Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 237. Không được đấm khách

Chương 237. Không được đấm khách


Xoạch~

"Bang! SSR Maid Lily đã xuất hiện!"

Không mất quá nhiều thời gian để thay đồ, Lily nhanh chóng quay trở ra với một phiên bản trưởng thành và xinh đẹp hơn của chính mình, sao cho phù hợp với kích thước của bộ đồ mà cô ấy đang mặc.

Từ một bé lolita xinh xắn đáng yêu, giờ đây Lily đã bắt đầu ra dáng của một thiếu nữ tuổi dậy thì lanh lợi, hoạt bát và tràn đầy sức sống, cộng thêm bộ đồ maid trên người nữa... Hiện tại cô ấy đã có đủ sức công phá để đánh gục bất kì người đàn ông nào đứng trước mặt cô ấy.

Tất nhiên là bao gồm cả Trần Hoài Nam.

"Thế nào? Em có hợp với bộ này không?"

"Trên cả hợp" Trần Hoài Nam xoa xoa cằm nhìn Lily một lát rồi quay lại nhìn Himiko: "Lát nữa hai người mà đi tiếp thị thì mèo thần tài cũng phải quỳ xuống gọi một tiếng "tổ tông" mất. Mà thôi, mặc đã rồi thì trả lại cho người t-"

"Câm mồm đi Bossu!"

Trần Hoài Nam: "...?"

Có phải cậu vừa bị toàn bộ cấp dưới đồng loạt đứng lên làm phản không?

Cô nàng linh dương tên Luna, người vừa cho Lily mượn bộ đồ hầu gái đã quỳ rạp xuống, nhất thời không kìm nổi nước mắt trước vẻ đẹp của thiên sứ: "Tôi không còn gì để hối tiếc nữa... Giờ có bị anh sói ăn thịt tôi cũng không hối hận"

"Không ăn đâu. Mà cô nói đúng, cả tôi cũng không còn gì để hối tiếc nữa"

"Đúng đúng!"

Nguyễn Mai: "Như vầy đi, trước khi tiếng trống vang lên thì chúng ta hãy cùng nhau chụp một tấm kỉ niệm khai trương nhà hàng đi? Tất nhiên, vì Bossu quá thiếu tinh tế nên sẽ bị cho ra rìa!"

Trần Hoài Nam: "..."

Vậy thì thôi.

Không thèm lên tiếng phản bác, Trần Hoài Nam lặng lẽ quay mặt vào góc, aura xung quanh dần trở nên u ám đến lạ thường.

Himiko cùng Lily thì bị cả đám kéo đi chụp ảnh kỉ niệm, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mà đã có cả trăm tấm được vỗ xuống bởi cả bọn. Mãi cho đến khi tiếng trống lễ hội xuất hiện một cách vang dội đến mọi ngõ ngách trong trường thì bọn họ mới chịu giải tán: "Hết giờ chơi rồi, làm việc thôi làm việc thôi"

"Bossu, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Trần Hoài Nam: "..."

Giờ thì cậu mới hiểu ra bản thân cậu mới chính là công cụ kinh doanh của lũ người bạc tình bạc nghĩa này.

"Lily, em muốn giúp bọn anh đúng không? Nếu đúng thì anh sẽ giao việc cho em đấy, không khách khí nữa đâu"

Lily đứng nghiêm, một tay đưa lên trán trong tư thế quân nhân: "Xin hãy sử dụng em như một công cụ, anh Nam!"

"Em nên dừng việc này lại trước khi anh bị ai đó g·iết c·hết" Trần Hoài Nam nhắc nhở một câu rồi bước vào chuyện chính: "Được rồi, em với Himiko cầm bảng tin đi xung quanh trường tiếp thị đi. Với sức hút của hai người thì việc lôi kéo khách đến đây cũng chỉ là chuyện vặt thôi..."

"Còn lại, mọi người chuẩn bị vận hết nội công lên mà chuẩn bị thức ăn đi. Tôi tin là mọi người có thể mường tượng ra được chuyện gì sắp sửa diễn ra với chúng ta"

"Nhớ kĩ, tiếp khách thì tiếp khách nhưng cũng phải chừa lại một ít nguyên liệu để nấu ăn cho các thầy cô ban giám khảo bất ngờ đến thăm nữa. Đó mới là mục đích chính của lễ hội lần này và tuyệt đối đừng vì quá cao hứng mà quên mất điều đó, mọi người đã nghe rõ chưa?"

