Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 246. Sáng và tối

Chương 246. Sáng và tối


Sau vài tiết mục lạ mắt, rốt cục thì cũng đến lúc một thành viên nào đó trong lớp cá biệt được tiến lên sân khấu.

Cơ mà từ lúc anh MC ra hiệu bắt đầu đến giờ đã được khá lâu rồi, thế nhưng mọi người vẫn chẳng thấy bóng con ma nào đứng trên sân khấu cả.

Đừng bảo là tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ, ngay cả anh MC cũng phải trưng ra bộ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Nhìn thấy các khán giả đều không nhận ra mọi chuyện, một giáo viên trong ban giám khảo đành lên tiếng nhắc nhở: "Thật ra thì người ta đã lên sân khấu lâu lắm rồi đó, tại mấy người không chịu chú ý thôi"

Mọi người: "???"

Nhìn kĩ lắm rồi mà, làm gì có ai đâu nhỉ?

Bịp hả? Đến cả ban giám khảo cũng tham gia vào trò bịp bợm này luôn hả?

Uỳnh~

Đột nhiên, trên sân khấu bất chợt xuất hiện một tiếng động lớn bất thường, kèm theo đó là làn khói trắng được tung ra mà chẳng rõ xuất phát từ đâu.

Chỉ biết rằng sau khi làn khói trắng kia tan đi thì tại nơi đó đã dần hiện ra một bóng người hết sức mờ nhạt... Mặc dù cậu ta vốn dĩ đã đứng ở đó ngay từ đầu.

Người đó không đâu khác chính là Dạ Trầm Uyên.

Với năng lực thiên phú của mình, tất cả mọi người gần như là vô thức phớt lờ sự hiện diện của cậu ta kể cả khi cậu đã đứng ở ngay trước mặt. Vì vậy, mỗi lần muốn khiến người ta chú ý tới, Dạ Trầm Uyên buộc phải làm điều gì đó thật dữ dội!

Ví dụ như... Đấm thẳng vào mồm, n·ém b·om, x·ả s·úng... Hoặc nhẹ nhàng hơn thì cậu có thể hét to lên, và cũng có thể làm trò khùng điên gì đó để người ta không thể phớt lờ.

Chính vì năng lực thiên phú không có tính chủ động này mà ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã phải sống rất khổ sở. Từ đó, nỗi đau bẩm sinh ấy đã nuôi nấng một khao khát vô cùng mãnh liệt bên trong cậu... Đó là khao khát được người ta nhìn thấy mình, càng nhiều người càng tốt.

"Tôi là Dạ Trầm Uyên đến từ CLB Ảo Thuật, mong được tất cả mọi người chú ý"

Mọi người: "..."

Một màn chào hỏi kì lạ khiến người ta chẳng hiểu tại sao mà sinh ra cảm giác đau lòng.

...

...

Một bên khác.

"Thiệt là tình, sao anh cứ thích vướng vào mấy chuyện nằm ngoài tầm với của một sinh viên năm nhất vậy?"

Lặng lẽ đi theo Trần Hoài Nam trên một con hẻm tối, Himiko khẽ lên tiếng phàn nàn cùng với từng cái ngáp ngủ đầy mệt mỏi.

"Anh đã bảo em đợi một tí mà, ai mượn em đi theo làm gì?" Trần Hoài Nam tỏ ra nghi hoặc: "Vì vài lí do nên bây giờ năng lực tự vệ của anh tốt lắm, không cần em phải kè kè đi theo nữa đâu, mau về ngủ đi cô nương"

"Hong"

Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Vậy thì làm ơn đừng có phàn nàn nữa, nên nhớ là chúng ta đang theo dõi người khác đấy"

Đúng thế, hiện tại Trần Hoài Nam đang phải theo dõi một cá nhân tuy khả nghi nhưng lại hết sức quen mặt, bởi vì cậu đã ghi nhớ tên đó từ cái hồi mấy ngày đầu tiên của Thảm Hoạ Huyết Nguyệt rồi.

Trương Bằng, một học sinh của Học Viện Tân Sinh, năm nhất, và là tín đồ của Huyết Giáo.

Khi Trần Hoài Nam lên tiếng nhờ Vũ Trường Phong điều tra thì lão quỷ đó đã ngay lập tức từ chối. Lão nói rằng phương châm của trường là "dạy cho người có duyên" nên là dù đối phương có là thiện hay ác, có là người tu hành hay s·át n·hân hàng loạt thì tất cả đều như nhau hết.

Tóm lại, miễn là người đó có duyên nhận được giấy tuyển sinh thì sẽ có cơ hội trở thành học sinh của trường. Chấm hết.

