Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 260. Vắng bóng

Chương 260. Vắng bóng


Tối hôm đó.

Sau một ngày luyện tập đầy gian khổ và mệt mỏi, Himiko trở về nhà với một tâm trạng không thể nặng nề hơn được nữa.

Mở cửa bước vào trong nhà, trước mặt cô ấy đã không còn Lily chạy ra đón nữa mà đó chỉ là một khoảng không gian tối đen lạnh lẽo và hiu quạnh, tựa như càng phóng đại thêm nỗi cô đơn bên trong Himiko.

Nếu là trước kia, Himiko sẽ chẳng bao giờ để ý đến những chuyện này. Thế nhưng kể từ ngày về sống chung với Trần Hoài Nam và Lily, Himiko đã trở nên quá quen thuộc với cảm giác hạnh phúc, để rồi bây giờ mới thấm thía cô độc là một cảm giác đáng sợ đến nhường nào.

Chẳng còn ai nằm trên sofa xem TV, chẳng còn ai ngồi riêng một góc để đọc sách, thậm chí trong nhà còn thiếu vắng ánh sáng mỗi khi Himiko trở về... Điều đó làm cô ấy cảm lạc lõng ngay trong chính căn nhà đã từng là tổ ấm hạnh phúc nhất đối với cô ấy.

"Mới chỉ có một ngày thôi mà..."

Himiko thở dài, lẽo đẽo vào nhà thắp đèn lên rồi lục lọi bên trong tủ lạnh: "May là vẫn còn thừa một chút đồ ăn mà Lily đã cố tình chuẩn bị... Nếu không thì chắc tối nay mình nhịn đói mất"

Himiko có thể tự làm rất nhiều công việc nội trợ nếu cô ấy chịu bỏ thời gian ra học... Duy nhất chỉ ngoại trừ nấu ăn, một khái niệm mà cô ấy sẽ chẳng bao giờ chạm tới một cách tử tế.

Sau khi cho mọi thứ vào trong nồi rồi bật lửa lên hâm lại, Himiko tranh thủ ra phòng khách nằm nghỉ trên ghế sofa, được một lúc thì nề thở dài một hơi: "Trước khi gặp họ, mình đã làm gì vào những lúc rảnh rỗi như thế này nhỉ?"

Không nhớ.

Cô ấy không nhớ một tí tẹo nào... Hoặc có lẽ là trước kia, cô ấy chưa từng cho phép bản thân trở nên rảnh rỗi.

Ngẫm lại cũng đúng. Dù gì thì lúc đó cô ấy phải đạp lên xác của người ta mà sống đấy... Như thế thì cô ấy lấy đâu ra thời gian ngồi chill chill suy ngẫm chuyện đời như hiện tại chứ?

Cảm thấy nhớ bạn trai thì không nói làm gì, nhưng thế quái nào cô ấy còn thấy nhớ cả Lily - đứa con gái xấu tính đã bày trò chơi khăm cô ấy biết bao nhiêu lần trong quá khứ vậy nhỉ...?

Cô ấy không nghĩ tới Lily cũng quan trọng với mình đến vậy... Dù rằng cô ấy vẫn luôn xem con bé đó như tình địch lớn nhất của đời mình.

"Nhiều lúc... Mình còn chẳng hiểu nổi mình đang bị cái gì..."

Xèo~ xèo~

"Thấy bà, mải suy nghĩ quá, không lẽ khét hết rồi!?"

Nghe thấy âm thanh xui xẻo vang lên trong bếp, Himiko thật nhanh chồm dậy để chạy đi cứu chữa trước khi quá muộn.

May mắn thay là cô ấy vẫn trở tay kịp thời, tuy rằng có hơi khét thật nhưng vẫn chưa đến mức phải vứt đi...

"Đến hâm đồ ăn còn không làm cho tử tế được, rốt cục là mình phế đến mức nào vậy?"

Himiko dở khóc dở cười, cẩn thận mang đồ ăn ra phòng khách để vừa ăn vừa giải trí với chiếc TV cho đỡ cảm thấy trống trải.

"Coi bộ từ hôm sau phải mua đồ hộp với mì gói để trong nhà rồi..."

Với cường độ luyện tập khắc nghiệt như hiện tại, có lẽ cô ấy chẳng còn đủ thời gian để ra ngoài ăn đêm. Mà cho dù có dư thời gian thật đi chăng nữa... Cô ấy cũng chẳng muốn đi vì không muốn bị người ta dòm ngó.