"Rõ!" Mọi người đồng thanh.

"Còn Himiko nữa, không được đấm khách nha em"

Himiko: "...Ờ"

...

...

Trên đường đi tiếp thị.

Không ngoài dự đoán của Trần Hoài Nam, hai người kia chỉ cần bước ra khỏi cửa đi được vài bước thì trong quán đã bắt đầu có khách đến thăm.

Tuy rõ ràng là đang làm việc thế nhưng Lily trông có vẻ vẫn vô cùng hạnh phúc, tay cầm bảng tiếp thị nhảy nhót tung tăng khắp nơi. Dẫu cho ngoại hình đã có thay đổi đôi chút, bên trong cơ thể kia vẫn là cứ một Lily hết sức hoạt bát và ham chơi.

Himiko cũng không làm gì nhiều, chỉ lẽo đẽo đi theo Lily giống như một nàng vệ sĩ mạnh mẽ và nghiêm chỉnh, thậm chí là có chút hung thần ác sát, sẵn sàng quật ngã bất kì kẻ xấu nào dám tiếp cận Lily.

Thực tế thì con đường tiếp thị của hai người cũng không bằng phẳng là mấy bởi vì sức hút của Lily là quá to lớn, đến mức mà chỉ cần cô bé đi bộ ngoài hành lang thôi là mấy hàng quán xung quanh đã trở nên ế chổng đít rồi.

Lượng người muốn chụp hay xin chữ kí của cô ấy không chỉ có năm nhất, mà còn có cả các anh chị năm trên đang đi dạo xung quanh để tham quan nữa. Kết quả là dù mới ra ngoài có vài phút ngắn ngủi, Himiko đã bắt đầu có dấu hiệu quá tải.

[Không được đấm khách, Himiko... Tuyệt đối không được đấm khách. Phải làm tốt thì mới được thưởng]

Himiko tự dằn lòng mình bằng những câu ấy rồi kéo tay dẫn Lily rời đi một cách nhanh chóng. Còn Lily thì chỉ kịp nói vài câu tiếp thị rồi cũng biến mất trước khi bị những người kia truy đuổi: "Em đang trong giờ làm việc nên xin lỗi nha, nhớ đến quán em chơi đó!"

Himiko nặng nề thở dài một hơi.

Cô ấy biết mấy nhân viên khác trong quán cũng sắp sửa cảm nhận được những gì cô ấy vừa phải trải qua rồi.

Lily do đã quen với đám đông nên cũng không tỏ ra khó chịu gì mấy. Trong khi đó, Himiko thì hoàn toàn ngược lại, cô ấy ghét bị đám đông bao vây, thậm chí là càng ghét hơn khi bị nhắm vào bởi những ánh nhìn không đứng đắn.

Quyến rũ quá nhiều khi cũng là cái tội.

"Ui, chị không sao chứ? Muốn uống chút nước không? Thật xin lỗi, em không nghĩ trong trường lại có nhiều fan đến vậy" Lily lấy ra một chai nước dúi vài tay Himiko rồi nói tiếp: "Chắc là nhờ hiệu ứng truyền miệng rồi đi... Một đồn mười, mười đồn một trăm, chẳng mấy chốc đã trở thành như thế này... Phù, cảm ơn chị nhé"

Himiko vặn nắp rồi nốc cạn cả chai, lòng bắt đầu có hơi kh·iếp sợ trước sức mạnh của đám đông: "Chúng ta đi tiếp thôi, ít nhất cũng phải xong một vòng mới được. Đợt này không lấy được phần thưởng thì chị không chịu đâu"

Lily nghe vậy liền bĩu môi: "Giá như em cũng được thưởng giống như chị thì tốt quá, đỡ mất công phải nghĩ cách g·ạ g·ẫm"

Himiko: "..."

"Chị là bạn gái của anh ấy nên sao cũng được hết, còn em thì chưa phải nên cố gắng giữ giá một chút đi em. Em mà làm quá thì anh ấy sẽ khóc thật đó"

"Em biết là em đã làm anh ấy thất vọng, thế nên em mới phải cố gắng để vớt vát lại chút gì đó đây này!" Lily giậm chân một cái đầy hờn dỗi: "Sao anh ấy không chịu nhìn nhận em như một đứa con gái bình thường cơ chứ? Không hiểu nổi luôn"

"Chuyện đấy... Nói sau đi. Chúng ta tiếp tục thôi em"

Nghỉ ngơi xong, Himiko và Lily lại tiếp tục lên đường tiếp thị.

