Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 263. Vận mệnh kì diệu
Nhiều giờ sau đó, Trần Hoài Nam dần tỉnh lại trong căn phòng nghỉ của mình, và nằm ngay bên cạnh cậu ta chính là Lily cũng đang lăn lóc ra đó ngủ ngon lành, hoàn toàn không có lấy một chút ý thức tự vệ.
Tuy nhiên, đó không phải là điều cậu quan tâm hiện tại.
Lần này, cậu lại lần nữa đắm chìm trong chu kì ác nên cậu thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu lựa chọn bán mình cho quỷ dữ cả.
Nếu Lily vẫn có thể ngủ một cách vô tư lự thế này thì chắc cũng không có gì nghiêm trọng cả nhỉ? Chắc chắn là vậy rồi!
Tự động viên bản thân bằng một ý nghĩ lạc quan, Trần Hoài Nam đang định ngồi dậy tiếp tục sinh hoạt thường ngày thì cả người bỗng dưng trở nên đau điếng: "Ối tía má ơi! Đau dữ vậy!?"
"Ưm..."
Ấy c·hết, lỡ miệng đánh thức con bé này rồi!
"Anh suýt bị chặt làm tám khúc nên đau là phải thôi... Em không chữa trị hoàn toàn là để cho anh học một bài học nhỏ đó"
Lily ngáp một cái rồi ra sức duỗi người, đầu bù tóc rồi, quần áo xộc xệch lại cộng thêm cặp mắt mơ màng đáng yêu chớp động: "Tính ra hồi sáng anh trông còn đáng sợ hơn cả bữa trước nữa"
"Thế cơ á?"
"Em có quay video lại nè"
Nói rồi Lily ném điện thoại của mình về phía Trần Hoài Nam, cốt là để cho cậu ta xem bản thân lúc đó là loại quái vật kinh khủng như thế nào. Còn cô ấy thì chỉnh trang lại quần áo một chút rồi cũng đi lo việc của mình.
Trần Hoài Nam ngồi xem đoạn video chưa đến mười phút kia, chẳng những không thấy ân hận mà lại còn có chút... Hưng phấn: "Bảo sao lúc mới tỉnh dậy mình cảm thấy sảng khoái vô cùng... Hoá ra là do mình đã quậy một phen long trời lở đất hả?"
"Anh càng ngày càng đi xa khỏi con người thật của anh rồi đó" Lily nhắc nhở.
"Anh biết, bản thân anh hiểu rõ gần đây anh vi phạm nguyên tắc của chính mình rất nhiều... Nhưng anh thực sự không còn cách nào khác cả. Ai bảo em lúc đó vượt qua giới hạn để rồi biến anh trở thành như thế này?"
Lily: "..."
Nếu hỏi cô ấy có cảm thấy hối hận về việc làm dại dột của mình khi ấy hay không thì câu trả lời chắc chắn là có... Một ít.
Bản thân cô ấy cảm thấy việc giao phó trinh tiết của bản thân cho người mình đã chọn là chẳng có gì sai cả. Chẳng qua là do cô ấy hơi vội vàng một tí mà thôi... Ừm, khá chắc là vậy.
Nói cách khác, Trần Hoài Nam của hiện tại có thể đều là do cô ấy mà ra... Nhưng trên thực tế, cô ấy vẫn nghĩ rằng một phần lí do cho chuyện này vẫn là vì anh ta quá cứng nhắc, cứ khăng không chịu tiếp nhận cô ấy theo ý nghĩa đó mà thôi.
Gì mà thiên thần thuần khiết? Người ta vẫn là con gái chứ bộ?
Hoặc ít nhất thì đó là góc nhìn của riêng cô ấy.
"Được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm nên đừng có đùn đẩy hết lên người em nữa" Lily thở dài hỏi ngược lại: "Vậy bây giờ anh đã thấy chu kì ác khá hơn chút nào hay chưa?"
"Tâm trạng đúng là đã khá hơn đôi chút... Nhưng cảm giác vẫn không ăn thua cho lắm. Anh nghĩ mình vẫn nên đi gặp bác sĩ có chuyên môn thì tốt hơn"
"Ừm"
Không tiếp tục tán dóc, Lily liền quay lưng đi chuẩn bị nước tắm cho cả hai, rồi lại tiếp tục quay sang nấu cơm chiều.
