Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 250. Người chị bao dung

Chương 250. Người chị bao dung


"Vậy bọn anh đi đây, em ở nhà không được làm trò gì tương tự hồi sáng nữa nhé? Nghe chưa?"

"Aye..."

Trần Hoài Nam nhìn Lily cứ sờ sờ mông mình sau khi bị Himiko cho một trận no đòn, nhất thời không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Tuy b·ị đ·ánh nặng tay là vậy nhưng trên mặt Lily vẫn không có vẻ gì là hối lỗi, ngược lại còn ủy khuất bĩu môi: "Hứ, vợ chồng làm chuyện ecchi với nhau là hoàn toàn bình thường mà nhỉ? Ngay cả chính anh chị cũng đã cùng nhau làm những chuyện tương tự rồi, đã thế thì lấy đâu ra tư cách đánh em?"

Himiko nhóng lỗ tai Lily lên: "Xem ra em vẫn chưa rút ra được bài học nhỉ?"

"Có vài giọt sữa thôi mà làm quá hết cả lên... Em làm vậy cũng là vì muốn tốt cho hai người mà" Lily vẫn không phục.

Trước đó, Lily đã thức tỉnh phần nào sức mạnh, thế nên bây giờ cô ấy đã có thể tùy ý điều chỉnh cơ thể theo đúng ý mình, bao gồm cả... Khả năng tiết sữa.

Là một Á Thần, mọi thứ thuộc về cô ấy đều là báu vật đối với người bình thường, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng có khả năng đâm xuyên qua những vật liệu cứng rắn nhất trên đời.

Vì vậy, không quá khó hiểu khi cô ấy muốn dùng chút "tinh hoa" của bản thân để bồi bổ cho hai người mà mình yêu thương nhất.

Ngoài ra, việc cô ấy nói chỉ lấy đúng "vài giọt" tinh hoa cũng không phải là đang nói dối. Lí do giống như trên, cái gì quá cũng không tốt, tức là nếu đưa quá nhiều tinh hoa của cô ấy vào trong người đến mức vượt qua khả năng hấp thụ của cơ thể thì kết quả dễ thấy nhất đó là sự p·hát n·ổ từ trong ra ngoài.

Boom!

Tan xác theo đúng nghĩa đen.

"Vài giọt thì vẫn là có đấy em ạ... Anh biết em muốn tốt cho bọn anh thật, nhưng mà lần sau em đổi cách làm đi được không?" Trần Hoài Nam khoé miệng co quắp lại.

Mới không lâu trước cậu còn dẫn cô ấy về nhà tần tảo nuôi nấng từng chút một... Vậy mà bây giờ cô ấy đã "lớn" đến mức dám bỏ bậy bạ vào đồ uống của cậu rồi.

Một cảm giác vừa vi diệu, lại vừa đau thấu tim gan.

Tuy vậy đây đã không phải lần đầu cậu có cảm giác này. Thế nên sâu thẳm trong tâm linh của cậu đã dần xây dựng được một chút khả năng đề kháng... Chứ không còn muốn ôm gối khóc giống như trước kia nữa.

"Hồi sáng em định chích máu bỏ vào sữa, sau đó đánh lừa anh chị rằng đó là sữa dâu, nhưng mà..." Lily khổ tâm kể lễ: "Tanh như vậy thì đời nào hai người không nhận ra được? Cho nên em mới đổi cách thức khác, kết quả thật không ngờ vẫn bị phát hiện"

"Thì làm gì có sữa nào imba được như vậy đâu em?!" Trần Hoài Nam cốc đầu Lily một cái.

"Heeheehee"

Himiko: "..."

Cô ấy đánh thì con bé này khóc... Nhưng thằng cha này đánh thì con bé lại cười? Chẳng lẽ máu M của nó còn biết chọn mục tiêu để phát động à?

Đừng bảo là Trần Hoài Nam, ngay cả Himiko cũng bắt đầu cảm thấy đau xót vì sự suy đồi nhanh như lao dốc của Lily.

Hơn nữa, cô ấy còn bắt đầu cảm thấy hoài nghi liệu sự tha hoá thần tốc của Lily có bắt nguồn từ việc cô ấy luôn ngăn cản con bé làm chuyện kia với người mình yêu hay không... Vì cô ấy quá hiểu việc kìm nén cảm xúc khi yêu là đau đớn đến nhường nào.

Vấn đề ở đây là cô ấy không muốn bị NTR!

"Anh, anh, ôm em đi"

Himiko: "!?"

Thấy Lily dù bị cốc đầu nhưng mặt mũi vẫn cứ vui a vui a, thậm chí lại còn muốn ôm ôm yêu thương làm Trần Hoài Nam bản năng trở nên cảnh giác.

Cơ mà khi thấy đối phương lộ ra thứ ánh mắt sáng chói như vậy... Cậu cũng bắt đầu trở nên xiêu lòng giống như mọi lần.