Cứ tung cước vào giữa háng rồi nhanh chóng trốn khỏi hiện trường thì mệt lắm, cô ấy cảm thấy bản thân sẽ không còn dư hơi sức đến vậy... Chi bằng ăn đồ hộp luôn cho nhanh, khỏi phải mất công suy nghĩ nhiều.

"Còn phải tắm nữa à..."

Xoạch~ xoạch~

Himiko: "?"

Cảm thấy hiếu kì với tiếng động lạ vang lên từ bên ngoài, Himiko đứng dậy ra ban công xem thử liền nhìn thấy một con mèo đang ra sức cào cửa, ý đồ muốn tiến vào trong nhà vì lí do gì đó.

Một con mèo xám... Hai đuôi.

"...?"

...

...

Buổi tối ở Ma Giới.

Trong căn phòng nghỉ được Hiệu Trưởng đích thân sắp xếp, giống như thường lệ, Trần Hoài Nam ngồi yên một góc đọc sách trong khi Lily bận bịu lo liệu việc nhà.

Trong suốt mấy tuần sắp tới, Trần Hoài Nam và Lily sẽ phải sống tại Ma Giới này nên việc trang bị thêm kiến thức cần thiết là điều họ nên làm.

Thực sự thì chỉ có thời điểm hiện tại Trần Hoài Nam mới có đủ không gian yên tĩnh để tập trung học tập... Chứ vào ban ngày thì lúc nào cậu cũng bị làm phiền, hết bị bàn tán thì cũng bị Ác Ma nào đó rỗi việc đến kiếm chuyện.

Kết quả là chỉ sau một thời gian ngắn tiến vào Ma Giới, dường như chu kì ác của cậu đang dần trở nên trầm trọng thêm, trái ngược hẳn với dự định ban đầu.

Chẳng biết khi nào Hiệu Trưởng mới tìm được bác sĩ cho cậu nữa.

Và cậu cũng không biết mình phải rèn luyện cái gì ở Ma Giới này luôn.

"Không biết chị Himiko ở nhà có ăn uống lành mạnh không nữa..." Lily đột nhiên tự hỏi: "Hiện tại đang là thời điểm luyện tập gấp rút, em nghĩ chị ấy sẽ không có thời gian ra ngoài ăn đâu"

Trần Hoài Nam trầm mặc.

Đúng thật.

Cậu đủ hiểu Himiko để đoán ra được hành động của cô ấy trong tình cảnh đó.

"Bộ em không thể mở Cổng Không Gian để về nấu cơm cho cô ấy hả?"

Lily lắc đầu: "Không được, đây đã không phải vấn đề về khoảng cách địa lí nữa rồi. Em không đủ nhận thức về khái niệm không gian để có thể đi xuyên qua hai thế giới... Dù Ma Giới có là thế giới phụ thuộc đi chăng nữa"

"Thế thì hết cách. Chỉ mong cô ấy biết trân quý chính bản thân mình hơn thôi" Trần Hoài Nam thở dài.

"Em đoán là sẽ không đâu. Trong đầu chị ấy trước giờ chỉ có anh hoặc là kiếm, ngay cả ước mơ trở thành cô vợ nội trợ đảm đang chị ấy cũng bỏ luôn để tập trung luyện kiếm rồi..." Lily nhún vai: "Vì vậy, em nghĩ là người như chị ấy sẽ không cố gắng học cách tự chăm sóc bản thân đâu"

"Em đang cố tình làm cho chu kì ác của anh nặng thêm à?"

Lily mỉm cười.

"Thật lòng mà nói, em khá là thích bộ dạng của anh ở thời điểm hiện tại. Ngầu, nam tính... Lại còn hơi điên điên nữa chứ, vừa khít với mong muốn của em ở anh rồi~☆"

Trần Hoài Nam: "..."

Cậu phải ngu lắm mới đi hỏi Lily câu vừa rồi... Vì đầu óc con bé từ thuở nào đến giờ có bình thường chút nào đâu?

"Được rồi, không giỡn nữa"

Lily đột nhiên chuyển sang giọng điệu nghiêm túc làm Trần Hoài Nam nhất thời cảm thấy có hơi kì quái: "Sau chuyện lúc sáng, em cảm nhận được rất nhiều địch ý đang hướng thẳng đến chỗ anh. Có vẻ như các Ác Ma đang rất bất mãn về việc anh phủ nhận nét văn hoá đặc trưng nhất của bọn họ"

"Hình như lúc đó... Anh đúng là có hơi quá lời thật" Trần Hoài Nam khẽ gật đầu.

