Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 252. Một đời liêm khiết
"Anh về rồi đây"
Nghe thấy tiếng Trần Hoài Nam vang lên ngoài cửa, Lily liền tạm ngưng công việc sáng tác để chạy ra đón hai người kia vào nhà như thường lệ... Cơ mà vì lí do gì đó, lần này chỉ có cậu ta trở về, còn Himiko thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
"Mừng anh về nhà... Mà chị Himiko đâu rồi?" Lily nghiêng đầu hỏi.
"Bị chú em kéo đi đâu rồi. Hình như là ổng lại định dạy cho cô ấy cái gì đó rất OP..." Trần Hoài Nam nhún vai, tỏ ra không quá chắc chắn: "Nên là em thấy đấy, có khả năng là tối nay cô ấy sẽ không về đâu"
Lily nghe vậy, ánh mắt liền bắt đầu sáng lên.
"Himiko vắng nhà cái là em hăm hở lên hẳn nhỉ?" Trần Hoài Nam gõ đầu Lily mấy cái: "Hôm nay vừa mới nhậu xong một chầu linh đình đâm ra anh thấy hơi mệt, nên là đừng có nghĩ đến chuyện đè anh, rõ chưa?"
Lily nghiêng đầu, một mặt ngây thơ hỏi ngược lại: "Dạ? Anh vừa bảo gì? Vừa rồi em hơi lơ đãng nên nghe không có rõ~?"
Trần Hoài Nam: "..."
"Fufu, để em chuẩn bị cho anh chút đồ ăn cho tỉnh rượu. Ừm, ngoài ra cũng phải chuẩn bị thêm cả nước tắm nữa nhỉ?" Lily đặt ngón tay lên môi, thật nhanh chóng soạn ra cả tỉ kế hoạch trong đầu: "Ừm... Còn gì nữa ta? Vừa làm vừa nghĩ tiếp vậy"
"...Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi đấy. Thôi, để đảm bảo an toàn thì đêm nay anh sẽ ngủ khách sạn luôn vậy..."
Lily xoay đầu lại với cặp con ngươi không chút ánh sáng: "Anh mà dám làm vậy thì anh sẽ biết tay em"
"Đe doạ trực tiếp!?" Trần Hoài Nam hoảng hồn.
"Là lá la~♪"
Lily vui vẻ quay trở vào trong nhà, sau đó tự mình chuẩn bị đầy đủ tiện nghi cho Trần Hoài Nam hệt như một cô vợ nội trợ hoàn hảo theo đúng nghĩa đen.
Từ bếp núc, giặt giũ cho đến tất tần tật những thứ khác, cô ấy đều tự mình giải quyết một cách cực kì tươm tất và gọn gàng, hoàn toàn không cần Trần Hoài Nam phải động tay động chân!
Bị đối phương dưỡng kĩ như vậy, Trần Hoài Nam thật sự không tránh khỏi cảm giác bất an.
"Nè nè anh Nam" Lily chủ động ngồi sát lại gần Trần Hoài Nam, ánh mắt long lanh hỏi: "Anh muốn ăn cơm trước? Đi tắm trước? Lại hoặc là..."
"Là cái gì?" Trần Hoài Nam cảnh giác ra mặt.
"Chơi game trước?"
Trần Hoài Nam thở phào nhẹ nhõm: "Game gì đó để sau đi, anh đi tắm cái đã. Cảm ơn vì đã chuẩn bị sẵn nước nóng nhé"
"Ừm!"
Rồi ngay sau đó, khi vừa đặt mông vào trong bồn tắm, chỉ trong vòng một cái chớp mắt ngắn ngủi, Trần Hoài Nam đã nhìn thấy Lily ngồi đối diện với mình trong trạng thái khoả thân.
Trần Hoài Nam: "..."
Đã là giờ nào rồi mà cậu vẫn còn tin tưởng Lily cơ chứ? Đúng là ngây thơ thật mà tôi ơi!
"Em vẫn không thèm che giấu d·ụ·c vọng của mình nhỉ?"
Lily hơi nghiêng đầu, im lặng một lát rồi trả lời như một lẽ đương nhiên: "Ừm, em yêu anh. Thế nên em muốn trân trọng từng khoảnh khắc của chúng ta dù cho nó có ngắn ngủi đến đâu đi chăng nữa"
"...Lại nữa rồi, em lại muốn thao túng anh nữa hả?"
"Không ạ, không hề" Lily ra sức phủ nhận: "Em sẽ t·ấn c·ông trực diện, thể hiện toàn bộ tình yêu và d·ụ·c vọng của em cho anh xem một cách chân thành... Vì thế xin anh đừng nghĩ xấu cho em nữa, em không phải cái loại con gái nguy hiểm đó"
"Em với Himiko đúng là cá mè một lứa, phong cách thường ngày thì khác nhưng hành động lại y chang nhau. Thế mà còn dám bảo là không nguy hiểm..."