"Mau ôm em đi, Oxytocin cho ngày mới đó~" Lily cười hì hì đầy tinh nghịch.

"...Thật không biết phải làm gì với em nữa... Lily ạ"

"Heeheehee..."

Lặng nhìn gương mặt của Lily khi được ôm Trần Hoài Nam một cách quang minh chính đại, Himiko chỉ biết đứng trơ ra đó với cảm giác rùng mình.

Cô ấy nhận ra mình đoán sai rồi.

Con bé này nó đã như vậy từ trong trứng nước chứ hoàn toàn không có bị kìm nén gì cả!

Điều gì đã khiến cho con bé kích hoạt cái bản ngã tiềm ẩn khủng kh·iếp này vậy? Là ai đã nhẫn tâm đánh thức nó!?

Câu trả lời đã ở ngay trước mắt cô ấy, dù cô ấy có không muốn thừa nhận như thế nào thì điều đó vẫn là sự thật.

"Chị, ôm em đi nè, Oxytocin cho ngày mới lành mạnh nha~"

Himiko: "..."

Trong lúc ôm nhau, lựa thời điểm Trần Hoài Nam không để ý, Lilykhẽ thì thầm vào tai Himiko: "Vừa rồi á... Em có nói là em biết anh chị đã làm những chuyện còn kì cục hơn thế nữa... Hì, em không có nói dối đâu"

Himiko: "..."

"Em đã âm thầm quan sát tất cả, vậy nên bây giờ em cũng đã biết hết tất cả. Sở thích, điểm yếu,... Tất tần tật đều nằm gọn trong lòng bàn tay em đó"

"..."

"Nếu như chị vẫn không tin thì đợi khi nào anh ấy đi vắng nhà, em sẽ cho chị biết mình đã học được những gì. Fufufu~ em tin là chị sẽ không thất vọng đâu"

Himiko: "Lily... Em nhìn trộm ư?"

Lily thổi vào tai Himiko: "Hai người to tiếng như vậy, em cũng đâu có bị điếc? Ban đầu thì em cũng chẳng muốn nhìn đâu... Nhưng vì em yêu anh chị nên em muốn biết anh chị thích điều gì"

Himiko nghe xong, bị hù cho một trận sợ run.

"Em cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày..."

Đúng lúc Himiko định nói gì đó thì Lily đã ngắt lời: "Em biết chứ. Vậy nên từ ngày mai trở đi, em sẽ quay lại làm cô bé ngoan mà hai người từng biết"

"Em lại tính làm gì...?" Himiko nghiêm giọng hỏi.

"Xoá sổ những gì mà em cho là có thể gây hại thôi. Em có thể là một đứa tâm thần loạn trí, thế nhưng em tuyệt đối không phải một kẻ điên ích kỷ đến mức bất chấp tất cả. Dù ít hay nhiều, em vẫn biết cái gì mình nên làm và cái gì không nên làm"

"Cái này nghe giống văn của bọn Thái Nhân Cách lắm đó em?"

"Thái Nhân Cách? Ha ha" Lily buông khỏi Himiko, miệng cười ra tiếng: "Một con quỷ như chị mà lại xem trọng nhân cách hả? Chị thay đổi rồi, chị Himiko. Nếu là trước kia, chị căn bản không thèm để tâm đến cái gọi là "nhân cách" ba xu kia đâu"

Himiko trầm mặc.

"Hơn nữa, em là thần linh mà, cần gì phải để tâm đến những gì nhân loại cho là đúng chứ? Miễn sao đạt được mục đích... Em sẽ sẵn sàng làm tất cả, kể cả khi em có bị quay lưng bởi tất cả mọi người"

"Cả chị cũng thế đúng không? Chị Himiko?" Lily nhìn thẳng vào mắt Himiko.

Khoảnh khắc đó, Himiko nhận ra rằng bên trong con mắt của Lily đã không còn bất kì sự ngây thơ hay trong sáng nào nữa.

Một thứ ánh mắt đầy chấp niệm khiến ngay cả cô ấy cũng cảm thấy kinh sợ.

"..."

...

...

Trên đường đến trường.

Vì lí do gì đó, Himiko từ nãy đến giờ cứ trầm mặc lẽo đẽo theo sau lưng Trần Hoài Nam như một cái bóng, chẳng biết là đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu.

Cảm thấy chuyện này không bình thường, cậu ta liền hỏi theo suy đoán của bản thân: "Em đang bị shock bởi sự thay đổi của Lily hả?"

"Ừm" Himiko gật đầu: "Em cảm thấy con bé đang càng lúc càng không ổn... Hay là chúng ta dẫn nó đi bác sĩ tâm lí đi anh?"

