Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 262. Vẻ đẹp của sự tàn phá
Khoảnh khắc mà Trần Hoài Nam lựa chọn dựa dẫm vào Lily cũng chính là khoảnh khắc mà cậu ta lựa chọn buông bỏ chính bản ngã tốt đẹp vốn có của mình, để mặc cho bóng tối trong thâm tâm hoàn toàn chiếm hữu cả tâm hồn lẫn thể xác của cậu.
Một cách thật chậm rãi, từ ngay dưới chân Trần Hoài Nam, một vùng tối từ từ xuất hiện, lan rộng và ăn mòn trên từng tấc đất, trông giống như một hố đen quỷ dị đang cắn nuốt tất thảy sự vật xung quanh nó vậy.
"Tên này có gì đó kì quái! Anh em mau xông lên kẻo muộn!"
Lắng nghe hiệu lệnh của người dẫn đầu, nhóm đàn anh nhanh chóng niệm phép cường hoá cơ thể rồi lao vào t·ấn c·ông Trần Hoài Nam.
Tuy nhiên...
Ngay khi đặt chân vào vùng tối, họ đã lập tức lùi lại theo bản năng. Dù đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng khuôn mặt người nào người nấy đều tỏ ra kinh hãi đến mức khó có thể che giấu.
Giống như cái cách bóng tối từ từ lan rộng, một nỗi sợ nguyên thủy đang dần hiện lên trong tâm trí họ, cho họ một cảm giác cứ như thể bản thân vừa mới đặt một chân vào thế giới của n·gười c·hết vậy...
Chỉ cần chậm một giây thôi, họ sẽ lập tức bị nó nuốt chửng!
"Noct..."
Từ vùng tối ngay dưới chân Trần Hoài Nam, một làn khói đen bốc lên, ôm lấy, bao phủ... Rồi cuối cùng là nuốt chửng cậu ta, biến cậu ta thành một phiên bản hoàn toàn khác, u ám, lạnh lẽo, và không tồn tại một chút tình cảm nào trên gương mặt.
Ấy là cho đến khi cậu ta cười.
"Nock"
Khoảnh khắc nụ cười kia xuất hiện, đám đàn anh như không tự chủ mà sờ lên cổ mình một cái.
Dù đối phương không hề t·ấn c·ông, chỉ cười nhẹ một cái thôi... Ấy thế mà họ lại có cảm giác giống như câu liêm của Thần C·hết vừa kề sát cổ mình, kèm theo đó là một dòng điện báo động chạy dọc sống lưng, báo hiệu rằng họ đang gặp nguy hiểm đến mạng sống!
"Con người này bị sao vậy!?"
Dù rất đáng sợ nhưng thân là bậc anh chị, bọn họ không thể dễ dàng bỏ chạy được. Với Ác Ma, việc bỏ chạy chính là hèn nhát, kẻ hèn nhát không được phép tồn tại, chỉ có tử sĩ mới được hưởng vinh quang của c·ái c·hết!
"Đổi chiến thuật, mau sử dụng ma thuật viễn trình công kích, đừng để bóng tối chạm vào!"
"Rõ!"
Không giống như Nia, bọn đàn anh này biết cách vận dụng chiến thuật để đánh bại đối thủ... Chỉ tiếc là chiến thuật vừa rồi hoàn toàn vô dụng với Trần Hoài Nam, hay nói đúng hơn là họ đã hoàn toàn bị áp đảo.
Hoả cầu, phong đao, sóng ánh sáng, tia sét,... Tất tần tật, mọi đòn t·ấn c·ông ma thuật đều không có tác dụng, hay nói đúng hơn là chúng đều biết mất trước khi kịp chạm vào cơ thể cậu ta.
Là những kẻ có kinh nghiệm chiến đấu, đám đàn anh nhanh chóng nhận thức được vấn đề: "Bóng tối dưới chân tên đó hấp thụ hết ma lực rồi, thế này thì có khác gì bất trị đâu?"
"Thử ném v·ũ k·hí xem!"
Nghĩ là làm, họ lôi ra đao, kiếm, thương, giáo rồi đồng loạt ném tất cả mọi thứ có thể gây sát thương về phía Trần Hoài Nam.
Trần Hoài Nam hơi ngẩng mặt lên khẽ khua tay một cái, ngay tức thì cơn mưa v·ũ k·hí kia đều tan biến chỉ trong thoáng chốc, trở thành một màn cát bụi theo gió rơi xuống bên dưới vực thẳm, sau cùng là chẳng còn sót lại chút gì ngoài một màu đen thuần túy đang không ngừng lan rộng trên mặt đất.
"Noct"
Póc~
Trần Hoài Nam búng tay một cái, bóng tối ngay dưới chân cậu lập tức trở nên b·ạo đ·ộng. Không lâu sau đó, hàng trăm cánh tay đen kịt trồi lên từ dưới vực thẳm, bắt đầu phát động t·ấn c·ông nhóm đàn anh một cách điên cuồng sau một thời gian yên tĩnh nhường nhịn đối thủ.
