Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 243. Thời khắc đã điểm.

Chương 243. Thời khắc đã điểm.


Mất một lúc rất lâu để dỗ dành chiều chuộng, rốt cục thì đến bây giờ Lycoris mới chịu nguôi ngoai đi phần nào.

Tuy vậy, cô ấy vẫn không muốn nói chuyện với Lily và Himiko. Bất kể hai người đó có lựa lời xin lỗi như thế nào, cô ấy vẫn nhất quyết không chịu tha thứ.

Hiện tại, Lycoris vẫn ngồi gọn trên đôi vai Trần Hoài Nam trong hình dạng loli xinh xắn, còn cậu ta thì giống như Thiên Lôi sai đâu là đánh đấy, hoàn toàn phục tùng theo mệnh lệnh của đối phương đúng như những gì đôi bên đã hứa trước đó.

Trong lúc đợi Lycoris ăn bánh, Trần Hoài Nam có ngó qua xem thử hiện tại đã là mấy giờ... Và kết quả là mười một giờ đêm, gần đến Thời Khắc Hoàng Kim cũng chính là thời điểm sân khấu ở trung tâm sân trường chính thức mở cửa.

"Lycoris, thời gian của em còn khoảng bao nhiêu?"

"Tầm vài tiếng đồng hồ"

"Thế thì tốt rồi, lát nữa anh dẫn em đi xem kịch. Sân khấu được dựng thấy hoành tráng lắm, chắc là các tiết mục sắp được biểu diễn sẽ không tệ đâu. Em cảm thấy thế nào?" Trần Hoài Nam cười cười hỏi.

"Ừm, sao cũng được, miễn là anh ở bên cạnh em" Lycoris nói: "Còn hai người kia thì cứ mặc xác họ đi. Bọn họ đều quá ích kỉ, có quan tâm gì đến em đâu. Còn lâu mới có chuyện em tha thứ cho họ! Hừ!"

Từ đó có thể thấy, Lycoris là một đứa thù rất dai.

Mà hai người kia khi nghe thấy Lycoris chỉ trích họ một cách công khai như vậy, nhất thời cũng cảm thấy có chút áy náy nhưng lại chẳng thể làm gì được, đơn giản là vì bọn họ không tìm ra bất kì cơ hội nào để tiếp cận Lycoris cả.

Người duy nhất hiện tại có khả năng giúp đỡ họ chỉ có thể là Trần Hoài Nam mà thôi.

"Thôi nào em, chính chủ cũng đã xin lỗi rồi mà... Giận thì giận thật nhưng em cũng nên..."

"Nên thế nào?" Lycoris ngắt lời: "Chị Himiko thì em có thể bấm bụng tạm tha được... Nhưng Lily thì còn lâu. Rõ ràng là em với cô ấy đang cộng sinh, thế nhưng cô ấy lại ôm hết những điều tốt đẹp về phía mình, trong khi em thì tồn tại chẳng khác nào một chiếc thùng rác cảm xúc của cô ấy cả. Em không thể tha thứ cho một đứa ích kỷ như vậy, nhất là khi cô ấy với em gần như là một"

Trần Hoài Nam: "..."

Sao mà rắc rối quá. Hai linh hồn trong một thể xác luôn rắc rối như thế này sao?

Nghĩ đến đây, Trần Hoài Nam hướng ánh nhìn về phía hai người kia rồi khẽ lắc đầu, báo hiệu rằng mình đã bó tay... Cũng như đây không phải là lúc họ có thể nói lời xin lỗi với Lycoris.

Với tâm trạng như hiện tại, dù họ có nói gì Lycoris cũng chẳng thèm nghe.

Thấy Lycoris lại bắt đầu phồng má, Trần Hoài Nam ngay lập tức nhận ra tâm trạng cô ấy lại bắt đầu đi xuống. Mà hiện tại thì các hàng quán hai người đều chơi láng hết cả rồi, chẳng còn gì thú vị để tiếp tục khám phá nữa... Rốt cục thì cậu phải làm gì để xoa dịu tâm tình của cô ấy đây?

Bỏ ra một tiếng đồng hồ ngồi đợi sân khấu mở cửa nghe chừng không hề khả thi... Thậm chí là còn khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Cậu phải làm gì đó ngay bây giờ.

"Lycoris, giờ em muốn anh làm gì đây?" Trần Hoài Nam trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Em muốn anh đè em" Lycoris đáp trả một cách tỉnh bơ.

Đối diện, Trần Hoài Nam nghe xong câu này mà cả người toát mồ hôi lạnh... Nhất là khi hiện tại cô ấy đang ở trong dạng loli, lỡ mà có người nào nghe được thì dù không b·ị b·ắt đi tù cậu cũng sẽ mang tiếng đến hết đời.

