Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 240. Hương vị bùng nổ

Chương 240. Hương vị bùng nổ


Chiều tối hôm đó.

Sau mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, cả ba người trong nhóm Trần Hoài Nam quay trở lại trường với ba chiếc bụng rỗng.

Hôm nay là Lễ Hội nên Lily không muốn nấu cơm. Thay vào đó, cô bé muốn thưởng thức những thứ mới lạ hơn khi đây là Lễ Hội Văn Hoá, nơi tập hợp của rất nhiều thứ mà cô bé không hề biết.

Cá nhân Trần Hoài Nam và Himiko thì không quá ủng hộ quyết định này của cô bé, đơn giản là vì thể lực của họ không thể so sánh với một vị Thần. Họ đã làm việc cả bữa sáng, giờ lại còn chịu cảnh đói lả nữa... Như thế thực sự sẽ không tốt cho sức khoẻ một chút nào.

Ít nhất thì cũng phải có thứ gì đó trong bụng đã chứ!?

"Anh chị mau lên đi, quán ăn ở ngay phía trước á. Cũng may là trong trường có những người khác quan tâm đến ẩm thực ngoài câu lạc bộ nấu ăn... Hì hì"

"Họ chỉ đang chống chế để lấy điểm thôi. Nhìn thì là vậy chứ thực chất cũng chẳng đầu tư gì mấy" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Cũng không lạ, dù gì thì con điểm này cũng không quá quan trọng, chỉ cần không dưới trung bình là được mà"

"Anh sợ chúng sẽ không ngon hả?"

"Chắc vậy. Dù gì thì tay nghề của Lily nhà ta cũng không tệ, thành ra khẩu vị của anh giờ trở nên có hơi khắt khe đôi chút"

Lily nghe vậy, hai tay liền dâng lên gương mặt ngượng ngùng: "Cái anh này tự nhiên dẻo miệng ghê... Heeheehee"

Bịch~

Thấy Trần Hoài Nam lại giở thói xấu, Himiko liền vỗ vai nhắc nhở: "Rizz vừa vừa phải phải thôi anh, lỡ chọc trúng công tắc "Beast mode" của con bé thì chỉ có trời mới biết nó sẽ làm gì anh đấy"

"...Anh chỉ đang nghĩ gì nói nấy thôi mà?" Trần Hoài Nam một mặt chấm hỏi.

Chỉ có vậy thôi mà cũng gọi là rizz á?

"Anh, chị, mau lại đây nè~"

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì Lily đã tìm ra được một quán ăn ưng ý. Mặc dù không thể sánh bằng những gì câu lạc bộ nấu ăn đã làm lúc sáng nhưng quán này vẫn được tính là không tệ... Chí ít là về phần thiết kế không gian của quán.

Còn chất lượng món ăn thì chưa biết.

"Thực đơn nè" Lily lanh lợi đưa cho cả hai người tờ thực đơn trước cả khi họ kịp ngồi vào bàn.

Cảm nhận đầu tiên của Trần Hoài Nam khi đọc tờ thực đơn này là... Không hề tệ. Thiết kế tuy không được chỉnh chu và gọn gàng cho lắm nhưng ít nhất vẫn được tính là đầy đủ ý. Có lẽ điểm trừ duy nhất ở đây chỉ là vài đoạn sai chính tả ở hệ ngôn ngữ phổ thông mà thôi.

Cơ mà khi nhìn lại hầu hết nhân viên phục vụ lẫn đầu bếp đều là Dị Tộc, Trần Hoài Nam liền dứt khoát gạt phăng cái khuyết điểm ấy đi. Dẫu sao thì mấy người đó cũng vừa hoà nhập với xã hội hiện đại chưa lâu, vì vậy việc họ không thông thạo ngôn ngữ phổ thông cũng là điều dễ hiểu.

Không lâu sau đó, một nữ nhân viên dị tộc nhìn không ra chủng loại nào tiến đến, miệng khẽ mỉm cười hỏi: "Ba quý khách đây muốn ăn gì?"

Himiko đọc lướt qua một lát rồi chủ động lên tiếng gọi món với cái bụng đã sôi ùng ục từ lâu: "Cho một phần Bloody Currie!"

"Tôi cũng vậy" Trần Hoài Nam nói.

"Thế thì em cũng vậy luôn" Lily tiếp lời.

Cô nàng nữ nhân viên kia khẽ gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.

"Hình như cô ấy hơi lạnh lùng thì phải" Lily hơi nghiêng đầu: "Hương vị linh lực cũng khá là kì quái, không giống người bình thường chút nào... Ừm, chắc là vì cô ấy thuộc chủng tộc đặc biệt nào đó mà chúng ta không biết chăng?"