Trong khi đó, Trần Hoài Nam thì ngồi một góc thiền định, vừa là để tu luyện, cũng vừa là để tâm hồn cậu trở nên thanh thản hơn.
Một lúc lâu sau.
Lily chạy đến gọi Trần Hoài Nam tỉnh dậy.
"Anh muốn tắm trước... Hay là muốn ăn cơm trước?"
Trần Hoài Nam ngẩng đầu: "Anh cứ tưởng vẫn còn câu sau?"
"Em mà muốn thì em sẽ không hỏi anh làm gì đâu. Nghe theo lời khuyên của anh, em đã bớt đọc sách otome lại rồi, vì em bây giờ đã là phụ nữ chứ chẳng còn là thiếu nữ mơ mộng nữa~♡" Lily rất là đắc ý ưỡn ngực.
Mỗi tội nhìn chúng còn hơi non.
"Sau này dùng dạng lớn thường xuyên là được, như thế chu kì ác của anh sẽ bớt áp lực đi nhiều"
Lily nghiêng đầu: "Thì từ lúc vào trường đến giờ em vẫn luôn dùng dạng trưởng thành mà?"
"Dù là thế thì em trông vẫn chẳng khác gì thiếu nữ mười tám, nói chung là trông chưa được trưởng thành cho lắm... Anh nói này, bộ em không thể biến thành đại tỷ..."
"Đừng có so em với chị Himiko!"
"...Anh mày đã kịp nói gì liên quan tới Himiko đâu?"
"Hứ! Tiếc cho anh, đây là hình dạng tối đa mà em có thể tự mình biến hoá rồi! Em không thể già thêm được nữa đâu! Đến độ tuổi này là sự lão hoá đã hoàn toàn bị đóng băng rồi, không thể lớn thêm được nữa!!"
"Chắc là chị Himiko sẽ ghen tị với em lắm đấy"
"Em mới là người đang ghen tị đây này! Còn dám nói nữa là em đánh anh đó!"
"Vậy thì anh đi tắm đây"
"Em đi với"
"Éo, còn muốn anh trở về bình thường thì ngoan ngoãn ngồi ở ngoài đợi cho anh. Anh mà cảm thấy ân hận thêm nữa thì không còn cứu được đâu, lúc này rồi thì đừng có ích kỷ nữa"
Lily bĩu môi: "Aye"
Thật may là cuối cùng, Lily đã chấp nhận buông bỏ ham muốn để hướng đến đại cục!
...
...
Cùng lúc này, tại văn phòng Hiệu Trưởng của Trường Học Ác Ma Cypus.
Kiếm Vương Lycagon ngồi bên bàn làm việc, trên tay ông ta là bản báo cáo chi tiết về sự kiện kinh thiên động địa lúc sáng, khi mà một con người đã một tay dọn sạch nhóm Ác Ma ưu tú năm trên, thậm chí còn đả thương đến các giáo viên thực tập, buộc Tổng Giáo Vụ Ratios phải tự mình ra tay trấn áp.
"Hai đứa này sao giỏi gây chuyện quá vậy?" Lycagon khổ não vuốt vuốt trán, lòng thầm kêu khổ mà không biết phải giãi bày cùng ai.
Sau khi hoàn tất công việc của mình, Tổng Giáo Vụ Ratios đẩy cửa bước vào phòng Hiệu Trưởng, sắc mặt nghiêm trang nói: "Sau buổi họp giáo vụ, các cán bộ giáo viên đều nhất trí đuổi học bọn họ... Hiệu Trưởng, ông thật sự vẫn cố chấp muốn giữ hai đứa đó ở lại trường sao?"
"Không phải ta không muốn, mà là ta không thể. Hai đứa đó đều là người mà Ma Vương chỉ định, ta không thể làm thế khi chưa có sự cho phép của ngài ấy" Hiệu Trưởng ngẩng đầu nhìn trời.
"Ngài Ma Vương có vẻ vẫn tùy tiện như ngày nào"
"Có là sự thật cũng không được phép nói trước mặt người khác, Ratios. Anh sẽ gặp phiền phức nếu có người nghe thấy đấy" Hiệu Trưởng hảo tâm nhắc nhở.