Trần Hoài Nam hiểu rất rõ cái tên Trương Bằng này ở trong trường thì rất ngoan ngoãn, không vi phạm luật của trường nên thầy Phong mới không có lí do để điều tra. Mà thật ra thì cho dù tên này có phạm luật đi chăng nữa, Trần Hoài Nam vẫn không nghĩ rằng cái người lười biếng chảy nhớt đó sẽ vác thây đi điều tra chuyện này.

Tuy vô trách nhiệm là vậy nhưng Trần Hoài Nam vẫn hiểu được ẩn ý của thầy Phong, đó là: Ở trong trường thì thế nào không biết, nhưng nếu là ở bên ngoài thì muốn làm gì thì làm, tùy nhóc.

Đó là lí do vì sao Trần Hoài Nam có gan đi điều tra chuyện này, thậm chí là còn chuẩn bị tâm lí để hạ sát đối phương trong trường hợp cần thiết.

Dẫu sao thì một khi đã bước chân ra khỏi khuôn viên trường, sự bảo hộ của thứ luật lệ nghiêm khắc ấy đã không còn nữa, chỉ còn lại mỗi luật pháp của quốc gia là vẫn còn hiệu lực mà thôi.

Cậu biết tận dụng lỗ hổng của luật lệ là không tốt, nhưng cậu cũng không thể vì chút chuyện đó mà làm ngơ cho bọn Huyết Giáo lộng hành được.

Nhất là khi chúng có khả năng chính là tác nhân chính dẫn đến c·ái c·hết của cậu trong tương lai!

"Himiko này, liệu em có ghét một kẻ với đôi tay đã nhuốm máu đồng loại như anh không?"

"Anh đang hỏi một con quỷ đã từng uống máu người để sống, lấy g·iết chóc để trưởng thành như em đấy ư? Tính chọc cười em hả?" Himiko cười nhạt.

"Ha ha..."

"Nam, xã hội này có thể đã văn minh hơn rồi, thế nhưng bản chất cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm chủ tất cả vẫn còn ở đó. Miễn là sự sống còn tồn tại thì cái quy luật tự nhiên đó sẽ không bao giờ mất đi đâu, nên là đừng có suy nghĩ nhiều nữa"

Trần Hoài Nam: "Nghe giống như em đang cố tình tẩy não để dìm nhân tính của anh vào bên trong tiềm thức vậy... Mà thôi được rồi, coi như là vì mạng sống, anh buộc phải ác lên một chút nhỉ?"

"Chuẩn đó, hiền lành quá sẽ không thể tồn tại lâu đâu" Himiko khẽ gật đầu đồng ý, đồng thời còn tranh thủ nũng nịu một tí: "Hơn thế nữa, cho dù anh có thực sự trở thành s·át n·hân hàng loạt thì em vẫn sẽ đi theo anh thôi. Vì vậy, làm ơn đừng bao giờ nghi ngờ gì em nữa"

"...Sao anh nghe nó cứ sai sai kiểu gì ấy em ạ"

"Em thì thấy câu vừa rồi lãng mạn lắm á"

"Anh hơi bị quan ngại khái niệm "lãng mạn" của em rồi đấy"

...

...

Trở lại với sân khấu trường.

Sau khi buổi diễn của câu lạc bộ Ảo Thuật kết thúc, hầu hết các tiết mục phía sau đều không còn mấy đặc sắc nữa, tất cả chỉ nằm trong phạm vi chấp nhận được và vừa đủ để giải trí.

Ấy là cho đến lúc câu lạc bộ Kịch tiến lên sân khấu.

Là bạn cùng lớp, không khó để các thành viên trong lớp cá biệt nhận ra Gaiahad đang là biên kịch phục vụ cho câu lạc bộ này, đồng thời cũng là nhân tố chủ chốt cho kịch bản của vở kịch mà họ đang sắp sửa biểu diễn.

Những khán giả khác thì không biết như thế nào chứ riêng mấy thành viên trong lớp cá biệt thì lại khá là tò mò, không biết liệu tác phẩm đầu tay của cái tên u ám đó sẽ làm được đến đâu.

"Và sau đây là phần trình diễn của câu lạc bộ Kịch với tiết mục mang tên "Mama" xin mời quý vị từ từ thưởng thức!"

Ngay sau đó, phần trình diễn của câu lạc bộ Kịch chính thức bắt đầu với phần background được chuẩn bị một cách thần tốc và vô cùng chuyên nghiệp.