"Tên này sở hữu bao nhiêu ma lực vậy!? Sao hắn có thể điều khiển cùng lúc nhiều cánh tay như vậy được!?"
"Hắn có thực sự là con người không vậy!?"
"Á!"
Trong số cả chục người khiêu chiến Trần Hoài Nam đã có vài tên xấu số bị cánh tay bóng tối tóm lấy rồi lôi xuống vực thẳm, chẳng hề có dấu hiệu gì sẽ quay trở lại, hay nói đúng hơn là... Có khả năng những người đó đã không còn tồn tại nữa.
"Tên này... Hắn dám g·iết Ác Ma trong khuôn viên trường ư...?"
Lần này, các Ác Ma đã thực bị cảm thấy kh·iếp sợ.
Còn Trần Hoài Nam, cậu ta chỉ nở một nụ cười đầy tà khí: "Noct, nock..."
"Nốc nốc cái thằng cha mày!"
Giữa lúc các Ác Ma đang nổi giận chửi rủa thì Trần Hoài Nam chậm rãi rút ra một cây đũa. Nó không được dùng để làm phép... Mà được dùng để hiệu lệnh.
Làn khói đen bốc lên từ vực thẳm lại xuất hiện. Chúng bay lên cao tạo nên một màn sương đen kịt nuốt chửng ánh sáng trong đấu trường rồi từ từ kết tinh lại, tự b·ốc c·háy thành một ngọn lửa quỷ dị không phát ra ánh sáng, mà lại ngược lại còn tạo ra bóng tối giữa ban ngày.
Dường như khi đối mặt với tên con người này, khái niệm mặt trời và ánh sáng là không tồn tại!
"Symphony: Divino"
Nương theo hiệu lệnh của người chỉ huy, những đóm lửa hắc ám lơ lửng như những con ma trơi kia bắt đầu phát động t·ấn c·ông còn dồn dập và sát thương hơn cả những cánh tay trước đó.
Kết quả là chỉ trong một cái nháy mắt, nhóm Ác Ma đàn anh bị chúng hủy diệt hoàn toàn, rồi cuối cùng là bị vực thẳm bóng tối nuốt chửng giống như những người xấu số trước đó.
"Nock..."
"Ha... Hahaha..."
Nhìn thấy các đàn anh biến mất từng người một trước bóng tối, ngay cả những khán giả ngu ngốc khờ khạo nhất cũng nảy sinh những linh cảm chẳng lành, nhất là khi bóng tối cứ không ngừng lan rộng, gần như đã sắp sửa chạm đến khán đài!
Đứng trước lực lượng thần bí kia, dường như tính bất khả x·âm p·hạm của các loại ma thuật gia cố đã không còn nữa!
"Không ổn rồi, tên nhân loại kia muốn làm loạn! Mau gọi giáo viên đến đây đi, đáng sợ quá!"
"Đã gọi từ lâu rồi! Bọn họ đang tới đây đó, hình như ngay cả Hiệu Trưởng cũng sắp tới rồi!"
"Mau chạy khỏi đây đi, nhân loại thật đáng sợ quá! Ác Ma còn hơn cả Ác Ma chúng ta!"
"..."
Nhìn thấy con mồi của mình không ngừng bỏ chạy, có những lúc Trần Hoài Nam đã run rẩy, bị cơn khát máu chi phối đến mức muốn lao thẳng lên khán đài để tàn sát tất cả các Ác Ma.
Tuy nhiên, vì một chút dư vị của thuốc ức chế chu kì ác vẫn còn lại trong người nên ít nhất là ở thời điểm hiện tại, đâu đó bên trong Trần Hoài Nam vẫn còn chút sức tàn để chiến đấu với chính mặt tối của mình.
Lily ngồi trên khán đài, khẽ thở dài rồi đứng dậy phủi phủi tà váy áo trắng muốt: "Phải công nhận một điều là ảnh trong hình dạng này cực kì ngầu..."
"Nhưng mà... Đó lại không phải là anh Nam mà mình biết"
"Có lẽ... Mình nên ra tay trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn"
Đúng lúc Lily định nhảy xuống ngăn cản Trần Hoài Nam thì các giáo viên của Trường Học Ác Ma Cypus đã kịp đến nơi.
Người dẫn đầu bất ngờ thay không phải là Kiếm Vương Lycagon, mà là một ông thầy trung niên sở hữu một ánh mắt cực kì sắc bén và nghiêm khắc: "Mọi người mau vào vị trí! Thực hiện biện pháp áp giải!"
Tựa như không để ý đến sự tồn tại của Lily, các giáo viên vỗ cánh bay lên chiếm giữ toàn bộ vùng trời bên trên Trần Hoài Nam, đồng thời còn đồng loạt giơ tay ra tập hợp ma lực, ý đồ thực hiện một nghi thức ma pháp cỡ đại thần bí nào đó.
"Thật tình, cái lão Hiệu Trưởng đó đã mang con quái vật gì về đây vậy? Còn bảo là do ngài Ma Vương chỉ định nữa chứ?"