"Trường này vốn là vậy, toàn là một lũ thiên kỳ bách quái" Trần Hoài Nam khẽ thở dài tự rót một cốc nước lạnh: "Có điều chất lượng chuyên môn chưa tốt lắm. Lát nữa phải nhắc nhở cô ấy vài điểm quan trọng mới được... Không thì lại mất khách"

"Đúng là có hơi vụng về ở khoản phục vụ" Himiko khẽ gật đầu đồng ý: "Mặc dù em cũng không có tư cách gì để chê người ta"

Đúng thế.

Một người đã tự tay đấm khách như cô ấy không có quyền chê người ta.

"Đã để quý khách đợi lâu"

Với chiếc mâm trong tay, cô nàng nhân viên phục vụ quay trở lại với ba đĩa Bloody Currie nóng hổi và... Đỏ tươi? Tuy vẫn chưa thực sự nếm thử nhưng chẳng hiểu sao bọn họ lại cảm thấy có chút bất an với món ăn kì lạ này.

"Cảm ơn, cơ mà... Đừng trách tôi nhiều chuyện nhé, chẳng là tôi có vài điểm muốn góp ý cho cô" Trần Hoài Nam nói.

"Hửm? Mời quý khách nói thẳng"

"..."

Trần Hoài Nam nhiệt tình chỉ ra những điểm thiếu sót ở cô nhân viên, đồng thời còn tiết lộ thêm vài mánh khoé phục vụ theo góc nhìn của riêng cậu ra.

Ngạc nhiên thay là cô nhân viên kia cũng rất chăm chú lắng nghe góp ý, trong khi Himiko và Lily thì đã sớm xơi hai đĩa Bloody Currie của mình. Đợi đến lúc hai người họ nói xong thì hai người kia cũng đã ăn được quá nửa, nhưng mà...

Vì lí do gì mà mặt họ trông y chang như trái gấc chín thế?

"Cay..." Lily lau nước mắt, cố đút thêm một muỗng nữa vào miệng: "Cay c·hết đi được, cứu em với anh ơi..."

Bên cạnh, Himiko cũng đang vất vả đút từng muỗng vào miệng mình, thậm chí là đôi môi của cô ấy đã có chút sưng lên, so ra còn nghiêm trọng hơn cả Lily.

Tuy nhiên, cô ấy trời sinh tính tình cứng cỏi ương ngạnh nên không có buông lời than vãn gì cả, càng đáng khâm phục hơn là cô ấy không hề có ý định bỏ mứa!

"Oa, giỏi ghê" Cô nhân viên kia há miệng: "Người bình thường chỉ ăn vài thìa thôi là hết chịu nổi rồi... Vậy mà hai người lại có thể làm đến mức này. Giỏi quá"

Trần Hoài Nam thấy vậy cũng có hơi rén. Bất quá vì để bảo vệ tôn nghiêm của một người đàn ông, cuối cùng cậu cũng đành cho một miếng vào miệng: "..."

"...Đúng là Bloody thật"

"Đây là món ăn vỡ lòng của con dân Ma Giới chúng tôi đó" Cô nhân viên cười nói.

"Ồ, vậy à... Đặc sắc thật"

"..."

"Từ đã, Ma Giới?" Trần Hoài Nam trợn trừng mắt: "Cô là Ma Tộc?"

"Ừ"

Trần Hoài Nam dụi dụi mắt, nhìn từ trên xuống dưới của cô gái rồi xoa cằm: "Bất ngờ thật, Ma Tộc các cậu... Trông không giống như tôi đã nghĩ. Nói sao ta? Tôi cứ tưởng là các cậu sẽ trông hầm hố lắm cơ, giống như trong phim ấy..."

Cô nàng nhân viên chỉ chỉ về phía cặp sừng đen trên đỉnh đầu của mình: "Thứ này trông còn chưa đủ hầm hố hay sao? Rốt cục thì cậu nghĩ Ma Tộc tụi tôi là cái quái gì vậy? Trùm phản diện hả?"

"Trong hầu hết các trường hợp thì Ma Vương thường là trùm cuối" Trần Hoài Nam thành thật trả lời: "Mà thôi đi, chuyện đó cứ gạt qua một bên. Còn mải nói chuyện nữa thì nguội hết mất"

"Ừ, vậy tôi tiếp tục công việc đây. Chúc ba người ngon miệng" Cô nhân viên khẽ gật đầu rồi đi mất.

Lần này thì cô ấy lịch sự hơn nhiều rồi.

Mất thêm khoảng nửa tiếng vật vã, rốt cục thì cả ba cũng đã ăn xong. Thế nhưng hương vị bùng nổ đó vẫn còn tồn tại trong khoang miệng, thậm chí là bụng của họ vẫn còn cảm giác rất ấm dù đã có hơn nửa tiếng đồng hồ để tiêu hoá chúng.

Một sự "bùng nổ" đúng nghĩa.

