã từng đẹp đẽ, hạnh phúc và nên thơ đến thế nào.
"Đúng là... Khó chịu thật"