Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 247. Giấu nghề kĩ như mèo giấu...

Chương 247. Giấu nghề kĩ như mèo giấu...


Rất rất lâu sau đó.

Thời Khắc Hoàng Kim dù đã dần đến hồi kết thúc nhưng mãi Lily và Lycoris vẫn không thấy Trần Hoài Nam quay trở lại như những gì đã hứa lúc nãy.

Trong tình cảnh đó, chuyện đầu tiên hai người họ có thể nghĩ tới đó là hai người kia đã lén lút "đánh lẻ" mà không cho họ biết, kết quả là hưng phấn quá mà quên mất cả thì giờ...

Cơ mà khi nghĩ kĩ lại thì chuyện đó khá khó để có thể xảy ra. Nhất là khi Himiko đã cố tình tích lũy ham muốn để đợi đến hôm sinh nhật rồi bung luôn một thể, còn Trần Hoài Nam thì không phải hạng người dễ dàng thất hứa đến vậy.

Kết luận cuối cùng: Trên đường về hai người đó đã gặp chuyện.

Là người đã ban chúc phúc cho cả Himiko và Trần Hoài Nam, không khó để họ có thể xác định vị trí của đối phương một cách nhanh chóng. Và thực sự thì hai người đó đang cách xa họ nhiều hơn họ nghĩ.

"Sắp hết thời gian rồi, mau về đi Lycoris, chúng ta mau đến đó cứu họ thôi" Lily nhẹ nhàng cười rồi nhảy xuống ghế.

Lycoris liếc nhìn Lily, thở dài một tiếng rồi cả người hoá thành một vệt sáng đen lao thẳng vào mi tâm của Lily. Điều đó chứng tỏ Lycoris đã hoàn toàn trở về không gian ý thức của chính họ.

Để tránh bị mọi người phát hiện, Lily đã cẩn thận che giấu sự hiện diện của bản thân rồi mới thực hiện phép mở cổng không gian.

Tuy rằng ở đây vẫn có một vài giáo viên sở hữu thực lực cao thâm chú ý tới nhưng cuối cùng thì họ cũng không có hành động gì cả, bởi vì họ biết Lily hoàn toàn trong sạch, và việc làm này của cô bé chỉ đơn giản là để tránh những rắc rối không cần thiết mà thôi.

Qua lời kể của Hiệu Trưởng, họ biết thân phận thực sự của Lily. Đó là lí do duy nhất khiến cho họ có thể mắt nhắm mắt mở để Lily tự tung tự tác.

...

...

Sau khi rời khỏi trường, bằng cánh cổng không gian, Lily đã dễ dàng dịch chuyển đến ngay trên đỉnh đầu của Himiko và Trần Hoài Nam.

Tuy nhiên, do đang che giấu sự hiện diện của bản thân nên hai người đó không có phát hiện ra cô ấy, cả buổi chỉ chăm chú đi theo một ai đó trông có vẻ rất khả nghi ở ngay phía trước.

"Mùi máu nồng quá... Hồn ma bám lấy tên này cũng nhiều, từ đó dễ dàng suy ra hắn tuyệt đối không phải hạng người tốt lành gì cả" Lily khẽ lẩm bẩm.

Cảm thấy tò mò, Lily cũng bí mật đi theo tên kia cùng với hai người bên dưới. Chỉ có điều Lily thì chưa bị phát hiện, còn hai người dưới kia thì đã bị đối phương phát hiện mất rồi.

Lily nhận ra điều đó khi vô tình nhìn thấy cái tên khả nghi này đang nở một nụ cười quỷ dị, trông cứ như một con thú săn đang cố ý chơi đùa với con mồi của mình vậy.

"Tên này có vẻ không dễ nhai. Thôi thì mình cứ đứng một bên yểm hộ, tạo cơ hội cho họ rèn luyện khả năng chiến đấu vậy" Lily khẽ thở dài: "Chị Himiko chắc là đang ngứa tay lắm rồi..."

...

...

Bên dưới.

Dù đã mất rất lâu để theo dõi nhưng đối phương vẫn không hề có dấu hiệu sẽ dừng chân ở một địa điểm cố định nào đó. Ngược lại, Trần Hoài Nam còn có cảm giác hình như bản thân đang càng lúc càng cách xa khu vực trung tâm thành phố, khi mà những căn nhà xung quanh họ không ngừng trở nên thưa thớt hơn theo mỗi bước chân.

Đó chính là lúc cậu nhận ra rằng mình đã bị đối phương phát hiện.

Không những vậy, tên này còn cố tình dẫn họ đến chỗ vắng vẻ để có thể dễ dàng giải quyết sao cho thật sạch sẽ, đúng theo phong cách của một s·át n·hân.