Thấy chưa? Cậu cũng muốn liêm khiết một đời lắm chứ? Nhưng mà cậu đâu thể làm được?
Mấy người này toàn ép cậu thôi!
"Thế em tính "hành sự" ngay bây giờ luôn đấy à?" Trần Hoài Nam thở dài: "Nói trước luôn nhé, anh mày không định nằm không cam chịu số phận đâu. Tùy tình huống mà anh mày sẽ đánh trả đấy"
Lily nghe vậy, chỉ nhoẻn miệng cười thật tươi.
Phải rồi, phản kháng là một chuyện... Nhưng phản kháng được bao nhiêu thì lại là một câu chuyện khác "đau đớn" hơn.
"Trước tiên để em kì lưng cho anh cái đã"
Thấy Trần Hoài Nam định lấy khăn che chỗ n·hạy c·ảm, Lily lập tức ra tay ngăn cản: "A, cái đó không cần đâu anh"
"...?"
"Thì... Mấy lần anh chị vui vẻ cùng nhau đều không thoát khỏi mắt em, thế cho nên nó trông như nào em đã biết từ lâu rồi ạ... Vì vậy anh khỏi phải giấu làm gì cho mất công, đằng nào thì chúng ta cũng là vợ chồng tương lai mà~♡"
"!!?"
Thấy... Thấy hết rồi?
Toàn bộ!!?
Nói thì nói vậy chứ để phù hợp với thuần phong mỹ tục, Trần Hoài Nam vẫn phải lấy khăn che đi... Ừm, điều này còn giúp cậu cảm thấy bình tĩnh hơn thay vì cứ để "tô hô" cho Lily nhìn.
Soạt~ soạt~
"Lưng anh cứng ghê. Coi mộ mấy khối cơ này lại cần phải thư giãn một phen rồi" Lily nói khẽ: "Mà, không gấp... Đằng nào thì tối nay lưng anh cũng chịu thêm áp lực nữa mà... Thôi thì cứ để hôm sau giải quyết luôn một thể cho nhanh gọn"
Đến đây, Lily đã chính thức xác nhận những điều mình định làm và nhất định sẽ làm sắp tới.
"Anh hỏi này, em có cố tình mua chuộc thầy Phong không vậy?"
"Không có. Chính vì chị Himiko đột nhiên bị chú ấy bế đi nên em mới tính tận dụng cơ hội ấy chứ! Mặc dù vẫn còn hơi sớm thật, nhưng mà thời gian của chúng ta không hề vô hạn, bởi vì..."
"Vì... anh có thể ngỏm củ tỏi bất kì lúc nào nên bất kể em có khả năng mang thai hay không, em vẫn phải trao cho anh trinh tiết của mình cái đã rồi mới tính tiếp" Lily cười thành tiếng...
Tuy vậy bằng cách nào đó, Trần Hoài Nam vẫn có thể cảm nhận được bên trong tiếng cười kia là một nỗi buồn được giấu rất kĩ.
"Xin lỗi vì anh mày đã định là phải hưởng dương sớm nhé" Trần Hoài Nam thở dài.
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu anh mà... Dù rằng những gì em đang làm là để đảm bảo rằng mình sẽ không phải hối hận..." Lily nói nhỏ: "Nhưng mà anh... Tuyệt đối không được bỏ cuộc"
"Rồi rồi, anh mày vẫn luôn rất chăm chỉ học hỏi cách dựa hơi các ý chí đó nha. Giờ anh mày đã có được năng lực tự vệ tương đương với cấp Siêu Việt rồi đó, lợi hại chưa hả?" Trần Hoài Nam cười ha hả.
"Vẫn còn hơi xa đó anh, hì hì"
"Không sao, anh mày phúc duyên thâm hậu, khá chắc là vẫn có thể xoay sở được"
Nói đến đây, Trần Hoài Nam xoay người lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lily: "Nên là đừng có vội vàng bộp chộp nữa... Anh vẫn còn sống mà, đã bị thứ gì dí đâu mà em cứ gấp gấp gáp gáp?"
"Nói đi nói lại, nãy giờ anh vẫn đang cố nghĩ cách thuyết phục em ngừng nghĩ về việc đè anh xuống nhỉ?" Lily nở một nụ cười lạnh toát: "Và có vẻ như anh hiểu nhầm cái gì rồi... Em không có bị deadline của anh dí đến mức phải gấp gáp làm việc này ngay trong hôm nay"
"Nói đúng hơn thì phần lớn nguyên do là vì em hết chịu nổi anh chị rồi. Em không muốn chỉ đứng ngoài cuộc nhìn anh chị nữa nên em phải làm nó càng sớm càng tốt... Nếu không thì em sẽ ghen tị đến phát điên mất! Anh-đã-hiểu-rồi-chứ?"