"Anh cũng muốn dẫn đi, nhưng khá chắc là con bé sẽ không chịu đi đâu... Mà em cũng biết rồi, chúng ta không ép em ấy được" Trần Hoài Nam thở dài: "Thôi thì cứ cố gắng chiều theo chút ham muốn biến thái của em ấy vậy. Nếu chỉ cỡ như hồi sáng thì anh vẫn chịu đựng được"

Himiko: "Tức là sau này nếu có con thì anh sẵn sàng giành ăn với con ruột luôn hả?"

"...Anh nói thế bao giờ?"

Himiko dịu dàng cười một tiếng rồi giọng điệu lại trở nên nghiêm túc như trước: "Cái em đang lo không phải việc con bé dần trở nên biến thái, vì đó chính là bản chất của em ấy rồi, chẳng qua là chúng được anh thức tỉnh một cách mãnh liệt quá mà thôi..."

Trần Hoài Nam trợn mắt: "What? Tất cả là tại anh á?"

"...Đã bảo là cái đó không quan trọng mà" Himiko nhìn thẳng vào mắt Trần Hoài Nam: "Hình như con bé lại nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, thành ra... Nó bắt đầu trở nên điên rồ rồi"

Trần Hoài Nam cau mày: "Dù gì thì Lily cũng là thần linh, nên việc em ấy vô tình nhìn thấy cái gì đó cũng là..."

Chưa kịp nói dứt lời thì cơn PTSD bất chợt ập đến trong tâm trí cậu nơi Lily đã hoàn toàn phát điên, chẳng còn thiết tha gì với thế giới bên ngoài mà chỉ muốn giam mình trong ảo mộng rằng cậu vẫn còn sống.

Giấc mơ kinh dị đó... Cậu nào có thể quên được?

"Xem ra cả anh cũng vậy"

Himiko là một đứa não cơ bắp điển hình... Thế nhưng trong một vài tình huống đặc biệt, cô ấy lại trở nên sắc sảo đến tàn nhẫn, hoàn toàn không để lọt bất kì chi tiết nào dù chỉ là nhỏ nhất.

"Em biết anh giấu em nhiều chuyện lắm, nhưng em sẽ không hỏi làm gì đâu. Tất cả những gì em muốn làm bây giờ là mạnh lên, vì chỉ có mạnh lên thì em mới có thể làm được gì đó..."

"Anh cũng vậy..."

Himiko mỉm cười.

Được một lúc, cô ấy lại nói: "Sau khi năm học này kết thúc, có lẽ em sẽ xin phép lão thầy giáo kia rời đi một thời gian"

Trần Hoài Nam nghe vậy liền quay đầu lại, miệng định nói gì đó nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của Himiko, bao nhiêu từ ngữ vốn có trong đầu cậu liền trở nên lộn xộn.

"Yên tâm đi, em không có đi c·hết đâu mà sợ. Con cái còn chưa có, làm gì có chuyện em chấp nhận c·ái c·hết dễ vậy?" Himiko cười ha ha vỗ vỗ lưng Trần Hoài Nam: "Ừm, nếu phải nêu ra lí do thì nó chỉ đơn giản là vì em không thích hợp với ngôi trường này thôi"

"...Anh hiểu rồi"

Cậu đủ hiểu Himiko để biết được đối phương đang mong muốn điều gì.

Ngay cả thầy Phong cũng đã từng nói việc để Himiko ở nhà cơ bản chẳng khác gì tra kiếm vào trong vỏ rồi vứt một góc. Không mài giũa, không tắm máu, dần dần thanh kiếm ấy sẽ mất đi độ sắc bén, rồi cuối cùng là trở thành thứ sắt thép phế thải.

Himiko là Quỷ. Cậu tuyệt đối không được quên điều đó.

"Sao? Sợ xa em lâu quá nên không nỡ hả? Hì hì~"

Trần Hoài Nam lặng nhìn dáng vẻ hoạt bát của bạn gái mình một lát rồi bật cười: "Hỏi thừa, tất nhiên là không nỡ rồi"

Nghe xong, nụ cười tinh nghịch của Himiko trở nên cứng ngắc: "Thực sự đấy, em vẫn chưa thể thích nghi được cái tính thẳng thắn này của anh đâu..."

"Em dễ thương thật đấy"

"Im đi!"

"..."

"Vậy... Đến lúc đó..." Himiko lại đổi giọng, nói một cách vô cùng chân thành: "Xin anh hãy giành thời gian chữa lành cho trái tim của Lily... Vì chỉ có anh mới có thể làm được chuyện này"

Trần Hoài Nam: "..."

Trong một khoảnh khắc, dường như cậu đã hiểu ra mọi thứ.

Có lẽ giữa hai người căn bản không cần phải nhiều lời đến vậy, vì cậu đã hoàn toàn hiểu được tâm tư của Himiko dù cô ấy không trực tiếp nói ra tất cả nỗi lòng của mình.

"Em bắt đầu ra dáng một người chị bao dung rồi đấy"

"Tào lao, em ích kỷ lắm nha"

"Anh thì không thấy vậy"

"Hứ!"

Chương 250. Người chị bao dung