Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 230. Những cuộc bàn luận

Chương 230. Những cuộc bàn luận


Hôm sau.

Vẫn là giờ nghỉ trưa, Trần Hoài Nam cùng Himiko đã có mặt tại câu lạc bộ nấu ăn do Nguyễn Mai chủ trì.

Cùng với những thành viên khác trong câu lạc bộ, họ lần lượt đưa ra mẫu thiết kế của bộ đồ hầu gái rồi cùng nhau thảo luận xem đâu mới là bộ đồ phù hợp nhất cho chính họ lẫn Lễ Hội lần này.

"Bossu, bossu, ông thấy bộ này thế nào?"

Thấy Trần Hoài Nam lại có dấu hiệu ngủ gật, Nguyễn Mai vội vàng chìa vài mẫu thiết kế ra trước mặt cậu ta trước khi cậu ta kịp vào giấc. Cũng thật may là cậu ta có nhìn thoáng qua chứ không có cứ vậy mà ngủ luôn: "Bộ này bỏ, nhìn lượt thượt quá. Bộ này cũng bỏ, nhìn thiếu vải quá, mấy người tính phục vụ đêm khuya luôn hay gì mà lộ da thịt nhiều dữ vậy?"

"...Cũng đâu có lộ nhiều đến vậy?" Nguyễn Mai gãi gãi đầu nhìn lại các thành viên trong câu lạc bộ của mình: "Mọi người có thấy bộ này thiếu vải không?"

"Xác thực là hơi thiếu... Nhưng cũng không có đến mức như Bossu đã nói"

"Ờ, tôi cũng thấy vậy. Bossu hình như có hơi cứng nhắc thì phải"

Himiko: "Bossu là kiểu người của thời đại trước nên rất coi trọng thuần phong mỹ tục gì gì đấy... Nói chung là kệ đi, đừng để tâm đến ý kiến của hắn"

Trần Hoài Nam không bận tâm mấy người này đang nghĩ gì về mình, chỉ thấy thắc mắc một vấn đề khác có phần vô tri hơn: "Bossu?"

"Gọi như thế nghe thân thiết hơn mà có đúng không? Cách gọi này là do tui nghĩ ra đó, hì hì" Nguyễn Mai đắc ý cười nói.

Trần Hoài Nam: "Zzz..."

Nguyễn Mai mặt mũi cứng đờ: "..."

Mọi người: "..."

Himiko nhìn bạn trai mình một lát rồi thở dài nói: "Đã bảo là kệ anh ấy đi, gu thời trang của tên này tệ lắm, tốt nhất vẫn là đừng nên hỏi thì hơn"

Mọi người trong phòng nhìn nhau, ngẫm nghĩ một lát rồi đồng loạt gật đầu: "Cũng phải ha, dù gì thì chúng ta cũng là chủ nhà, đâu thể cái gì cũng dựa dẫm vào Bossu được đúng không?"

"Đúng!"

"Vậy thì Bossu phu nhân, nếu là bà thì bà sẽ chọn cái nào trong những mẫu này?" Nguyễn Mai cười tít mắt để toàn bộ mẫu thiết kế cho Himiko xem.

Được đối phương nịnh hót, Himiko cũng cảm thấy có chút mát ruột. Tuy rằng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với những người này nhưng ít nhất thì cô ấy cũng đã chấp nhận giao tiếp một cách đàng hoàng.

"Tôi thấy cái này cũng được"

"À, cái đó là của tui đó" Một cô nàng tai thỏ tên "Una" trong câu lạc bộ giơ tay: "Đây là kiểu thiết kế cổ điển truyền thống bên lục địa phía tây... Cơ mà suy nghĩ lại thì tui thấy bộ này khá là dày vải, không phù hợp lắm với tiết trời đang dần sang hè"

Nguyễn Mai: "Ừ... Đúng là có hơi dày vải thật nha... Mà chỗ của chúng ta thì lại chật chội nữa, chắc là lúc phục vụ cho khách sẽ vướng víu lắm. Mình đổi bộ khác được không Bossu phu nhân?"

Himiko hơi đỏ mặt: "Gọi tên là được, đừng gọi bằng cái biệt danh dở hơi đó nữa"

Nghe thì vui thật đó... Nhưng nếu người khác nghe thấy thì cô ấy sẽ phải đào hố để trốn cho đỡ xấu hổ mất! Nhất là cái bọn bạn học tính tình nhầy nhụa kia!