Bị Lily dí sát mặt, Trần Hoài Nam tự nhiên cũng cảm nhận được thứ áp lực trời sập đó: "Hiểu rồi, động lực lớn nhất của em chính là sự GATO nhỉ?"
Ôi cái độ tuổi mười chín của tôi...
Đúng là đào hoa m·ất m·ạng mà!
Cậu có muốn sống vội đâu, cậu cũng có muốn bồng bột đâu... Trái lại, cậu đã rất rất nhiều lần né vội thính của Lily rồi ấy chứ...
Nhưng mà cậu vẫn bị ép!
Nên cầu cứu ai bây giờ? Cậu bắt đầu có cảm giác không thể chạy thoát khỏi con bé này rồi!
...
Một lúc sau.
Ngồi trên ghế sofa, Trần Hoài Nam liên tục gửi tín hiệu cầu cứu tới những người mà cậu tin rằng họ sẽ cứu được cậu khỏi ma trảo của Lily...
Tuy nhiên bằng một cách thần kì nào đó, tất cả họ đều không để tâm đến những dòng tin nhắn đầy tuyệt vọng của cậu... Thậm chí ngay cả Himiko, dòng trạng thái khi cậu gửi chỉ đi là "Đã gửi" chứ không phải "Đã nhận".
Như thế tức là cô ấy đã bị Thầy Phong mang đi đâu đó không có sóng điện thoại.
Chẳng lẽ ông trời đã định là hôm nay cậu phải báng bổ chính đức tin của mình hay sao?
Chẳng lẽ mọi nỗ lực vùng vẫy của cậu từ trước đến giờ chỉ là trò vô nghĩa hay sao?
Trần Hoài Nam thực sự cảm thấy hoài nghi cái nhân sinh khốn khổ của chính mình.
"Anh, mau lại đây ăn cơm nè. Toàn là đồ giải rượu mà cô Na dạy cho em hồi trước đó" Lily cực kì đắc ý vỗ vỗ lên bàn ăn.
Để không khiêu khích tâm trạng của Lily, Trần Hoài Nam đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn, vừa ăn vừa dỏng mắt chờ đợi hồi âm đến từ những dòng tin nhắn cầu cứu mà cậu vừa mới gửi đi.
Khoảng chừng năm phút sau đó, Thầy Phong đã hồi âm: "À, vậy là con bé Lily đã bắt đầu ra tay rồi à... Dũng cảm đó"
[Nam]: "Thầy ơi cứu em! Tuyệt đối không phải bây giờ đâu, em không thể để con bé làm vậy vào thời điểm này được!"
[Nam]: [Sticker khóc một dòng sông]
[Berserk666]: "Ha ha, đoán xem người đang cầm máy là ai nè?"
Đọc đến dòng này, Trần Hoài Nam bỗng dưng dừng đũa: "..."
[Berserk666]: "Chính xác, là cô Na của em đó. Và cũng xin lỗi em nhé, cô thuộc phe ủng hộ Lily, bởi vì cô quá hiểu sinh mạng của con người mỏng manh đến mức nào, nhất là đối với em, Nam ạ"
Trần Hoài Nam đã bị người lớn phản bội!
"Cô có thể nhìn thấy trước viễn cảnh này nên cô đã cố tình tịch thu điện thoại của chồng cô kẻo anh ấy lại mềm lòng. Mặc dù luôn mồm nói là "Nó lớn rồi nên sao cũng được" vậy thôi chứ ổng thương Lily lắm, nếu biết được chuyện này thì ổng có thể sẽ không cho Lily làm đâu"
"Cho nên... Hãy chăm sóc cho con bé ấy khi còn có thể nhé"
Cạch~
Trần Hoài Nam đánh rơi điện thoại, miệng liên tục thở dốc, da thịt thì cứ đỏ rực lên kèm theo cảm giác nóng hầm hập... Thậm chí ý thức của cậu còn đang không ngừng trở nên mơ hồ theo từng giây từng phút.
"Em... Dám giở trò... Đánh thuốc anh ư?"
Đối diện, Lily hai tay chống cằm, đồng tử của cô ấy cũng biến thành hình trái tim giống hệt như trước kia khi suýt chút nữa cô ấy đã trở nên mất kiểm soát: "Em biết anh rất n·hạy c·ảm với chuyện đánh thuốc này nọ nên là em đã phải khéo léo lắm mới lừa được anh cắn thuốc đó~"
Đúng thế.