"Cái đó... Khó quá em. Đổi cái khác được không?" Trần Hoài Nam dè dặt thương lượng.

"Sợ cái gì? Em có thể biến lớn lên nếu anh muốn, dù gì thì sau khi lấy lại được sức mạnh, em muốn khống chế cơ thể mình như thế nào cũng được, lớn nhỏ tùy ý giống như cô Na vậy" Lycoris nói: "Với lại cơ thể này chỉ là hàng tạm thời thôi, không mang thai được đâu"

Vào khoảnh khắc này, Trần Hoài Nam rốt cục cũng nhận ra rằng việc cậu hỏi Lycoris muốn làm gì thật chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình.

Vừa đau, lại vừa không thể chạy thoát được nữa.

Đây là hậu quả đến từ sai lầm của cả bọn, cậu biết là mình phải có trách nhiệm giải quyết... Nhưng kể cả vậy thì thế này vẫn là hơi quá rồi.

Chẳng lẽ cậu phải nghe lời lão thầy giáo kia, kể cả có bị đè cũng phải chấp nhận hay sao?

Lycoris ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Nam rồi khẽ thở dài: "Thôi được rồi, cứ coi như nãy giờ em chưa nói gì đi"

Trần Hoài Nam nghe vậy, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ.

"Bù lại thì anh phải hôn em"

Trần Hoài Nam: "..."

Giữa chỗ này á?

Sao em không ném thẳng anh vào nhà lao luôn đi?

Lỡ người đi đường thấy được thì anh phải ăn nói như thế nào?

Trong lúc Trần Hoài Nam thầm đậu đen rau muống thì Lycoris đã chu chu cái mỏ, dù hai mắt đang nhắm nghiền nhưng vẻ mong chờ đó vẫn được thể hiện rất rõ ràng trên mặt.

"...Biến lớn lên đi đã"

"Hứ! Không muốn đó thì sao?"

Không thèm đợi Trần Hoài Nam hành sự nữa, Lycoris quyết định tự làm tự ăn. Còn cậu ta thì vẫn như thường lệ, không có cánh cửa nào để phản kháng cả, kể cả cửa sổ cũng không.

Thật tội lỗi, mình sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.

Đó chính xác là những gì cậu ta đã nghĩ vào thời khắc bản thân bị cưỡng hôn.

Ở phía xa.

Cảnh tượng này dĩ nhiên sẽ không thể lọt ra khỏi tầm mắt của Lily và Himiko.

Himiko nắm chặt tay lại, một bộ cố gắng nhẫn nhịn. Còn Lily thì tỏ ra rất xoắn xuýt, không biết phải làm thế nào mới được: "Chị này, từ nãy giờ em cứ thắc mắc một điều là..."

"Chuyện gì?"

"Liệu em có nên vẽ một tập mới với tựa đề "Tôi bị NTR bởi chính mình" không chị? Như thế chắc là tâm trạng của Lycoris sẽ dịu đi rất nhiều đó"

Himiko mặt mũi cứng đờ, hoàn toàn cạn lời với sáng kiến điên rồ của cô gái nhỏ: "Đừng có nghĩ ai cũng khùng như em... Kể cả một phiên bản khác của chính em"

"Hừm..." Lily bĩu môi.

Lựa đúng lúc này, sau khi hôn xong, Lycoris khẽ xoay đầu lại nhìn hai người họ rồi chậm rãi kéo mắt thè lưỡi, làm ra một cái mặt quỷ chỉ với một mục đích duy nhất đó là trêu tức bọn họ.

Lily, Himiko: ⁠(⁠`⁠Д⁠´⁠)

Đương nhiên, Lycoris đã thành công đạt được mục đích đó.

...

...

"Cái thằng này! Mau thả xuống! Người ta nhìn quá trời kìa!"

Với cơ thể vạm vỡ hầm hố đến bất thường của mình, Limia chỉ cần bước ra đường thôi cũng đã đủ nổi bật rồi chứ đừng nói chi đến cái bộ dáng giống như hiện tại, khi cậu đang vác Mio trên vai hệt như một bao gạo.

Mio bị cả đống người bên đường dòm ngó, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Tuy nhiên chuyện đó có lẽ còn lâu mới xảy vì Limia cứ nhất quyết không chịu buông tha cô ấy vì một lí do nào đó.

"Ừm, thế này chắc đủ xa rồi"

Cảm thấy đã đủ xa so với căn nhà ma, Limia quyết định thả Mio xuống một cách thật cẩn thận, một bộ sợ cô ấy chạy mất làm cô ấy hết sức khó chịu.