"Himiko, bị phát hiện rồi, toàn lực chém c·hết hắn đi" Trần Hoài Nam nói nhanh: "Không cần quan tâm phía sau, màn đêm là sân nhà của anh đấy"

"Chỉ đợi mỗi câu này!"

Rút thanh kiếm màu đỏ thẫm ra khỏi bao, Himiko tận dụng Hư Không Bộ Pháp để đánh úp đối phương nhanh nhất có thể, thậm chí nếu như may mắn kết liễu được luôn thì càng tốt... Nhưng tất nhiên rồi, là tín đồ của Huyết Giáo, tên này tuyệt nhiên không có dễ xơi như thế.

Sử dụng một loạt pháp thuật kì quái, gã Trương Bằng kia tự biến cánh tay của bản thân thành một lưỡi gươm sắc bén, nhẹ nhàng đỡ lấy một đòn uy lực của Himiko mà không hề có dấu hiệu yếu thế một chút nào.

Nhận ra kế hoạch thất bại, Himiko nhanh chóng chuyển hướng sang đánh thăm dò để cả cô ấy lẫn Trần Hoài Nam phía sau có thời gian phân tích cụ thể sâu cạn của gã này.

"Lần trước cứ cảm thấy kì quái, hoá ra là có một con chuột nào đó lén lút đi theo ta thật. Lần này cẩn thận thêm một chút, không khó liền tóm được cái đuôi của các ngươi"

Nói đến đây, Trương Bằng nở một nụ cười ngoắc đến tận mang tai: "Lãng phí mất một tế đàn tiềm năng cũng tiếc thật, nhưng chỉ cần g·iết c·hết các ngươi thì sẽ không còn bất kì trở ngại nào để ta cắm cờ trong cái Học Viện đó nữa"

Trần Hoài Nam cau mày.

Không thể không nói, tên này thực sự rất biết cách ẩn nhẫn để thực hiện m·ưu đ·ồ.

Cậu nhớ rõ trong các kì thi lần trước, tên này luôn thể hiện rằng bản thân luôn ở mức trung bình về mọi mặt, và điều đó vừa hay đã khiến hắn ta trở nên cực kì tầm thường, không đáng để tâm trong mắt rất nhiều người xung quanh, qua đó có nhiều cơ hội hành động hơn.

Giờ đây, khi hắn ta bắt đầu thể hiện năng lực thực sự, hắn đã chứng minh rằng mình không hề thua bất kì ai trong lớp cá biệt!

"Vinh dự thật đó, thật không ngờ một con người tầm thường như tôi đây lại được Huyết Giáo để ý đến vậy nha" Trần Hoài Nam cười khẩy, trông như đang trêu đùa nhưng thực chất lại không hề buông lỏng cảnh giác.

Lấy ra mặt dây chuyền thập tự giá tượng trưng cho chúc phúc mà Lily ban cho, Trần Hoài Nam bắt đầu quá trình tăng phúc cho Himiko nhằm lấy lại thế trận.

Với khả năng phá điểm yếu và nhiều loại buff khác liên tục được bổ sung, Himiko càng đánh càng hăng, từ đó lưu lại vô số v·ết t·hương bên trên lưỡi kiếm xác thịt của gã tín đồ đáng sợ.

Mà Trương Bằng thực sự cũng không phải kẻ ngu. Trong suốt quá trình chiến đấu, hắn dần nhận ra kẻ tưởng chừng như vô năng đang đứng ở đằng kia mới là mấu chốt của vấn đề. Thế là hắn ta quyết định chuyển mục tiêu, lao thẳng về phía Trần Hoài Nam với tốc độ kinh hồn nhằm kết liễu cậu trước cả khi cậu kịp phản ứng.

Phía trước, Trần Hoài Nam dường như đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Chẳng biết từ chỗ nào, cậu nhanh chóng rút ra một chiếc đũa đen tuyền đỡ lấy lưỡi kiếm từ chỗ Trương Bằng, thậm chí còn có dấu hiệu áp đảo ngược lại đối phương bất chấp sự chênh lệch thể chất giữa đôi bên là không hề nhỏ.

Két~ két~

"Thú vị, một cây đũa gỗ còn có thể cứng đến thế này sao?"

Đang lúc Trương Bằng định dồn thêm một chút sức lực thì Himiko đã kịp thời quay lại ứng cứu, buộc hắn ta phải lùi ra xa nếu không muốn bị đặt vào thế gọng kìm đến từ cả hai phía.

"Anh không sao chứ? Ủa mà anh không trả đũa cho ổng hả?"

"Có trả rồi nhưng lão lại không nhận. Lão bảo cây đũa này chỉ là một cây đũa gỗ bình thường thôi rồi vứt cho anh luôn. Thiệt tình, cũng chẳng biết như thế nào là phi thường trong mắt lão nữa" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười nhìn cây đũa trong tay mình.