Trong suốt quá trình ăn tối, dù vẫn luôn duy trì tinh thần cảnh giác nhưng Trần Hoài Nam vẫn không hề nhận ra rằng bản thân đang sập bẫy của Lily.
"Giờ... thì..."
Bịch~
Lily bước đến bên cạnh Trần Hoài Nam, người đang không ngừng đấu tranh với phần con bên trong mình.
Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy cậu, môi nhỏ mấp máy, khe khẽ thì thầm vào tay cậu ta giống như đang thôi miên: "Đừng chống cự nữa anh... Vì em đặc biệt ra sức cho kịch bản này đó... Em thực sự đã nhẫn nhịn rất, rất, rất lâu cho ngày hôm nay rồi"
"Sẽ sớm thôi, phần người của anh sẽ bị thuốc đẩy lùi vào sâu trong tiềm thức... Và cơ thể anh sẽ hoàn toàn bị chi phối bởi bản năng cơ bản của giống loài. Bất kể anh có cố gắng phản kháng như thế nào... Anh vẫn sẽ không thể thoát khỏi tay em đâu"
"Chính vì thế..."
"Chính... vì thế..."
"Xin hãy thật mạnh tay uốn nắn một đứa hư hỏng như em nhé..."
...
...
Sáng hôm sau.
Từ trong cơn mệt mỏi vô tận, Himiko chậm rãi tỉnh dậy.
"Ya, buổi sáng tốt lành, đệ tử"
Ngay khi vừa mới tỉnh dậy thì thanh âm của kẻ đã giày vò cô ấy suốt đêm hôm qua đã vang lên bên tai, làm cô ấy không khỏi dâng lên một trận bực mình.
Kẻ đó không phải Vũ Trường Phong. Hay nói đúng hơn thì kẻ đó chính là Ác Quỷ hàng real mà hắn ta đã triệu hồi ra để làm thầy dạy kèm cho Himiko.
Thực chất, Gã Ác Quỷ đang ngồi thưởng trà ở ngay kia là một trong những con quỷ đầu tiên, "Công Tước Quỷ Naberius" chứ không phải một con quỷ không thuần chủng như Himiko.
"Có tiềm năng đấy, đệ tử" Tên Ác Quỷ chớp cặp mắt đen ngòm, sâu trong đồng tử hơi ánh lên vệt sáng đỏ: "Nhưng suy cho cùng vẫn còn quá non nớt"
Himiko ngoan cường nói: "Rồi sẽ không còn non nớt nữa"
"Ừm, có chí khí" Tên Ác Quỷ kia mỉm cười: "Giải lao đi, ta mở lại sóng điện thoại rồi đấy, nó rung nãy giờ kia kìa"
Himiko nghe vậy, chợt nhớ ra chuyện ở nhà liền không tránh khỏi cảm giác bất an.
Cô ấy có một dự cảm...
Và cô ấy đã không đoán sai.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô ấy chính là những dòng tin nhắn cầu cứu dài như quyển danh bạ điện thoại của Trần Hoài Nam... Và tiếp ngay sau đó là tấm ảnh selfie được Lily gửi tới với tiêu đề: [Tada~☆ Chị Himiko bị em NTR mất tiêu rồi~♡]
Đó là tấm ảnh Lily đang liếm môi, đồng thời còn giơ tay hình chữ V trong trạng thái chỉ có mỗi đồ lót trên người... Nhưng quan trọng hơn hết là n·ạn n·hân đang nằm c·hết lâm sàng trên giường kia kìa!
Hai mắt trợn trắng, da thịt khô khốc, đầu tóc bạc phơ, trông như thể cậu ta đã bị Lily vắt khô đến mức muốn cạn hết tuổi thọ, chỉ còn lại mỗi cái xác khô vậy...
Himiko: "..."
Naberius ở gần đó không hiểu rõ sự tình, khi nhìn thấy Himiko bước vào trạng thái ghen khí xung thiên liền tấm tắc khen ngợi: "Ái chà... Aura này nhìn giống Quỷ hơn rồi đấy. Sắp sửa đi g·iết người rồi hả đệ tử?"
Rắc~ rắc~
"Uy, điện thoại bị bóp nát rồi thì còn gì mà xài nữa hả con?"
"...Tôi muốn quay trở về"
"Nhưng khoá học vẫn chưa..."
"NGAY! BÂY! GIỜ!"
Naberius thực sự bị hù, không chút do dự mà lựa chọn thuận theo ý muốn của cô nàng đệ tử đang hoá Quỷ: "...Ờ, để sư phụ đưa con về nhé..."
"Grừ... Hai người sẽ không xong với tôi đâu... Cứ rửa cổ đợi đấy đi..."
Himiko nghiến răng nghiến lợi cùng cơn giận dữ khủng kh·iếp tựa như n·úi l·ửa p·hun t·rào.