Trần Hoài Nam lấy khăn lau nước mắt, miệng thở phì phò nói: "Phù... Phù... Hai người đợi tí, để anh đi mua sữa cái đã. Cay thế này thì c·hết người mất"

Nghe Trần Hoài Nam nói vậy, cả hai cô gái đột nhiên biến sắc, cùng lúc vươn tay tới giữ cậu ta lại: "Anh không được đi mua sữa, phù... Tuyệt đối không được!"

"...Tại sao chứ?"

"Tóm lại là không được! Phù..." Lily thở dốc nói tiếp: "Thôi thì để em gọi đồ ngọt vậy. Chúng cũng có hiệu quả chẳng thua kém gì so với sữa đâu... Phù, mau thanh toán hộ em đi, em sẽ đi tìm ngay lập tức"

"Ờ, để anh thanh toán vậy"

Vụt~

Không tiếp tục nhiều lời, Lily chạy đi mất tiêu trước khi cả hai kịp nhận ra.

Himiko cũng thở dốc, mồ hôi thấm ướt hết cả người, trông rất chi là "nóng bỏng: "Hồi nãy cô ấy nói đây là món ăn vỡ lòng của con dân Ma Giới nhỉ...? Họ luyện được khả năng ăn cay đó bằng cách nào vậy? Phù... Phù... Thật đáng sợ"

Đến cả Himiko còn cảm thấy khâm phục thì đủ hiểu món "Bloody Currie" đó sở hữu hương vị "bùng nổ" đến mức nào.

Trần Hoài Nam nhìn Himiko, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Anh đoán là em nên vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ đi... Chứ nhìn em bây giờ thực sự có hại cho hệ tim mạch của anh quá"

"Sao vậy?"

Himiko nghiêng đầu nghi hoặc, cơ mà cũng mất không quá lâu để nhận ra vấn đề của mình: "À, anh sợ mùi cơ thể của em nồng quá hả? Thôi được rồi, lần này nghe anh vậy... Giờ em mới biết Tịnh Trần Chú hữu ích đến mức độ nào đấy"

"Ờ"

"Nhìn em thế này làm anh "hứng" lên hả?"

"Ờ"

Himiko đỏ mặt: "Sao tự nhiên thẳng thắn dữ vậy ông thần..."

"Anh có thể cứng nhắc, nhưng anh vẫn là một thằng đàn ông. Hơn nữa, em là bạn gái của anh nên anh nghĩ là mình hoàn toàn có thể trung thực với cảm xúc thực sự của mình" Trần Hoài Nam nói với một giọng điều bình thản... Nhưng nghe cảm giác lại có chút hùng hồn: "Chẳng phải em rất mong đợi điều này ở anh ư?"

"Anh thay đổi nhanh quá, em thích nghi không kịp"

"Vậy hả? Vậy anh đành phải tiết chế lại một chút rồi"

Himiko khẽ thở dài, ngượng nghịu một tí rồi chủ động dắt tay bạn trai: "Mau đi thôi, đừng để Lily phải đợi lâu... Nó mà ghen lên thì phiền lắm đó anh"

"Ừ, anh biết"

...

...

"Oa, đây là trường của mẹ nhỏ sao?"

Tối hôm nay, Vũ Cẩm La đã được cha mình dẫn đến thăm ngôi trường mà "mẹ nhỏ" đã gầy công gây dựng, cũng đồng thời là nơi mà cha già của cô bé đang tác nghiệp.

Trước đó, Vũ Cẩm La đã từng nhiều lần đòi đến đây chơi nhưng Vũ Trường Phong lại không cho đi do hắn cảm thấy trường này chả có gì thú vị cho con bé tham quan cả... Cơ mà hôm nay là Lễ Hội nên hắn sẽ bấm bụng dẫn con bé đi một lần.

Chỉ mong là hình tượng cao đẹp của hắn trong lòng con bé sẽ không bị mấy thằng oắt kia bôi đen, bằng không thì...

Ha ha ha~

"Pa pa~ Nghe chị Lily nói chị ấy sẽ đến giúp anh Nam nấu ăn phải không? Không biết giờ này bên ảnh còn bán không nhỉ?" Vũ Cẩm La hào hứng ngẩng đầu hỏi.

"Chắc là nghỉ rồi, nghe bảo bán đắt quá nên cháy hết cả hàng..."

Vũ Cẩm La xìu xuống: "Ồ..."

"Nhưng có lẽ chị Lily của con cũng đang đi chơi hội đấy, chắc là chỉ cần đi chơi thêm một chút nữa là chúng ta sẽ gặp họ thôi, đừng cụt hứng nhanh thế chứ con?" Vũ Trường Phong vội vàng chữa cháy.

"Thật ạ? Vậy thì mau đi nào cha, con đói bụng lắm rồi đó!"

Ngay sau đó, Vũ Trường Phong bị con gái rượu kéo đi mà không kịp phản kháng.

Chương 240. Hương vị bùng nổ