Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 241. Tu La Tràng

Chương 241. Tu La Tràng


Chín giờ tối.

Sau một thời gian ăn uống, rốt cục thì bây giờ Lily cũng đã nạp đủ năng lượng để kéo cả hai người kia đi chơi.

Ngoài ra thì lắng nghe theo lời khuyên của người bạn trai khốn khổ, Himiko đã diện cho mình một bộ đồ mới để đi chơi lễ hội.

Tuy rằng hiện giờ trên người cô ấy đã không còn mùi mồ hôi nữa, thế nhưng việc cô ấy diện đồ mới chỉ càng khiến cho cô ấy trở nên quyến rũ hơn, cộng với sự thu hút vốn có của Lily thì hình bóng của Trần Hoài Nam dường như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Cũng tốt.

Như thể đã tìm được vai trò của mình, Trần Hoài Nam chỉ lặng lẽ đi theo hai người đó giống như một chàng người hầu đang đi theo trông chừng cô chủ, nói cách khác là một nhân vật mob điển hình.

Lily thì do quá cao hứng với những thứ mới lạ cộng với lòng hiếu kì sẵn có từ sâu trong tâm khảm, cô bé ấy đã liên tục kéo tay Himiko đi chơi mà chẳng mấy bận tâm đến Trần Hoài Nam.

Quả nhiên con gái sẽ hợp rơ nhau hơn thay vì một thằng con trai như cậu ta.

"Hừ~ hừ~ hừ~"

Trong lúc Trần Hoài Nam đang ngồi chơi xơi bánh ở một băng ghế trống gần đó thì Lily cùng Himiko đã cùng nhau đánh sập quán của một quầy board game.

Mấy trò chơi lật thẻ bài kiểu đấy chính là sở trường của Lily, càng yêu cầu nhiều về trí nhớ hoặc chiến thuật thì khoảng cách giữa họ và Lily lại càng lộ rõ. Thế là cô bé cứ liên tục thắng lớn, tiếp tục thắng lớn, mãi cho đến khi ôm sạch giải thưởng của quầy trong sự kinh ngạc của Himiko và đối thủ thì mới chịu thôi.

"Thiên sứ của tôi, em không thể nương tay một chút được sao?"

Thấy Lily ôm cả đống quà trong tay, từ những món nhỏ nhặt như đồ ngọt đến những thứ có giá trị cao như các loại trang bị đặc thù, những người quản lí của quầy thật sự khóc không ra nước mắt.

Họ đã rất tự tin với lợi thế khổng lồ của mình, trong đó bao gồm kinh nghiệm chơi những trò này khi chúng đều có nguồn gốc là các trò chơi dân gian ở quê hương họ... Ấy vậy mà bằng một cách thần kì nào đó, họ lại thua trên chính sân nhà, bởi một cô bé vừa mới tập chơi vài chục phút trước.

Đau!

Cái đau ở đây không chỉ là ví tiền mà còn là lòng tự trọng của họ!

May mắn thay là Himiko không có giỏi khủng kh·iếp như Lily. Cô ấy có thắng, cũng có thua, đến sau cùng thì chiến lợi phẩm cũng chỉ là một con thú nhồi bông lạ hoắc chẳng biết là thuộc giống loài nào.

"Ồ... Em xin lỗi. Đã vậy thì... Trả hết cho mọi người đó"

Lily cười tít mắt, buông hết toàn bộ phần thưởng trong tay rồi nói tiếp: "Đối với em thì mấy thứ này không quan trọng lắm... Miễn sao chơi vui là được. Em không muốn những gì em đã làm gây ảnh hưởng tiêu cực đến mọi người, cho nên..."

