Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 239: Ông bắt nạt tui!

Chương 239: Ông bắt nạt tui!


Mất khoảng nửa tiếng đồng hồ phơi thây hồi sức, cả nhóm câu lạc bộ nấu ăn lần lượt ngồi dậy, thu dọn đồ đạc với ý định ra về thay vì đi chơi lễ hội.

"Bossu, bọn này đang định về kí túc xá ngủ một giấc đây. Còn cậu thì sao? Hình như cậu không có thuê kí túc có đúng không?" Nguyễn Mai hỏi.

"Không biết nữa, chắc là tôi cũng sẽ về luôn. Dù gì thì nhà tôi cũng không xa trường là mấy, hơn nữa..."

Trần Hoài Nam vừa nói, vừa nựng nựng má Himiko, cái người từ nãy đến giờ vẫn đang đấu tranh với sự mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác: "Tôi không nghĩ để bạn gái nghỉ ngơi ở trường là một ý hay. Chắc là cô ấy cũng cần đánh một giấc cho đã"

"Vậy á? Chu đáo quá nhỉ?"

Lúc này, Lily đứng dậy, hít sâu một hơi sau đó cúi đầu nhận lỗi: "Thật xin lỗi, chỉ vì em mà mọi người đều bị trừ mất một điểm... Lẽ ra em không nên nhiều chuyện làm gì, lẽ ra em không nên vòi vĩnh ích kỉ..."

"Stop!"

Nguyễn Mai ra hiệu cho Lily im lặng, sau đó chậm rãi nói: "Chuyện bị trừ một điểm này là lỗi của bọn chị mới đúng. Ngay từ đầu bọn chị đều biết nếu như mời em giúp đỡ thì kiểu gì cũng không thể đạt được điểm số tối đa... Nói cách khác, đây là lựa chọn của bọn chị chứ hoàn toàn không phải lỗi của em"

"Huống hồ bọn chị chỉ muốn lấy điểm cao nhất có thể thôi chứ nào có chuyện dám mơ tới số điểm tuyệt đối? Chắc là em không biết điểm chín khó lấy cỡ nào đâu... Nếu lúc đó không có Bossu đến hỗ trợ kịp thời thì bọn chị nhiều lắm chỉ được sáu bảy là cùng" Luka tiếp lời.

"Tôi chỉ mồm mép ba hoa thôi, điểm số là công lao của mọi người, đừng tâng bốc tôi làm gì" Trần Hoài Nam ngáp một cái.

"Khiêm tốn quá đôi khi sẽ trở thành kiêu ngạo đấy, Bossu" Nguyễn Mai cười tít mắt rồi quay lưng rời đi: "Đối với đầu bếp như bọn tôi mà nói, chỉ cần được nhìn thấy khách hàng của mình hài lòng với chất lượng món ăn mà mình tạo ra là đủ rồi. Điểm chác gì đó... Kỳ thực cũng không có quan trọng đến vậy"

"Thế nên đừng để chuyện này trong lòng nhé, thiên sứ của bọn chị~"

Lily: "Làm ơn đừng gọi em như thế nữa"

Cả nhóm cười ha ha rồi quay lưng trở về kí túc xá, chỉ để lại ba người Trần Hoài Nam trong căn phòng câu lạc bộ bừa bộn chẳng ai thèm dọn... Mà thực ra thì bọn họ làm gì còn hơi sức đâu mà dọn?

Thôi thì đợi tới chiều họ lên tự xử vậy.

Sau khi bọn họ rời đi, mắt thấy cả Trần Hoài Nam lẫn Himiko đều đã mệt mỏi, Lily liền nói: "Để em mở cổng không gian đưa anh chị về cho nhanh... Giờ thì làm gì còn tâm trí đâu mà đi bộ chill chill nữa?"

"Lo cho đám fan của em đi đã. Bọn họ đã đợi em ngoài kia rất lâu rồi đấy"

"Nhưng mà..."

"Chỉ có chút thời gian thôi. Chí ít thì em cũng nên để họ chụp một phô ảnh kỷ niệm đúng không?" Trần Hoài Nam khuyên nhủ: "Lúc nãy em đã ích kỉ rồi, nên lần này hãy cố gắng bao dung với họ đi"

"Anh nhiều khi còn tốt bụng hơn cả em nữa đó. Thôi được rồi, nghe anh vậy"

Lily thở dài, một mình tiến ra cửa giao lưu với fan hâm mộ của mình.

"Em vẫn ổn đấy chứ Himiko?"

"Ừm, cho em mượn chỗ này một lát"

Nói rồi Himiko tự ý ngã đầu xuống đùi Trần Hoài Nam ngủ thiu thiu. Có vẻ như cô ấy đã rất mệt mỏi khi phải liên tục chạy bàn trong suốt mấy tiếng đồng hồ đầy khắc nghiệt và căng thẳng vừa rồi.