"Vâng~ Vậy thì mời bà, Himiko"

Himiko khẽ thở dài, nhìn đi nhìn lại thêm vài lần rồi chọn một bộ khác ít vải hơn, và cũng ít hoạ tiết hơn rất nhiều so với những bộ khác: "Tôi thấy bộ này cũng được, đơn giản lại linh động... Và quan trọng nhất là có vẻ như chi phí không quá cao"

Nguyễn Mai: "Đúng là có vẻ như chi phí rất thấp so với mấy bộ khác ha. Mặc dù trông không quá rực rỡ... Nhưng ít nhất thì nó vẫn ra dáng hầu gái đấy chứ?"

"Mai, chọn cái đó đi" Anh chàng đầu sói quyết đoán đồng tình với Himiko: "Câu lạc bộ chúng ta không quá đông thành viên đâm ra kinh phí rất có hạn. Nếu bà quá chăm chút vào ngoại hình thì sẽ không còn tiền để lo vụ thức ăn nữa đâu"

"Anh sói cô độc nói đúng đó" Thành viên nam giới thuộc chủng tộc Lizardman tên "Luka" cũng gật đầu đồng tình: "Chúng ta là câu lạc bộ nấu ăn, vậy nên chúng ta phải tập trung vào chuyên môn của mình chính là các món ăn. Phải không?"

Nguyễn Mai nghe vậy cũng thấy có lí, không do dự quá lâu liền gật đầu cái rụp: "Vậy chốt bộ này. Chiều về tôi sẽ chạy đi đặt hàng nên những bạn nữ phục vụ hãy cho tôi biết size nhé"

"Ồ!"

"Ok, giờ thì đến lượt hai bạn nam phục vụ. Fufufu, nên chọn mẫu nào đây ta...?" Nguyễn Mai lại nở một nụ cười tinh quái.

"Ê, bọn này không mặc váy đâu nhé!"

"Vậy sao? Tiếc thật" Nguyễn Mai tỏ ra thất vọng rồi nói: "Đã như vậy thì hai người mau tự chọn mẫu thiết kế mà mình thích đi... Sau đó lại đem ra cho bọn con gái chúng tôi tự mình đánh giá cho khách quan và công bằng nha"

"...Ờ, nhớ là phải "khách quan" và "công bằng" nhé. Kì thực, tụi tôi không hề tin tưởng gì bà đâu Mai à"

Nguyễn Mai ăn nhát dao chí mạng: "Hự, chưa gì đã tổn thương lẫn nhau rồi ư?"

...

...

Khá lâu sau đó, Trần Hoài Nam tỉnh dậy.

Dường như trong khoảng thời gian cậu ngủ gật, câu lạc bộ nấu ăn đã tự mình quyết định rất nhiều thứ mà không thông qua ý kiến của cậu. Thật sự thì cậu không quá bận tâm đến chuyện này cho lắm, dù sao thì bị gọi tỉnh giấc để nói chuyện cũng rất là hao tốn năng lượng.

Hơn nữa, cậu tin là những người này hoàn toàn có thể thành công mà chẳng cần nhờ đến sự chỉ đạo của cậu. Và tất nhiên, cậu cũng tin tưởng vào khả năng và mị lực của cô bạn gái nhà mình nữa...

Cô ấy cái gì cũng giỏi, chỉ không giỏi nấu ăn và kiềm chế cảm xúc. Điểm yếu thứ nhất thì cậu đã khắc phục được thay cho cô ấy rồi... Nhưng điểm yếu thứ hai thì không biết.

Với thân hình nóng bỏng thế kia, một khi đã bước guồng vào phục vụ thì kiểu gì cũng sẽ bị q·uấy r·ối. Thực tế thì cậu cũng không sợ Himiko sẽ bị người ta làm gì... Chỉ là, cái cậu đang lo là liệu Himiko có nổi khùng lên mà đấm khách hay không.

Học Viện Tân Sinh này là nơi hội tụ đủ thể loại trên đời chỉ bởi vì chiêu trò tuyển sinh hết sức quái gở và tùy duyên cũng họ. Cũng vì vậy mà thành phần học sinh trong trường cũng rất là hỗn tạp, loại học sinh nào cũng có, từ học sinh ngoan kín tiếng đến dân ngổ ngáo đầu đường xó chợ.

Vì vậy, cậu sẽ không thể dám chắc điều gì sẽ xảy ra trong Lễ Hội sắp tới.

