Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 244. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ
Mười hai giờ đêm.
Sân khấu nằm tại khu vực trung tâm của sân trường đã chính thức mở cửa đón khách.
Dù những hàng ghế đã được chuẩn bị sẵn tất cả thế nhưng việc thiếu chỗ ngồi vẫn là không thể tránh khỏi. Cũng may là tổng số học sinh cả trường không quá đông nên tình cảnh hiện tại cũng không đến nỗi hỗn loạn, trái lại hoàn toàn nằm trong khả năng giải quyết của các học sinh.
Chỗ ngồi của ban giám khảo chỉ bao gồm bốn chiếc ghế với các giáo viên đã được phân công trong đêm hôm nay với trình độ chuyên môn thích hợp. Trong khi đó, những giáo viên còn lại nếu có đi xem sẽ đành phải xem trong vị thế là một khán giả không hơn không kém.
Là một trong số những người may mắn tranh được ghế ngồi... Thậm chí là ở hàng đầu, nhóm của Trần Hoài Nam đã sớm an vị chờ xem biểu diễn, mặc dù xung quanh họ chẳng có ai khiến họ cảm thấy quen mắt cả.
Tuy có hơi lạc lõng một chút nhưng Trần Hoài Nam vẫn cảm thấy khá hào hứng, bởi vì cậu nghe nói trong các tiết mục lần này sẽ có sự hỗ trợ nhất định đến từ các anh chị năm trên, đó mới là điểm quan trọng nhất.
Lúc nãy khi đi chơi với Lycoris, Trần Hoài Nam đã thử trải nghiệm "Khu Vườn Ảo Ảnh" cũng là một tác phẩm đến từ một nhóm anh chị năm ba. Cậu thật sự rất thích nó, cậu thích bầu không khí huyền ảo mà khu vườn đó tạo ra, cảm giác tựa như vừa đi lạc vào xứ sở thần tiên vậy... Một cảm giác huyền diệu đến mức không thể nào miêu tả bằng lời.
Chính vì vậy nên cậu mới rất kì vọng vào những tiết mục biểu diễn này. Cậu biết các anh chị đều rất tài giỏi, thế nên những tác phẩm có dấu tay của họ tuyệt đối không phải hạng xoàng.
Nghĩ đến đây, Trần Hoài Nam tự cảm thấy rằng những gì mình đã làm hoàn toàn không xứng đáng với con điểm chín.
À, còn một chuyện quan trọng nữa là có vẻ như Lycoris vẫn chưa nguôi giận. Cô ấy thậm chí còn không muốn ngồi gần Himiko và Lily, buộc cậu phải vào ngồi giữa để tạo khoảng cách giữa bọn họ.
Lycoris thực sự thù rất dai.
Cầm trong tay bịch popcorn, Lycoris vừa nhai vừa chờ đợi tiết mục đầu tiên giống như bao người khác đang ngồi ở đây.
Tuy rằng cô ấy vốn không quá hứng thú với mấy chuyện này, thế nhưng vì hôm nay là buổi đi chơi riêng hiếm hoi với Trần Hoài Nam nên cô ấy sẽ cố gắng tận hưởng nó từng chút một.
"Để ý ăn uống đi em"
Trần Hoài Nam thấy Lycoris ăn uống mất tập trung liền vươn tay tới vét một miếng bắp rang vương trên má đối phương rồi cho vào miệng: "Đang suy nghĩ làm cách nào để trả thù Lily với Himiko hả?"
Lycoris khẽ lắc đầu.
"Vậy sao? Thế thì tốt"
Himiko hiện đang là người ngồi xa Trần Hoài Nam nhất, trong khi cô ấy vốn dĩ là người nên gần gũi với cậu ta nhất.
Dưới cái bầu không khi lãng mạn như thế này, đáng lí ra cả hai nên nắm tay nhau xem đến tận tiết mục cuối cùng mới phải... Ấy vậy mà cả Lycoris lẫn Lily đều nhẫn tâm phá hủy tất cả, điều này làm cô ấy cảm thấy bực bội cực kì.
Người ta cũng muốn nhõng nhẽo một tí chứ bộ!
Himiko thầm đem nỗi uất ức này ghi vào sổ đen, đợi đến hôm sinh nhật của mình rồi tính toán với bạn trai luôn một thể.
Himiko... Cũng là một người thù rất dai.
Lily thì ngoan ngoãn hơn tất cả. Cô ấy ngồi trên ghế, hai chân đá đá lên nhau trông rất thiếu nữ, thi thoảng lại há miệng ngáp một cái vì buồn chán, rồi cuối cùng là chủ đầu tựa đầu vào vai Trần Hoài Nam.