"Em có làm tốt không?" Himiko hỏi.

"Được rồi, sẽ thưởng, sẽ chiều theo ý em, nhưng mà không phải hôm nay" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Ít nhất thì em cũng phải đỡ mệt đi đã. Bản thân anh cũng cần sạc lại một chút năng lượng rồi mới chiều chuộng em được"

"Ừm... Vậy thì đến hôm sinh nhật, anh thưởng cho em luôn một thể đi? Một sinh nhật thật bùng nổ!" Himiko tỏ ra cực kì hào hứng cười nói: "Trước kia em đã từng nghĩ rằng chuyện này thật dơ bẩn... Cơ mà sau khi yêu anh rồi, em cứ muốn được cùng anh làm như thế này mãi..."

"Em nghiện nặng lắm rồi đó, có rảnh thì đi bác sĩ tâm lý khám đi em" Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn trời: "Mà đến lúc đó chắc anh cũng nghĩ cách đáp lễ Valentine luôn. Đợt Tình Nhân Trắng vừa rồi anh quên khuấy đi mất, chán cái não này thật"

"Em có bắt anh đáp lễ đâu" Himiko cười hì hì đầy tinh nghịch: "Vì ngay từ đầu, việc anh chấp nhận con người thật của em đã là sự đáp lễ lớn nhất rồi"

"Học đâu ra cái thói ăn nói ngọt sớt vậy? Em học theo Lily đọc truyện ngôn tình rồi đấy hả? Chậc, thôi bỏ đi, mặc dù xấu hổ một chút nhưng cũng khá mát tai"

"Đúng không~?"

Xoạch~

"Anh Nam, chị Himiko, hai người không được phép cho em ra rìa!" Lily đột ngột đẩy cửa tiến vào với vẻ mặt giận dỗi: "Tai của em thính lắm nên hai người nói gì em đều nghe hết cả rồi. Bón cẩu lương nhiệt tình như vậy, hai người không sợ em sẽ bị "Trigger" hả? Hừ!"

Trần Hoài Nam: "..."

Himiko: "..."

...

...

Phía bên kia.

Sau mấy tiếng đồng hồ tiếp thị đầy vất vả, rốt cục thì cả Limia và Hoshino cũng đã được đổi ca. Hiện tại Edgar và một thành viên nữ khác trong nhóm sẽ phụ trách phần công việc này, còn hai người vừa tan ca kia hoàn toàn có thể làm bất kì điều gì mình muốn.

Ngoài ra, Hoshino biết rõ em gái mình vẫn còn đang bận bịu công chuyện giá·m s·át nên sẽ không thể q·uấy n·hiễu mình được. Thế là cô ấy quyết định chớp lấy cơ hội hiếm có để ở riêng với Limia: "Này... Làm nãy giờ chán quá à, hay là ông dẫn tui đi chơi một tí đi... Được không?"

Limia cúi đầu xuống nhìn cặp mắt to long lanh của Hoshino, chỉ do dự được vài giây rồi khẽ gật đầu: "Muốn chơi ngay bây giờ thì cũng được thôi... Nhưng nhớ là phải cố gắng giữ sức, vì tối nay còn phải thức đêm xem kịch nữa đó"

"Ừ!"

Được đối phương đồng ý, Hoshino liền tự ý nắm lấy tay cậu ta rồi lôi đi tới mấy quầy hàng dọc theo hành lang trường học.

Cũng vì ở đây có rất nhiều nhóm với các ý tưởng cực kì khác nhau nên Hoshino hiện đang hết sức phân vân liệu mình nên chơi cái nào trước, cũng như là có đủ tiền để chơi hết tất cả hay không.

Cuối cùng, vì không nghĩ ra được mình nên chơi cái nào đầu tiên nên Hoshino đã quyết định đi ăn để lấp đầy cái bụng rỗng, sau đó mới từ từ suy nghĩ tiếp.

"Ông cứ gọi món đi, tui bao hết á"

Ngồi vào bàn ăn trong một tiệm đồ ngọt, Hoshino hào phóng nói một câu như vậy kèm theo chiếc menu đồ ngọt ném thẳng vào mặt làm Limia nhất thời có chút không biết phải nói gì.

Bình thường cậu không ăn đồ ngọt. Đơn giản là bởi vì cậu không thích... và tất nhiên rồi, cũng vì chúng khá là mắc tiền nữa. Thế nên về cơ bản mà nói thì đây là thứ mà chỉ có những dịp đặc biệt như sinh nhật này nọ thì cậu mới chịu mua.

Chính vì vậy mà khi được bao, cậu mới không biết phải gọi cái gì.