Chỉ hi vọng là những gì cậu lo lắng sẽ không xảy ra.

"Mình nên để ý đến tên gián điệp của Huyết Giáo kia một chút nhỉ...?"

Thấy Trần Hoài Nam tỉnh lại nhưng vẫn ngáp ngắn ngáp dài, Himiko nhất thời thật không biết nói gì cho phải: "Sao anh không ngủ luôn đi? Giờ nghỉ trưa sắp hết luôn rồi, còn bàn bạc gì nữa đâu mà dậy?"

Trần Hoài Nam: "Zzz..."

Himiko: "..."

Ông thần này ngủ thật đấy à?!

Cảm thấy cơn thịnh nộ bên trong Himiko đã dần đạt đến đỉnh điểm, Nguyễn Mai vội vàng vuốt vuốt lưng cô ấy, cố gắng làm đối phương bình tĩnh lại trước khi tiến vào trạng thái sát phu: "Ổng đang dính lời nguyền mà đúng không? Cố gắng chịu đựng đi ha? Tui khá chắc là ổng không cố ý làm vậy đâu bà..."

"Tên đó hoàn toàn là cố ý đấy" Himiko nghiến răng nghiến lợi: "Từ cái ngày không còn là chính mình, anh ấy cứ càng lúc càng trở nên gợi đòn. Hừ!"

"A ha ha..."

"Thôi, bọn này về đây" Himiko lại cúi đầu chào theo đúng thủ tục rồi đẩy xe cùng Trần Hoài Nam trở về lớp: "Cứ chuẩn bị từ từ đi thôi, không sẽ không kịp đâu"

"A, nói vậy mới nhớ... Bà có thể cho tui xin địa chỉ liên lạc được không Himiko? Tui sẽ mời bà vào nhóm câu lạc bộ luôn cho dễ bàn bạc, làm như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian đó"

"Có lí" Himiko mở điện thoại, đưa địa chỉ liên lạc cho Nguyễn Mai: "Mã QR đây"

"Cảm ơn~"

...

...

Ở nhà.

Nhân lúc hai người kia còn chưa trở về, Lily tạm khác lại công việc sáng tác nhạc, mặc tạp dề lên người rồi lại chuẩn bị làm chuyện bếp núc. Cô bé đã làm những điều này mà không hề suy nghĩ gì cả, cứ như thể chúng đã trở thành một loại phản xạ không điều kiện in sâu vào trong máu thịt của cô bé vậy.

Pính pong~

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Lily ngay lập tức nhận ra đối phương không phải là hai người mà cô bé đang đợi, bởi vì điều này đến sớm hơn bình thường, và bọn họ cũng chẳng có lí do gì để bấm chuông.

Điều đó cũng có nghĩa là hôm nay Lily có khách đến thăm.

Không đợi cô bé kịp chạy ra mở cửa, người đàn ông kia liền đi xuyên qua bức tường rồi tiến vào trong nhà. Thấy đối phương lù lù xuất hiện như vậy, Lily cũng thoáng có chút giật mình: "Chú? Là cơn gió nào đã đưa chú đến đây chơi vậy?"

"Chú đến nói chuyện riêng với con. Có mặt hai đứa kia thì phiền lắm"

"Ồ, vậy mời chú vào nhà ngồi. Con sẽ lập tức đi pha trà"

"Không cần đâu. Hai đứa kia cũng sắp về rồi nên chúng ta nói nhanh cho hết việc"

Ngồi vào ghế sofa cùng Lily, Vũ Trường Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Quả nhiên là con đã không lựa chọn kế thừa Thần Vị của mẹ con nhỉ? Vậy con đã quyết định được con đường của mình hay chưa?"

Lily lắc đầu: "Chưa ạ... Một phần cũng là vì con muốn giữ trong mình một chút gì đó thuộc về con người... Để mà còn có cơ hội sinh em bé với anh ấy chứ"

Vũ Trường Phong dở khóc dở cười.

Ít nhất thì sau vụ đó, con bé đã lấy lại được rất nhiều sức mạnh. Giờ thì con bé hẳn đã đủ sức để bắt nạt những vị Thần cấp thấp kể cả khi nó chưa chính thức trở thành một vị Thần rồi.