Chắc hẳn những người làm việc ở quán lúc này cũng đang vất vả lắm rồi, thế nên họ càng không thể mặt dày lười biếng được, phải cố đi cho xong một vòng quanh khối năm nhất rồi mới được phép trở về.

Dọc đường cả hai đã đụng phải không ít đám đông, thế nhưng lần này Lily đã có kinh nghiệm nên cô ấy hoàn toàn có thể giải quyết một cách ổn thoả mà không cần Himiko phải đứng ra giải vây nữa.

Đó là cho đến khi cả hai gặp một băng nhóm là tập hợp của những thành phần bất hảo.

"Uy, hai quý cô đang đi đâu đó?"

Cảm nhận được sức nặng mà mấy gã kia đang tạo ra thông qua cái gọi là 'uy áp linh lực" bước chân của Lily và Himiko cũng từ từ dừng lại. Himiko trong vô thức để Lily nấp sau lưng mình, còn bản thân thì đứng đối diện với mấy gã đầu gấu cùng một ánh mắt không chút khoan nhượng.

"Chà, không hổ là lưỡi kiếm của lớp cá biệt, thần thái đúng là sắc lẻm giống như trong lời đồn" Gã đầu sư tử kia xoa xoa cằm, nhìn từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt khát vọng.

"Đại ca, trên người cô ta chỗ nào cũng bén hết đó, lần trước quan sát cô ấy chiến đấu trong hội thi thì em đã để ý rồi. Không làm đại ca thất vọng mà có đúng không?" Một tên đàn em thuộc tộc chuột cống một mặt tự đắc thể hiện.

"Tất nhiên, tao sẽ để lại cho mày ít cơm cháo mà, yên tâm đi"

Gã đầu sư tử cao lớn tỏ ra không quá quan tâm đến tên đàn em ma mãnh, chỉ một mực chú ý đến Himiko. Mãi một lúc sau, khi nhìn thấy Lily đang nấp sau lưng Himiko, mặt mũi của hắn ta dường như còn hưng phấn thêm nữa: "Vớ bở rồi, còn có cả Thiên Thần Cõi Mạng ở đây nữa... Tụi bây, chuẩn b·ị b·ắt hai đứa này ra khỏi trường mau lên"

Bắt ra khỏi trường, mang đi đâu thì khỏi phải nói ai cũng có thể ngần hiểu được. Vấn đề ở đây là liệu bọn này có làm được hay không mới là quan trọng.

[Không được đấm khách, không được đấm khách, không được đấm khách]

Kể cả khi là một đám đầu gấu, Himiko vẫn tin rằng mình có thể bòn rút túi tiền của mấy kẻ này. Dù gì thì cũng đang mặc đồ hầu gái mà, cô ấy rất ngại phải lao vào chiến đấu một cách không cần thiết...

Nếu có thể, cô ấy muốn biến mấy kẻ này thành khách hàng... Mặc dù có hơi khó, nhưng nhất định sẽ được thưởng lớn.

"Nếu các anh muốn thì các anh có thể đến quán của em, lát nữa em sẽ sẵn sàng phục vụ cho các anh đó"

Lily nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu lẻn nhìn Himiko: "..."

Một nụ cười thương mại đen kịt, lạnh ngắt bao bọc lấy một ngọn lửa đang âm ỉ.

"Phục vụ? Ha ha, ở đó thì khó hành sự lắm em ơi... Mặc dù cái miệng của em ngọt ngào thật đấy nhưng bọn anh xin phép được từ chối nhé"

[Không đấm khách, không đấm khách]

Himiko vẫn kiên nhẫn duy trì nụ cười thương mại nói tiếp: "Hình như các anh hiểu lầm ý em rồi. Ý em là muốn phục vụ các món ăn của quán em cho các anh cơ, liệu các anh có thể lịch sự hơn một chút được không nhỉ?"

"Ha ha ha~"

Cả đám đầu gấu năm tên cười một tràng rất mất nết. Sau đó, tên đầu sư tử mới trở lời một cách trực diện: "Mấy món đó không thú vị lắm, bọn anh chỉ muốn ăn thịt các em thôi. Liệu các em có phục vụ cho bọn anh món này không?"