Một lúc sau, bạn nữ phục vụ trong quán tiến đến kèm theo một nụ cười niềm nở: "Hai quý khách muốn ăn gì?"

Thấy Limia do dự mãi vẫn không chọn được món gì ưng ý, Hoshino liền quyết định ra tay luôn để đỡ phải lằng nhằng: "Bạn ơi, bọn mình muốn hai ly parfait, một vị dâu và một vị chocolate"

"Đã hiểu, mời hai cậu đợi một tí"

Bạn nữ vụ phục ghi chú lại vào một mảnh giấy rồi nhanh chóng đảo sang bàn khác, nơi một cặp đôi trẻ cũng đến đây ăn trưa với toàn những món ngọt.

"Đừng tự ý như thế chứ?" Limia càm ràm.

Hoshino cười tít mắt, hai tay chống cằm: "Tui mà hông ra tay thì kiểu gì ông cũng sẽ gọi mấy món rẻ bèo rẻ thúi thôi... Ha, nhìn mặt ông là tui biết ông tính gọi cà phê rồi. Đi tiệm đồ ngọt mà lại gọi cà phê, đúng là không biết nể mặt người ta gì hết"

Limia cứng họng.

Không lâu sau đó, hai ly parfait đã được nhân viên mang lên. Chúng rất cao, đầy và ngập tràn hương vị ngọt ngào, đến mức mà chưa cần động đến thìa thì bên khoé môi của Hoshino đã chảy nước dãi.

Thấy vẻ mặt của Limia trông như đang muốn cười, Hoshino chỉ dừng lại trong giây lát rồi lập tức nhận ra vấn đề: "Oé! Xin lỗi, tại tui đói quá"

"Cũng quen rồi, đói thì mau ăn đi"

"Ừm! Mời cả nhà xơi cơm!"

Hoshino bắt lấy chiếc thìa, một mặt hào hứng cho một miếng vào trong miệng nhỏ rồi khẽ thốt lên: "Tuyệt cú mèo~"

Hoshino thuộc trường phái thích ăn ngọt và tận hưởng đến từng phân tử đường vương trên đầu lưỡi của mình. Còn Limia thì khác, cậu chỉ đơn giản là thấy món này ngọt và béo quá, hoàn toàn không phù hợp với khẩu vị của bản thân.

Tất nhiên, với tính cách chi li tiết kiệm của mình thì Limia sẽ không bỏ mứa.

Dù vậy thì... Món này đối với cậu mà nói vẫn khá là khó khăn.

Thấy Limia trông có vẻ khổ sở, cứ được vài thìa là lại uống thêm chút nước để tẩy vị, Hoshino thầm khắc ghi điều này vào trong lòng rồi nhường cho cậu ta cốc trà miễn phí của mình: "Cho ông đó, tui giỏi ăn ngọt nên sẽ không sao đâu"

"À, cảm ơn"

Limia tự biết rõ những khó khăn của mình nên cũng không có ý định từ chối ý tốt của đối phương. Chỉ là đến giữa chừng, Hoshino đột nhiên có vẻ ngượng ngùng nhìn chằm chằm cốc nước vừa cho mượn: "Ông... Không để ý luôn hả?"

"Để ý cái gì? Bà khát nước hả?"

Hoshino dùng sức lắc đầu: "Hông phải... Chỉ là, ừm... Vừa nãy, cốc nước đó... Tui đã uống rồi... Nên là..."

Limia: "..."

Mất khoảng năm giây loading, Limia không nhịn được bật cười: "Có cả bó tuổi rồi mà bà vẫn để ý đến chuyện đó hả? Ha ha, bộ bà là thiếu nữ hay sao vậy?"

"Thì tui là thiếu nữ mà! Mới có mười tám tuổi thôi đó! Ông có khác gì tui đâu mà tỏ ra trưởng thành vậy!?" Hoshino lớn tiếng.

"Ê, bình tĩnh nào, mọi người đang nhìn kìa"

Nghe Limia nhắc nhở, Hoshino mới dần ý thức được ánh mắt của những người xung quanh đang hướng thẳng về phía mình. Sau cùng, cô ấy chỉ có thể ngồi xuống cố gắng chịu đựng cảm giác xấu hổ, trong khi màu phấn hồng trên mặt cô ấy đã sớm lan nhanh đến tận mang tai.

Thấy Hoshino ăn uống mất tập trung, Limia chỉ biết thở dài rồi mang khăn tay của mình ra lau đi vết kem trên má Hoshino: "Tập trung vào nào, ráng ăn cho xong để còn đi chơi chứ"

Hoshino: "..."

"Ông bắt nạt tui..."

Limia: "...Hồi nào vậy?"

"Đồ xấu tính"

"???"

Chương 239: Ông bắt nạt tui!