Thứ này chỉ bình thường trong mắt thầy Phong mà thôi, chứ với người khác thì lại chưa chắc.

"Em buồn ngủ rồi, đừng nhường cho em nữa, đánh nhanh còn về"

"...Ờ"

Trương Bằng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đối diện, lòng tự trọng chợt có cảm giác bị tổn thương sâu sắc. Tuy nhiên, qua đoạn hội thoại ngắn ngủi đó hắn cũng biết rằng đối phương chưa hề thực sự nghiêm túc.

Hắn nên cẩn thận một chút.

Nhất định phải g·iết hai kẻ này, như thế thì hắn mới có thể đứng vững ở học viện được.

Quỷ Đạo - Sát Sinh Biến!

Lần này, Himiko đã không định chơi trò mèo vờn chuột nữa mà trực tiếp kích hoạt sát khí, bước vào trạng thái b·ạo l·oạn.

Tốc độ, cường độ và uy lực của đối phương tăng lên cùng lúc đã khiến cho Trương Bằng cảm thấy có chút choáng ngợp, nhưng cũng may là vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Hắn tự tin rằng mình có thể đánh solo với Himiko mà không bị lép vế, thế nhưng hắn lại quên mất Trần Hoài Nam, cái người cũng giấu nghề kĩ đến mức giống hệt như cái cách mà loài mèo giấu cứt của chúng vậy.

Giơ chiếc đũa lên chĩa thẳng vào vị trí của Trương Bằng, tựa như tồn tại giai điệu trong cõi u minh, bóng tối hiện diện trước mặt cậu ta dần trở nên dày đặc, gần như triệt tiêu toàn bộ ánh sáng trong phạm vi mười mét tính từ chỗ cậu ta đang đứng.

Không cần niệm chú, cũng không cần bất kì cử chỉ mang tính hiệu lệnh nào. Bóng tối hiểu ý cậu ta tựa như hai bên đã là tri âm tri kỉ từ nghìn đời, vừa phóng dao hắc ám khống chế đường lui, vừa nuốt chửng mặt đất nơi đối phương đang đứng.

Đến khi Trương Bằng kịp định hình lại thì mọi hướng xung quanh hắn ta bây giờ chỉ toàn là bóng tối. Chúng từ từ, thật chậm rãi lan toả, ăn mòn mọi thứ như một lời nguyền c·hết chóc, một án tử đang dần tiến đến chỗ hắn.

"Đợi đã!"

Trương Bằng tựa như muốn nói gì đó để níu kéo nhưng đã quá muộn. Giờ đây ngay cả âm thanh cũng đã bị bóng tối nuốt chửng, và hình bóng của hắn ta cũng từ từ biến mất, không còn sót lại một chút gì kể cả tiếng hét.

Sau cùng, chỉ có Himiko bước ra khỏi khu vực hắc ám đó một cách an toàn và lành lặn... Nhưng vì lí do nào đó, trên mặt cô ấy lại tỏ ra mông lung: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy anh? Chiêu thức quỷ quái gì đó? Cảm giác giống như mọi giác quan đều bị tước đoạt vậy, đáng sợ!"

"Cứ hiểu đơn giản là chiêu thức tất sát, một khi đã bị bóng tối bao vây thì coi như hết đường chạy. Cũng may là em giữ chân tên đó đủ lâu đấy, không thì kiểu gì cũng thành công dã tràng" Trần Hoài Nam giải thích ngắn gọn rồi quỵ xuống: "Tất nhiên, tiêu hao cũng khủng kh·iếp lắm. Anh mờ hết cả mắt rồi này"

"Giờ tình thế lại thành ra em cõng anh về rồi hả?" Himiko che miệng cười khúc khích.

"Tại em chứ còn ai nữa? Em bảo muốn về sớm nên anh mới dùng chiêu này để tiết kiệm thời gian cho em đó. Biết ơn thì chấp nhận cõng thằng này về đi"

"Rồi rồi, cõng thì cõng, nhưng ai nợ ai thì còn chưa biết à nha. Dẫu sao thì anh cũng là đầu têu của chuyện này mà"

"Ờ... Mà tính ra cũng không đến nỗi phí công vô ích đâu. Nhờ đòn nuốt chửng vừa rồi mà anh có thể lọc kí ức của tên đó ra xem thử đấy. Biết đâu sẽ có gì đó hữu ích thì sao?"

"Làm vậy cũng được luôn hả?"

"Được, nhưng mà phải tốn công thương lượng với "Bóng Tối" thêm một chút"

"Thật là OP quá đi... Giờ đến em còn chẳng biết liệu em có đánh lại anh không nữa, cái thằng cheater này"

Chương 247. Giấu nghề kĩ như mèo giấu...