"Dừng lại đi, thiên sứ của tôi"

Mấy anh chàng quản lí của quầy kiêm luôn người thi đấu đã ra hiệu dừng lại, trông giống như thể họ không chịu đựng được trước ánh sáng của Lily: "Thua là thua, không có nói nhiều. Vừa rồi bọn này chỉ buộc miệng nói vậy thôi chứ không có ý gì khác hết, lòng tốt của em chúng tôi nhận... Nhưng mấy món này thì không"

"Đúng đúng, đằng nào thì nó cũng là giải thưởng mà, người chiến thắng tất sẽ nhận được thôi. Đã thua rồi mà còn ăn vạ đòi trả lại thì nhục lắm, tụi này tuy không phải người tốt nhưng ít nhất thì tụi này vẫn có lòng tự trọng của riêng mình"

Lily: "...Ồ. Vậy thì cảm ơn các anh chị nha. Em thấy mấy trò chơi của mọi người thú vị lắm luôn đó~"

"Cảm ơn em"

Nhìn thấy nụ cười của Lily, những kẻ thua cuộc kia có cảm giác tựa như vừa được chữa lành về cả tâm hồn lẫn thể xác.

Đống giải thưởng kia thì giá trị thật đấy... Nhưng dùng chúng để đổi lấy nụ cười này liệu có đáng không? Đáp án đơn giản là vô cùng xứng đáng.

Không phải vì họ simp hay gì cả.

Chỉ đơn giản là họ thấy đáng mà thôi.

Họ hoàn toàn vừa lòng thoả ý kể cả khi đã thảm bại trước một kẻ thách đấu nghiệp dư nhưng siêu cấp đáng yêu này!

Himiko lặng lẽ nhìn mấy tay quản lí vừa đau lòng vừa sung sướng, nhất thời thật không biết phải nói gì. Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến Lily ấn tượng như thế nào... Thế nhưng hết lần này đến lần khác, cô ấy đều chẳng biết phải bình phẩm sao cho đúng cả.

Bộ đàn ông tên nào cũng như thế này à?

"Anh~ nhìn nè~"

Trong lúc Himiko không để ý thì Lily đã ôm cả đống chiến lợi phẩm về khoe với Trần Hoài Nam bằng vẻ mặt lẫn ánh mắt trông giống như đang nói "Khen em đi, mau khen em đi chứ?" dạng dạng như vậy.

Thú thật, Himiko cũng muốn được giống như Lily. Cô ấy cũng muốn khoe khoang chiến tích cho bạn trai xem để thể hiện mình là một người tuyệt vời đến thế nào... Cơ mà tiếc thay là cô ấy lại không đủ tài giỏi để so sánh với Lily, thành ra việc cô ấy xách thú bông đi khoe thật chẳng khác nào tự rước nhục vào người cả.

Kĩ không bằng người thì đành chịu thôi. Chút ấm ức này chẳng là gì hết!

"Ồ, giỏi thế em? Chưa gì đã đến phá quán người ta rồi ha?" Trần Hoài Nam thấy Lily bưng cả đống đồ về liền không tránh khỏi một trận dở khóc dở cười.

Lily bĩu môi: "Rốt cục là anh đang khen hay đang chọc ghẹo em vậy?"

Trần Hoài Nam thở dài một hơi rồi đặt tay lên xoa xoa đầu Lily: "Đang khen đó. Làm gì có ai bán hành cho dân chuyên nghiệp ngay lần đầu tập chơi như em chứ? Tiện đây anh hỏi thật luôn này, có phải em đã cố tình giấu kĩ năng chơi game để làm nền cho anh thể hiện không vậy?"

"Làm gì có? Em chơi dở thật mà?" Lily hơi nghiêng đầu.

Trần Hoài Nam lặng nhìn Lily manh manh chớp chớp mắt với mình, thoáng chốc liền hiểu ra mọi thứ: "Hiểu rồi, vậy là em có giấu thật. Trời ạ, giấu làm gì chứ, anh chỉ là khách mời thôi mà, đâu có thường xuyên ngoi lên stream của em đâu?"

Lily chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau: "Em không giỏi thể loại game hành động chặt chém, chuyện đó là sự thật mà. Em... Ừm, chỉ giỏi ở mảng dùng não mà thôi. Hơn nữa anh có thực sự đang khen em không vậy?"