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu có thể cảm nhận được rất nhiều luồng sát khí đang hướng thẳng về phía mình.
Chỉ cần cậu đưa ra một cử chỉ sai lầm thôi, nhiều khả năng cả phần đời còn lại của cậu sẽ phải học cách đái ngồi.
Bất kể ở nhà có biến thái đến đâu thì trong mắt tất cả mọi người, Lily đã luôn và vẫn luôn là một thiên thần đáng yêu và thuần khiết đến mức bất khả x·âm p·hạm. Sự sùng kính đó không phải không có lí do... Chỉ là nhiều lúc nó sẽ g·iết c·hết cậu nếu như cậu không đủ cẩn thận.
Một lúc sau, ánh đèn sân khấu đã được bật lên, tất cả đều đồng loạt chiếu thẳng về phía anh MC chẳng biết từ lúc nào đã đứng giữa sân khấu: "Ladies and gentlemen!!! Chào mừng tất cả mọi người đã đến với Thời Khắc Hoàng Kim của Lễ Hội Văn Hoá!"
"Ohhhhh!!!"
Cùng với thanh âm đầy nhiệt huyết của anh dẫn chương trình, những người bên dưới cũng bị cuốn theo và hò reo thật nồng nhiệt, bởi vì tất cả họ đều đã đợi thời khắc này từ rất lâu rồi.
"Để mở đầu chương trình, tất cả chúng ta sẽ khai vị bằng một màn văn nghệ của khách mời mà tất cả các bạn ai cũng biết, đó là ban nhạc "Tam Cường" vô cùng nổi tiếng trong trường chúng ta! Xin mời cả ba vị lên sân khấu ạ!"
Mọi người: "...?"
Khoan đã anh MC ơi, hình như có gì đó sai sai?
Tại sao món khai vị lại là bài ca của loài gián?
Đồng ý là họ hát hay, đàn giỏi, cũng có kha khá fan hâm mộ trong trường đó... Nhưng mà để họ biểu diễn xem như khai vị thì có hơi quá đáng quá không?
Ai đời lại đi khai vị với một món vừa hôi vừa khắm như thế?
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ thì Tam Cường Band đã cùng nhau tiến lên sân khấu.
Anh Cường Đại nhận lấy micro từ chỗ MC, hào hứng cất lời: "Thực sự rất vui khi chúng tôi được góp mặt tại Lễ Hội hôm nay với tư cách là khách mời. Tuy rằng chúng tôi không có kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu lớn nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức với trách nhiệm khai vị cho tất cả mọi người!"
Mọi người: "..."
Ba~ ba~ ba~
Mặc dù nhiều người không biết bản thân phải biểu lộ cảm xúc như thế nào trong trường hợp này nhưng họ vẫn cùng nhau vỗ tay để thể hiện phép lịch sự, cũng như không khiến cho ba anh Cường của chúng ta không phải cảm thấy lúng túng.
Dưới hàng ghế đầu, khi tận mắt chứng kiến ba anh Cường ngo ngoe cánh tay chuẩn bị nhạc cụ, Lycoris mặt mũi tối sầm lại nhìn Trần Hoài Nam: "Anh muốn cho em nghe tiếng hát của gián thật đấy à? Anh tính chọc tức em có đúng không? Đúng không?"
Trần Hoài Nam sợ toát mồ hôi: "Anh đâu dám... Anh nào có biết ban tổ chức lại sắp xếp như thế này đâu? Vả lại khả năng của mấy anh Cường của đâu có tệ đến thế nhỉ...?"
"Em ghét gián" Lycoris cười lạnh: "Mỗi lần vào bếp nấu ăn đều phải gặp chúng, không lần nào ngoại lệ. Nếu Lily không ra tay ngăn cản thì em đã d·iệt c·hủng tất cả bọn chúng luôn rồi... Hừ, anh nhớ mặt em đó"
Trần Hoài Nam: "..."
Thật oan ức quá mà... Cậu đâu có làm gì để bị ghi thù đến vậy?
"A... A..."
Chuẩn bị đã xong, anh Cường Đại thử mic một tí rồi ra hiệu cho hai người em của mình sẵn sàng. Tiếp đó, anh ta nâng cổ lên, dùng sức rống một tiếng văng vẳng đến tận mây xanh: "Let's gooooooooo!"
Ngay sau tín hiệu vừa rồi, thứ âm nhạc đinh tai nhức óc vang lên, nghe mạnh mẽ và uy lực cực kì.