"Thật sự thì chú không tính cấm tụi con. Sinh sản vốn dĩ là bản năng của mọi sinh vật sống mà, nó không có gì sai cả. Chỉ là... Con đã nghĩ kĩ chưa vậy? Có khi thằng Nam còn không kịp thấy mặt con mình thì đã xuống lỗ rồi đấy"

Lily khẽ cười, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra thứ cảm xúc phức tạp: "Chí ít thì... Có một phần cốt nhục của anh ấy bên cạnh sẽ giúp con đỡ thấy cô đơn hơn"

"Vậy à..."

"Chú, con rất thắc mắc liệu có cách nào để một người bình thường có thể sống trường thọ hay không?"

"Quả nhiên vẫn là câu hỏi này. Thôi, để chú giải quyết lần cuối luôn nhé"

Vũ Trường Phong nhìn Lily, im lặng một lúc rồi cũng trả lời: "Có khá nhiều cách... Nhưng đều là những lựa chọn không hề dễ dàng như con nghĩ đâu, Lily. Sinh vật sinh ra rồi c·hết đi chính là quy luật tất yếu của tạo hoá, vì vậy, không chấp nhận c·ái c·hết cũng chính là đi ngược lại với bản chất của sự sống trên thế giới này"

"Con biết chứ, nhưng con không cam tâm. Nếu sự thật là như vậy... Thà rằng con trở thành một người bình thường còn hơn. Con muốn được sống rồi c·hết đi cùng với người con yêu... Thay vì bị bỏ lại chỉ vì sự trường thọ của mình"

"Mấy gã Tiên Nhân hồi xưa cũng nghĩ y chang như con vậy. Ban đầu vì s·ợ c·hết nên mới tu tiên, tu xong rồi thì lại muốn c·hết vì đủ thứ lí do trời ơi đất hỡi. Nhưng kẻ chống lại quy luật của tự nhiên sẽ khó mà nghênh đón kết cục tốt đẹp, kể cả chú cũng không nằm ngoại lệ"

"Bất quá, nếu con vẫn muốn giúp họ trường sinh thì chú sẽ đưa ra cho con ba con đường"

Lily ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe.

"Thứ nhất là theo cách thức tự nhiên nhất, đó là từ từ tiến hoá trở thành Thần Linh. Thần Linh là những kẻ đã hoàn toàn thoát khỏi vòng tay của tạo hoá để trở thành một phần của thế giới, thế nên họ sẽ không bị chi phối bởi quy luật sinh tử... Bù lại, họ sẽ bị chi phối bởi rất nhiều yếu tố khác, dễ thấy nhất là con đường mà bản thân đã chọn lúc thành Thần"

"Thứ hai chính là vứt bỏ thể xác con người, trở thành một thứ gì đó bất thường để gia tăng thêm tuổi thọ. Ví dụ cụ thể như dẫn máu rồng vào trong cơ thể chẳng hạn... Tuy rằng độ rủi ro cực cao nhưng nếu thành công, tuổi thọ sẽ được tăng thêm vài nghìn năm chứ không hề ít"

"Thứ ba là tu luyện những thứ pháp môn đặc biệt... Giống như mấy gã Tiên Nhân ở Trung Địa chẳng hạn. Cơ mà vì bất mãn với đạo thống của chính mình nên họ đã tuyệt tích từ lâu rồi, muốn tu cũng chẳng có ai chịu dạy đâu nên cứ bỏ qua đi"

Lily suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cái thứ hai là nhanh nhất... Nhưng cảm giác nó không được hay cho lắm"

"Rõ ràng. Vứt bỏ những gì thuộc về chính mình để trở thành một thứ gì đó khác chưa bao giờ là hay cả" Vũ Trường Phong khẽ cốc đầu Lily: "Chắc con sẽ không muốn nhìn thấy thằng Nam hay Himiko trở thành một đám dã thú cuồng loạn khát máu không còn biết đến khái niệm của nhân tính đâu nhỉ?"

Lily trầm mặc.

"Những chuyện như trường sinh này thì tính sau đi con ạ. Trước mắt mà nói, con vẫn nên tìm cách để giúp thằng bé vượt qua tai kiếp thì hơn"

Lily khẽ gật đầu: "Chú yên tâm, con nhất định sẽ làm được!"

Vũ Trường Phong chỉ cười cười rồi xoa đầu Lily.

Lily: (⁠ ⁠≧⁠Д⁠≦⁠)

"Không được đối xử với con như con nít!"

Chương 230. Những cuộc bàn luận