"Im lặng và tập trung vào nghi thức ma pháp đi!"
Giáo viên chỉ huy im lặng quan sát các giáo viên khác thực hiện nghi thức ma pháp, trong lòng cuồn cuộn dâng lên một thứ xúc cảm kì quái: "Lạ thật, theo lí mà nói thì nó phải phản kháng chứ?"
"Chẳng lẽ..."
Hành động tiếp theo của Trần Hoài Nam đã chính thức xác minh những gì người giáo viên kia đang nghi ngờ là hoàn toàn chính xác.
Giữa lúc ma thuật phong ấn cấp cao đang được thi triển, Trần Hoài Nam đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác: "Symphony..."
Chiếc đũa c·hết chóc lại lần nữa trở thành cờ lệnh trong tay cậu ta, cũng là lần nữa cùng bóng tối tấu nên những giai điệu của sự tàn phá: "Didira"
Chỉ trong không đến một giây, một làn sóng màu đen bất ngờ phất lên từ bên dưới mặt đất quét ngang qua toàn bộ giáo viên, trực tiếp phá hủy vòng tròn ma pháp vẫn chưa kịp thành hình, thậm chí còn đánh bay các giáo viên lên khán đài kèm theo đủ loại nguyền rủa để đảm bảo rằng họ sẽ không thể đứng dậy trong một thời gian ngắn.
"Nó là cái quái gì vậy? Sao có thể sở hữu nhiều ma lực đến vậy được chứ?" Giáo viên chỉ huy thấy vậy, sắc mặt trầm xuống đến cực độ.
Một đũa đánh bại các giáo viên... Dù đó chỉ là các giáo viên tân binh thôi nhưng đúng là không thể coi thường tên này được!
Nghĩ đến đây, ông ta tay đeo găng tay vào, từ từ bước vào lãnh địa bóng tối của Trần Hoài Nam mà không hề có dấu hiệu bị nó nuốt chửng.
Trần Hoài Nam tựa như cũng cảm ứng được chuyện này liền ngoái đầu lại nhìn người giáo viên tận tụy kia bằng thứ ánh mắt đầy hắc ám và trống rỗng.
"Chu kỳ ác"
Là một giáo viên Ác Ma giàu kinh nghiệm sống, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, ông ta đã nhận thức được vấn đề gần như ngay lập tức: "Cậu quá đắm chìm vào nó rồi đấy, nhóc ạ"
"..."
Trần Hoài Nam vẫn đứng yên ở đó không một biểu cảm, chỉ nhìn chằm chằm vị giáo viên đang không ngừng tiếp cận mình mà không hề chớp mắt.
"Cerberio!"
Không tiếp tục nói nhảm, vị giáo viên kia giương cao nanh vuốt của một Ác Ma rồi chém thẳng về phía Trần Hoài Nam.
Trần Hoài Nam giương đũa lên, tụ họp bóng tối tại một điểm để tạo ra một tấm khiên... Chỉ tiếc là nó đã bị móng vuốt hoàng kim kia phá hủy quá nhanh chóng, qua đó thể hiện sự vượt trội của một giáo viên lão luyện đã quá quen chiến đấu với những Ác Ma đắm chìm trong chu kỳ ác tương tự như cậu ta.
"Cerberio!"
Lại chém thêm một phát, cơ thể Trần Hoài Nam gần như bị cắt đứt ra làm mấy khúc, máu tươi chảy xuống như suối làm cậu ta ngã quỵ, rồi cuối cùng là b·ất t·ỉnh trên chính lãnh địa của mình.
Không lâu sau, bóng tối đã hoàn toàn biến mất, để lại thân xác của mấy tên đàn anh xấu số kia nằm sõng soài trên mặt đất, ngoại trừ việc ma lực bị hút khô ra thì cũng có thể coi như không có gì đáng ngại.
Lúc này, Lily mới nhảy xuống khỏi khán đài, chạy tới chữa thương cho Trần Hoài Nam rồi nhìn về phía vị giáo viên kia: "Đâu cần nặng tay đến thế chứ, thưa thầy?"
"Không làm thế thì không ngăn nó lại được. Nghĩa vụ của tôi là bảo vệ ngôi trường này, vì vậy... Tôi không g·iết nó luôn đã là nương tay lắm rồi"
Lily mỉm cười, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại.
Vài giây sau, cô ấy lại mở mắt ra, đôi mắt tím nhìn thẳng về phía vị giáo viên kia, giọng nói nghe vẫn nhẹ nhàng nhưng khí thế mà cô ấy tạo ra thì lại không được nhẹ nhàng như vậy: "Anh ấy mà có mệnh hệ gì thì thầy không xong với em đâu, c·h·ó canh"
Vị giáo viên kia cau mày: "..."
"Mà, dù sao thì lần này anh ấy cũng là người gây chuyện nên em sẽ không ở đây làm khó dễ thầy nữa. Chỉ mong thầy hiểu cho tình cảnh của bọn em. Tính ra cũng khá may mắn khi không có ai phải bỏ mạng nhỉ?"
"..."