"Anh lúc đó đang rất bực bội nên có lỡ miệng vài câu cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là... Anh sẽ gặp thêm rất nhiều chuyện phiền phức nữa nếu còn tiếp tục từ chối đấy"

Lily nghiêm chỉnh phân tích tình hình cho Trần Hoài Nam lắng nghe: "Thậm chí là trong trường hợp tệ nhất, anh sẽ trở thành kẻ địch của tất cả học sinh trong ngôi trường này. Đến lúc đó thì sống còn khó chứ đừng mong đến hai chữ yên ổn"

Khi ở trong chu kỳ ác, Trần Hoài Nam khá là thiếu tỉnh táo nên năng lực phân tích tình huống của cậu đã mất đi gần như một nửa... Đến mức phải đến khi Lily phân tích thì cậu mới kịp nhận ra tầm quan trọng của vấn đề.

Quả nhiên, mọi nguồn sức mạnh đều sẽ có cái giá phải trả.

Ngoài ra, trong trạng thái chu kỳ ác này, cậu thực sự mạnh hơn bình thường rất nhiều... Nhưng đổi lại, điểm IQ của cậu cũng bị nó trừ đi rất nặng nề, thậm chí nếu không cẩn thận cậu sẽ sa ngã trở thành quái vật luôn...

Hẳn là lão đó đã tính toán đến khả năng này nên mới cử Lily đi theo phòng hờ thay vì Himiko... Vừa là để đảm bảo an toàn, vừa tạo cơ hội cho Lily chuộc lỗi.

Thôi, cứ cho con bé cơ hội vậy.

"Thế bây giờ anh phải làm gì?" Trần Hoài Nam hỏi.

"Ác Ma coi trọng sức mạnh, và sức mạnh sẽ quyết định địa vị của một Ác Ma" Lily nhoẻn miệng cười một tiếng: "Nói tóm lại, chỉ cần địa vị của anh cao hơn họ thì tự khắc những bất mãn đó sẽ dần biến mất mà thôi"

"Ý em là muốn anh phải xuôi theo nét văn hoá đặc trưng của Ác Ma ư? Đó cũng là một cách... nhưng không được hay cho lắm"

Trần Hoài Nam thở dài: "Anh thì không ngại so găng với họ một trận ra trò đâu... Anh chỉ sợ mình lại trở nên mất kiểm soát, đến lúc đó thì phiền to"

"Thế anh nghĩ em đi theo anh để làm gì vậy?" Lily nghiêng đầu.

"Em chắc chắn mình có thể cứu anh khỏi sự trầm luân không?"

Lily gật đầu chắc nịt: "Em hoàn toàn chắc chắn. Đây không chỉ là cách để anh giành được sự công nhận của các Ác Ma, mà đồng thời còn là cách để anh giải toả căng thẳng của chu kì ác nữa"

"Tóm lại thì anh cứ việc đánh cho thoả thích đi, còn em sẽ đứng sau đảm bảo rằng anh sẽ không trở thành một con quái vật"

"Trời..."

Trần Hoài Nam vuốt vuốt trán: "Đập người ta để xả stress... Nghe thật không hay ho chút nào nhưng đành vậy. Coi bộ lần này anh buộc phải đáp lại sự nhiệt huyết trên con đường chuộc tội của em rồi ha?"

"Heeheehee~♡"

"Đừng có cười kiểu đó"

Trần Hoài Nam đặt tay lên xoa xoa đầu Lily với sự dịu dàng đã trở nên rất hiếm khi xuất hiện.

Lily trở nên như hiện là do ai? Là do cậu và những người khác hay là do con bé vốn đã vậy rồi? Cậu thực sự không biết.

Chỉ là... Cậu nghĩ rằng mình cũng có lỗi khi đã không thể dạy dỗ Lily trở thành một cô gái tốt với tư cách và trách nhiệm là một người giám hộ.

Cả cậu và Lily... Ai cũng là người có lỗi hết.

Vì vậy, cả hai đều phải tìm cách chuộc lỗi cho nhau... Giống như trước giờ họ thường làm.

Với Trần Hoài Nam thì đó là sự ưu ái đầy cá nhân và tinh thần trách nhiệm.

Nhưng đối với Lily, đó lại chính là mong muốn và ước mơ sâu thẳm nhất của cô ấy... Niềm hạnh phúc khi được tha thứ và bảo vệ người mà cô ấy yêu thương.

Chương 260. Vắng bóng