Bịch~ bịch~ bịch~

Hoshino từ phía sau lon ton đuổi theo, mắt thấy Mio lúc này đang ra sức đạp Limia để trút giận liền không khỏi phì cười: "Hai người thân thiết hơn tui nghĩ đó"

"Em không có thân với tên nào bất lịch sự thế này hết!" Mio lớn tiếng phủ nhận, và không may điều đó chỉ càng khiến cho ánh nhìn của những người xung quanh trở lên cổ quái hơn.

Limia dù đã bị đối phương đạp biết bao nhiêu cái nhưng vẫn không hề hấn gì, ngược lại còn tỏ ra dửng dưng: "Tôi chỉ làm theo yêu cầu của của Hoshino thôi, đạp tôi hơi oan đấy"

"Không oan chút nào!" Mio lười Limia một cách rất khắc nghiệt: "Tự nhiên xông vào phòng bế người ta rồi chạy đi mất tiêu, ông thật sự không biết cách cư xử với con gái hả?"

"Thà làm vậy còn hơn bị cô chĩa nòng shotgun vào mặt" Limia cười ha hả.

Mio: "Geez..."

"Thôi nào thôi nào, hiếm khi có dịp, em cũng nên dành thời gian đi chơi với người chị này chứ? Ngồi quá lâu trước màn hình sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu em" Hoshino chủ động cứu nguy cho Limia bằng nụ cười toả sáng.

Không ngoài dự đoán, với cương vị là một siscon của Mio thì mức độ phản kháng của cô ấy đối với Hoshino hoàn toàn là bằng 0.

"Được rồi... Nghe chị vậy, hừ!"

Limia ngẩng đầu nhìn trời: "Sao cứ Hoshino mở miệng là cô lại đồng ý ngay thế...? Cũng chẳng biết là tôi đã gây ra tội nghiệt gì để mà bị cô ghét tới vậy..."

Hoshino vì một lí do gì đó mà đột nhiên đỏ mặt quay đi chỗ khác. Thấy vậy, ánh nhìn của Mio dường như càng trở nên gay gắt hơn gấp mấy lần.

Limia: "..."

...

...

Cùng lúc này, bên trong sân khấu.

Vì Thời Khắc Hoàng Kim mười hai giờ đêm đã đến rất gần nên công tác chuẩn bị công diễn đang được tiến hành rất gấp rút.

Dạ Trầm Uyên, người lựa chọn tiến vào tận đây chỉ vì muốn được người khác chú ý đang cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Cậu đã tập luyện rất nhiều để có được ngày này. Song, điều cậu đang bận tâm hiện tại không phải là "liệu mình có làm tốt hay không?" mà đau đớn thay lại chính là "liệu mình có được người ta để ý hay không?".

Năng lực thiên phú của cậu quá mạnh mẽ, đến mức nhiều lúc những người bạn thân thiết trong lớp cá biệt cũng suýt chút quên mất sự tồn tại của cậu. Chuyện này dĩ nhiên sẽ không làm cậu bị tổn thương, cơ mà cảm giác cô đơn vẫn không phải là không có.

Đó là với những người bạn thân thiết rồi đấy... Chứ còn với người ngoài thì chẳng còn gì để nói, nó tồi tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa.

Nhiều lúc đến cả những cánh cửa cảm biến tự động cũng phớt lờ sự tồn tại của cậu chứ đừng nói chi là con người.

Thế nên, không lạ gì khi cậu khao khát cảm giác được chú ý.

"Căng thẳng lắm hả?"

Giữa dòng suy nghĩ bộn bệ bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm quen thuộc bên tai làm Dạ Trầm Uyên giật hết cả mình. Té ra người đó là Lục... À nhầm, Gaiahad đã đứng sẵn bên cạnh cậu từ lúc nào với một nụ cười.

"Ờ... Cảm ơn vì đã nhớ đến tôi"

"Ha ha, tôi đã ghi chú sẵn vào giấy rồi mà, làm sao quên được?" Gaiahad vừa vỗ vai Dạ Trầm Uyên vừa cười ha ha.

Dạ Trầm Uyên nheo mắt lại, một mặt cảm động đến phát khóc.

"Dạo gần đây cậu thay đổi khá nhiều đó... Đến cả danh tính cũng đổi luôn, Gaiahad... Thành thật thì tôi có hơi tò mò về thân thế thực sự của cậu đấy" Dạ Trầm Uyên nói.

"Ờ... Có nhiều cái để nói lắm nhưng tốt nhất vẫn là không nên tò mò làm gì. Ngay cả tôi cũng chẳng biết mình là ai đây mà" Gaiahad nhún vai: "Trở lại vấn đề, cậu đã sẵn sàng chưa đấy?"

"Ừ, hơi lo một tí nhưng ổn rồi"

"Làm miếng bánh ngọt cho đỡ sợ không? Hàng handmade từ quán của thiên sứ đấy"

"Đù... Thật luôn? Cảm ơn"

Chương 243. Thời khắc đã điểm.