Trần Hoài Nam không nói gì, chỉ vò đầu cô bé mạnh hơn một chút.

"Heeheehee"

Lúc này, Himiko tiến tới ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài Nam để nghỉ ngơi, đồng thời còn tranh thủ đâm Lily một cái: "Đừng có trưng ra cái điệu cười đáng quan ngại đó nữa chứ em?"

Trần Hoài Nam nhìn sang liền thấy Himiko đang ôm một con thú bông lạ hoắc, trong chốc lát không nhịn được mà cười ra tiếng: "Ha ha, em có duyên với mấy thứ này quá nhỉ Himiko? Con lần trước anh gắp ra tặng em vẫn còn đấy chứ?"

"Tất nhiên là còn, mặc dù em không quá ưa thích mấy thứ đáng yêu như thế này" Himiko thành thật nói: "Vì đó là món quà anh tặng em nên em mới giữ lại đó, chứ nếu không thì còn lâu mới có chuyện em trưng chúng trong phòng"

"Ôi, thật vinh hạnh cho anh quá đi bà xã"

"Im đi!"

Gần đây Trần Hoài Nam bắt đầu xuất hiện một thói quen rất xấu, đó là chọc ghẹo bạn gái mỗi khi cậu ta có thể. Cũng vì vậy mà dạo gần đây Himiko càng lúc càng dễ xấu hổ hơn, dù rằng trước kia da mặt cô ấy không hề mỏng manh như vậy.

Đây đơn giản là một hiệu ứng tâm lí rất là phiền phức, nếu đối phương không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là mình!

Ba người cứ thế ngồi yên ở đó một lúc lâu. Thế rồi giữa đám đông nhộn nhịp, hai bóng hình quen thuộc lần lượt xuất hiện trước mặt họ, đó chính là Vũ Trường Phong cùng cô con gái rượu Vũ Cẩm La, đồng thời cũng là người bạn đầu tiên của Lily lúc mới đến thế giới này.

"A? Chị Lily! Em tìm chị nãy giờ!"

Vừa thấy bóng dáng của Lily, Vũ Cẩm La đã ngay lập tức phi thẳng tới ôm lấy đối phương một cách vô cùng cuồng nhiệt. Còn Vũ Trường Phong thì cứ tà tà tìm đến, giương cặp mắt hung ác đánh giá một chút rồi khẽ gật đầu: "Không tệ lắm, Nam thì đỡ bệnh rồi... Còn Himiko thì mạnh lên đôi chút, chắc là đủ để tôi thị uy với mấy lớp khác vào đợt thi cuối kì rồi"

"Tại sao bọn em phải giúp thầy thị uy?"

"Vì nếu bọn em có thành tích tốt thì tôi sẽ có thưởng, ok?"

"Cái đồ thầy giáo vừa mất nết vừa tư lợi" Himiko dè bỉu.

Cứ tưởng thành kiến của Himiko đối với Vũ Trường Phong đã thuyên giảm đi phần nào sau cả năm sát cánh... Nhưng hoá ra mọi chuyện lại không giống như vậy nhỉ?

Ít nhất thì Himiko vẫn dám khiêu khích lão ta hệt như lần đầu cả lớp chính thức đi vào nề nếp học tập.

"Tôi sẽ xem đó như một lời khen"

Vũ Trường Phong không thèm để tâm đến thành kiến của Himiko, chỉ hướng ánh nhìn của mình đến chỗ Lily rồi nói: "Nhóc La, con tránh ra một chút"

"Dạ?"

Dù có hơi nghi hoặc nhưng Vũ Cẩm La vẫn chấp nhận tạm thời buông tay ra khỏi người Lily. Còn Lily khi bị người chú với aura ác quỷ áp sát, dù đã khá quen nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác kinh sợ: "Sao... Sao vậy chú?"

"Hừm..." Vũ Trường Phong nheo mắt lại, trông giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.