Câu chuyện của "Mama" nhìn chung không quá phức tạp, thế nhưng về độ mới lạ thì nó lại thuộc hàng đẳng cấp. Bởi vì các nhân vật chính trong câu chuyện tuy là con người nhưng lại có mẹ là ma... Không sai, chính là thứ hồn ma đúng nghĩa tràn đầy thù hận và chấp niệm.

Tất nhiên, mối quan hệ giữa họ hoàn toàn không phải ruột thịt.

Cặp chị em nhân vật chính thực chất là những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ sau một cuộc ân ái thiếu suy nghĩ ở độ tuổi mới lớn. Và do sợ bị gia đình phát hiện cũng như tiềm lực kinh tế không đủ, họ đã vứt bỏ những đứa trẻ vô tội ấy mà không thèm ngoảnh mặt nhìn lại.

Nếu đặt trong điều kiện bình thường, có lẽ những đứa trẻ ấy sẽ c·hết không lâu sau đó trong cánh rừng lạnh lẽo và hoang vắng. Có thể là vì đói, có thể là vì lạnh, cũng có thể là vì bị những loài thú dữ đói khát xơi tái đến từng miếng thịt cuối cùng.

Tuy nhiên, cũng chẳng biết là may mắn hay xui xẻo, một ma nữ lẩn khuất trong khu rừng đã tìm đến những đứa trẻ ngay khi nghe thấy tiếng khóc của chúng.

Đối với hồn ma, những đứa trẻ hoàn toàn không phải nguồn thức ăn thịnh soạn, mà ngược lại còn là thứ gì đó rất nhạt nhẽo do chúng vẫn chưa có gì trong cả thể xác lẫn linh hồn cả. Thậm chí nếu phải miêu tả bằng mùi vị thì việc đó chẳng khác nào đi uống một cốc nước lã vậy, nhạt nhẽo và cực kì vô vị.

Chính vì vậy, sự đói khát bên trong ma nữ đó đã không được những đứa trẻ khơi dậy... Mà thay vào đó chính là bản năng làm mẹ bên trong một hồn ma.

Tiếng khóc của những đứa trẻ đó đã thực sự đánh thức phần nhân tính cơ bản nhất bên trong một người phụ nữ, đó chính là bản năng làm mẹ!

Khoảnh khắc mà ma nữ kia bế hai đứa bé lên, từ từ để lộ nụ cười hiền từ bên trên gương mặt gớm ghiếc vốn chứa đầy sát khí và hận thù... Những khán giả bên dưới đã thực sự bị sốc, dù đây chỉ mới là phân cảnh đầu tiên của câu chuyện.

Về diễn biến sau đó, câu chuyện chỉ đơn giản là cách mà người mẹ hồn ma ấy một tay nuôi dạy hai đứa bé từ từ trưởng thành. Thế nhưng vì sợ mình sẽ khiến cho hai đứa trẻ sợ hãi, bà mẹ ấy lại chưa từng hiện thân, chỉ lẫn khuất trong bóng tối, nuôi dạy chúng từng chút một cho đến lúc chúng có thể phần nào tự chăm sóc cho chính mình.

Cũng vì vậy mà điều duy nhất đọng lại trong kí ức của hai đứa trẻ về mẹ mình là những lời ru khản đặc đầy vụng về, là những bữa ăn đã được chuẩn bị sẵn nhưng lại có hương vị kì quái, là những cái ôm ấp từ phía sau nhưng khi quay đầu nhìn lại thì lại chẳng nhìn thấy ai...

Dù kì lạ là vậy, tuổi thơ của hai đứa trẻ ấy vẫn tròn vẹn và hạnh phúc kể cả khi đối phương chưa từng lộ diện.

Và có lẽ... Hai đứa trẻ đó sẽ không bao giờ thấy được mặt mẹ mình, bởi vì bà ấy đã quyết định sẽ mang chúng đến thế giới của người sống, nơi mà chúng thực sự thuộc về chứ không phải cái nơi khỉ ho cò gáy lạnh lẽo và thiếu thốn đủ thứ như thế này.

Khoảnh khắc hai đứa trẻ tỉnh lại trước quang cảnh xa lạ, liên tục gọi mẹ mà chẳng có bất kì lời hồi đáp nào đã thực sự lấy đi nước mắt của rất nhiều người, kể cả các giám khảo.

Dù rằng khả năng diễn xuất vẫn còn rất non nớt và tồn tại nhiều điểm hạn chế, câu lạc bộ Kịch vẫn thành công chạm đến trái tim khán giả bằng sự nỗ lực và phần kịch bản xuất sắc. Từ đó, họ lấy trọn điểm mười đầu tiên và có lẽ là duy nhất trong Thời Khắc Hoàng Kim ngày hôm nay!

Chương 246. Sáng và tối