[Đấm khách, đấm khách]

Lily: "Thôi xong, chạy nhanh còn kịp"

Ngay sau lời cảnh báo, Lily rời khỏi sự bảo vệ của Himiko còn ẩn nấp sang một bên, đồng thời còn lấy điện thoại ra video call cho Trần Hoài Nam. Còn Himiko thì đã triệt để bốc lửa, chẳng thể giữ được nụ cười thương mại của mình nữa: "Chỗ em có món cút trộn máu bằm, hi vọng các anh đây sẽ không chê"

Dứt lời, Himiko lao đến chỗ tên đầu sư tử với tốc độ ánh sáng rồi nâng gót chân lên, tựa như cầu thủ đứng trước khung thành một cước đá thẳng vào hạ bộ đối phương mà không hề có một chút sự lưu tình nào.

Ầm~

Rắc~

"Aaaaaaaaaaaa!"

Tiếng kêu la thảm thiết cả gã đầu gấu mau chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Những chiếc camera chạy bằng cơm kia không ngừng bu vào xem kịch hay, thế nhưng lạ thay là lại không ai ra mặt ngăn cản cả... Thậm chí là họ còn có phần hả hê khi nhìn thấy gã đầu gấu kia bị Himiko tẩn cho không còn s·ú·n·g ống.

Chắc hẳn bọn này đã gây ra cho người khác bao nhiêu sự khó chịu rồi nên mới bị người ta ghẻ lạnh đến vậy!

"Hừ"

Hạ gục tên đầu tiên xong, Himiko bắt đầu đảo mắt tới bốn tên khác đều đang trưng ra bộ mặt kh·iếp sợ che lấy thân dưới: "Có ham muốn t·ình d·ục cũng tốt đấy, tuy nhiên cơ thể của bà đây lại không dành cho mấy thằng yếu đuối. Nói tóm lại, cái lũ chúng mày không xứng đáng có đời sau!"

Dứt lời, Himiko lại bứt tốc lao tới đá tung bộ ấm chén của mấy tên còn lại.

Ầm~ Rắc~

"Aaaaaaaaaaaa! Sát nhân!"

Ầm~

"Áaaaaaaaa! Cứu mạng!"

"..."

Qua màn hình điện thoại, Trần Hoài Nam một tay che mặt: "..."

Lily cũng bị sa mạc lời mà nhìn Himiko hạ thủ tàn nhẫn, phải mất một thời gian download mới nói chuyện được: "Giờ thì sao đây anh, còn cứu được hay không?"

"Không cứu được" Trần Hoài Nam đáp lại ngay lập tức: "Gặp cô ấy đá chỗ khác thì hoạ chăng có thể cứu vớt được một chút... Nhưng mà đã đá vào chỗ đó thì không còn đường nào cứu được nữa, thậm chí..."

"..."

"Dù đã qua màn hình điện thoại rồi mà anh vẫn nghe thấy tiếng rắc rắc, pha này coi bộ không chỉ s·ú·n·g ống mà xương chậu cũng bị đá vỡ tung lên rồi đi" Trần Hoài Nam có chút rùng mình nói tiếp: "Cái cảm giác hai hòn bi chạy ngược lên tận óc này... Chỉ cần nhìn thôi đã thấy thốn rồi"

Lily: "...Em sẽ cố gắng cứu chữa vậy"

"Thôi, đừng có cứu, để cái bọn đó tự lãnh hậu quả khi chọc phải cọp cái đi. Anh nghĩ các thầy cô mới là người phải chịu trách nhiệm cứu chữa trong chuyện này. Còn hai người cứ đóng tốt cái vai cô gái nhà lành vừa bị q·uấy r·ối t·ình d·ục là được rồi"

Lily: "Anh... Xấu tính thật. Có phải anh cũng đang giận lắm không?"

"Ờ, anh giận"

Himiko trong lúc túm cổ đấm nâu mắt từng tên một, dường như nghe được cuộc hội thoại giữa hai người kia liền lên tiếng quát tháo: "Liệu hồn mà xoa dịu em đi! Hôm nay em bực lắm rồi đó!"

Lily tái mặt: "Tới lượt anh rồi kìa"

Trần Hoài Nam: "...Để anh lót sẵn đệm bông vậy, hi vọng là sẽ không vỡ xương"

"..."

Chương 237. Không được đấm khách