Mãi một lúc sau, hắn mới mở miệng: "Nam, đêm nay nhớ cẩn thận phần thân dưới em nhé. Con bé Lycoris sắp sửa hắc hoá đến nơi rồi đấy... Mặc dù nó vốn dĩ đã đen tối ngay từ đầu ròi"

Lily đỏ mặt: "Dạ?"

Trần Hoài Nam, Himiko: "..."

Có phải họ vừa nghe thấy chuyện gì đó vô cùng khủng kh·iếp hay không?

"Nó vẫn luôn quan sát mấy đứa đó. Thành ra việc bị bón cẩu lương toàn thời gian sẽ khiến nó cảm thấy cực kì khó chịu" Vũ Trường Phong nói: "Chà, việc nó nhẫn nhịn được đến giờ đã là giỏi lắm rồi đấy"

"Từ từ đã, chuyện này..." Trần Hoài Nam bắt đầu cảm thấy hoảng sợ tột độ.

Đây chính là tình tiết "sơ hở là bị đè" sao?

Himiko yên lặng nhìn Lily một lát rồi vuốt vuốt trán: "Gieo gió ắt gặp bão nhỉ?"

"Đừng có nhìn em như thế!"

Vũ Cẩm La kéo kéo áo cha mình, một mặt ngây thơ hỏi: "Cha, cha bảo anh Nam cẩn thận thân dưới là sao vậy? Con không hiểu, bộ chị Lily sẽ làm gì anh ấy sao?"

"Rồi con sẽ sớm hiểu được thôi"

Trần Hoài Nam: "Em hỏi thật là... Chuyện này còn cứu được không thầy?"

"Hên xui, em đi mà hỏi chính chủ ấy"

Lily dùng sức lắc đầu: "Hông chịu, khó khăn lắm con mới được đi chơi với anh ấy mà! Không chịu đổi chỗ với Lycoris đâu!"

"Nhưng mà anh sẽ bị đè đó em..."

"Đè được thì càng tốt. Em không có đủ dũng khí để đè anh nhưng Lycoris thì có... Biết đâu đến lúc cô ấy đè thật thì em cũng bị cuốn theo thì sao? Heeheehee..."

Himiko vỗ trán một cái: "Biết ngay mà, mỗi lần em ấy cười như vậy đều không có chuyện gì tốt lành hết"

Vũ Trường Phong bực bội nhìn ba người trước mặt loạn cào cào: "..."

Phiền vãi.

Từ mẹ tới con đều phiền phức hết!

Nể mặt cô nên tôi mới giúp đó, Shin!

"Được rồi, chú sẽ tạo ra một cơ thể tạm thời cho Lycoris trú ngụ... Nhưng tất nhiên, thời gian sẽ là có hạn nên cố mà xoa dịu con bé ấy đi nhé, Nam"

"Hả?"

Vũ Trường Phong vỗ vỗ vai Trần Hoài Nam, ngữ trọng thâm trường nói tiếp: "Chịu khó chiều chuộng cả ba cô gái cùng lúc đi nhé, lỡ có thất bại rồi bị đè cũng cố gắng coi như bản thân gieo gió gặp bão đi... Đúng như những gì Himiko vừa nói ấy"

Trần Hoài Nam: "..."

Himiko: "..."

Vũ Cẩm La: "???"

Lily: "Em xin lỗi! Em xin lỗi mà!"

"Bắt tay vào làm việc thôi, làm lẹ rồi còn tiếp tục đi chơi nữa. Nhóc La, đêm nay con tốt nhất là đừng làm phiền không gian riêng tư của mấy người này, đợi mai rồi đi chơi với chị Lily cũng không muộn"

"...Dạ"

Himiko thở dài: "Mình ghét chuyện này"

Trần Hoài Nam thoáng nghe thấy tiếng thở dài của Himiko, bỗng chốc cảm thấy sống lưng lạnh toát: "..."

Chương 241. Tu La Tràng