Thế nhưng với cương vị là những người ngồi hàng ghế đầu, Trần Hoài Nam cùng nhiều người khác có cảm giác như thể sóng âm mà mấy con hàng này tạo ra đã cuốn phăng đi cả đầu tóc lẫn màng nhĩ của bọn họ.
"Nhạc rock loại Heavy metal... Trời đất ơi" Trần Hoài Nam váng óc đến mức ngồi ngấp ngoải.
Cậu hoàn toàn không thích thể loại nhạc bùng nổ như thế này.
"Xin gửi tới các bạn bài hát mà chúng tôi vừa mới sáng tác, tên là [Now or Never]... Mong là tiết mục của chúng tôi sẽ truyền cho các bạn thật nhiều năng lượng!"
"Ohhhhhhhh!"
Trần Hoài Nam có thể không thích, tuy nhiên mấy thằng con trai khác thì lại thích, thậm chí là cực kì thích hương vị bùng nổ và sôi động của Heavy metal.
"All hell is coming"
"You'd better know"
"Cause i ain't running"
"I'm right there where the battle goes!!!"
"Ohhhh!!!!"
Cứ như thế, thành kiến về món khai vị thum thủm của tất cả mọi người đã trôi qua tương tự như cái cách những làn sóng âm tràn đầy năng lượng đó tạt thẳng vào mặt tất cả mọi người không phân nam nữ già trẻ lớn bé vậy.
Trần Hoài Nam quá yếu ớt để có thể đối đầu với làn sóng này, chỉ trụ được khoảng vài chục giây đầu rồi ý thức hoàn toàn bị nó cuốn đi mất. Lycoris thì khá khẩm hơn chút, nhiều nhất chỉ tạm dừng việc ăn vặt lại để có thể chống cự với nó mà thôi.
Về tính cách, Lycoris và Trần Hoài Nam tương đối giống nhau do họ đều không quá ưa thích thứ trường phái âm nhạc ồn ào và bùng nổ như thế này.
Lily thì khác, cô bé yêu thích mọi loại âm nhạc, chỉ cần là nhạc thì cô bé đều thích, không quan tâm chúng thuộc bất kì thể loại nào hết. Do đó, cô bé đang rất tận hưởng giai điệu tràn đầy năng lượng mà Tam Cường Band mang lại, thậm chí còn quên mất Trần Hoài Nam lúc này đã ở trong trạng thái hấp hối.
Ngoài ra, người kì lạ nhất bọn chắc hẳn sẽ là Himiko.
Cô ấy vốn dĩ cũng thuộc kiểu người không thích sự ồn ào... Thế nhưng bằng cách nào đó, cô ấy lại nghe lọt tai thể loại âm nhạc nặng đô này, thậm chí trên mặt cô ấy còn lộ vẻ tươi tỉnh và đôi chút hứng khởi... Bằng chứng cho việc cô ấy cũng đang tận hưởng nó.
Oh!
Oh!
Dù đã là mười hai giờ đêm nhưng năng lượng tích cực đang được lan toả hết sức mãnh liệt trong toàn bộ khán đài, và dường như điều này hoàn toàn nằm trong sự tính toán của ban tổ chức của sự kiện "Thời Khắc Hoàng Kim" này.
Chẳng ai biết vì sao ban tổ chức lại tin tưởng loài gián đến vậy, cơ mà thực tế cho thấy là họ đã hoàn toàn thắng cược!
"Don't let them escape"
"Back to back, attack, defend the day"
"Just one way,"
"Its together, now or never"
"All hell is coming"
"You'd better now"
"Cause i ain't running"
"I'm right there where the battle blows!!!"
Đến đây, buổi biểu diễn khai màn đã kết thúc trong một tràng pháo tay vang động như sấm, hệt như cái cách mà họ đã khiến cho cả sân khấu lẫn khán đài trở nên sôi động vừa rồi.
"Cháy sườn quá mấy anh ơi!"
"Moá ơi, lâu lắm rồi mới nghe được bản nhạc làm người ta sôi cả máu như thế này đấy!"
"Cường Band! Cường band!"
"..."
Đám đông liên tục reo hò làm ba anh em nhà Cường cảm thấy sướng đến tận nóc, vô cùng rốt rít nói lời cảm ơn khán giả trước khi nhường sân khấu trở lại cho các tiết mục chính trong buổi tối hôm nay.
Và phải đến tận thời điểm này, Trần Hoài Nam mới chịu tỉnh lại từ trạng thái c·hết lâm sàng: "Ơ? Kết thúc rồi hả?"
Lily, Lycoris, Himiko: "..."