"Ngài nói thế tức là ngài cũng có suu nghĩ tương tự như tôi rồi, Hiệu Trưởng"
"Thì Ma Hậu cũng hay than phiền với ta về chuyện này mà" Lycagon lại thở dài rồi quyết định chuyển chủ đề: "Tuy không thể đuổi học nhưng ta có một giải pháp khác, Ratios"
Tổng Giáo Vụ Ratios: "..."
Hắn đột nhiên có linh cảm chẳng lành về chuyện này.
"Thằng nhóc đó thì tạm không nhắc đến, nhưng cô bé kia... Chắc là cậu cũng cảm nhận được rồi đúng không? Con bé đó lẽ ra không nên là học sinh"
Tổng Giáo Vụ Ratios gật đầu: "Thằng nhóc đó chỉ là một đứa trẻ đang chật vật đấu tranh với chu kì ác của mình, hoàn toàn không đáng ngại nếu biết cách xử trí. Tuy nhiên, về cô bé đó... Dù chỉ là một ánh nhìn ngắn ngủi thôi, tôi có cảm tưởng như tôi đã nhìn thấy c·ái c·hết của chính mình trong khoảnh khắc"
"Ta đã có vài suy đoán sơ bộ rồi, Ratios. Tuy rằng ngài Ma Vương không giải thích rõ ràng nhưng ta vẫn đoán được cô bé đó dường như là hậu duệ của một vị Thần hùng mạnh... Vậy nên tốt nhất là đừng có chọc giận cô ta. Nếu không thì ngay cả ta cũng không cứu nổi anh đâu"
"Sao ngài lại nói với tôi điều này?" Ratios sắc mặt tối sầm, dường như đã ngờ ngợ đoán ra ý định thực sự của cấp trên.
"Hai đứa nhóc đó sẽ được chuyển vào lớp cá biệt" Lycagon cười nói: "Và anh sẽ được bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm của cái lớp đó, Tổng Giáo Vụ Ratios thân mến"
Tổng Giáo Vụ Ratios: "..."
"C-..."
"C?" Lycagon mặt đầy chấm hỏi.
"C-"
"...?"
"CÁI LÃO CẤP TRÊN VÔ TRÁCH NHIỆM NÀY! ÔNG CÓ TIN TÔI LIỀU MẠNG VỚI ÔNG HAY KHÔNG?! HẢ!?"
Lycagon một mặt nghiêm chỉnh giải thích: "Nhưng trong trường này không ai giỏi ứng phó với Ác Ma đắm chìm trong chu kì ác như cậu đâu... Ta đặt rất nhiều niềm tin ở cậu đấy, Ratios!"
Mồm thì oang oang nói vậy thôi chứ Lycagon đã sớm rời khỏi chỗ ngồi và lén lút chạy ra cửa, chỉ để lại vài lời khen tốt đẹp cho Ratios rồi chạy mất tiêu.
"MẸ KIẾP, LÃO HIỆU TRƯỞNG KHỐN NẠN! ÔNG MAU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!"
...
...
Hôm sau.
Sau nhiều hôm cúp học, Trần Hoài Nam vốn đã định là hôm nay sẽ học hành rèn luyện sao cho thật tử tế... Nhưng không, ngay khi vừa ra đến cửa thì cậu đã phát hiện ra một bức thư chứa đầy chướng khí đang được ai đó treo trên tay nắm cửa.
Một bức thư mang đến cho cậu thứ linh cảm chẳng lành.
Dù vậy, cậu vẫn phải mở nó ra. Cậu không thể vì nỗi sợ ngớ ngẩn mà đánh mất những thông tin quan trọng được...
Biết đâu bên trong là tin báo bác sĩ đã đến thì sao?
Ừm.
Ha ha, tất nhiên là không rồi.
"Mọi bức tường, mọi con đường đều dẫn về thành Rome" Trần Hoài Nam thở dài cười khổ: "Dù mình có đi đâu cũng phải va vào "lớp cá biệt" như một định mệnh không thể tránh khỏi nhỉ?"
Chính xác.
Đây là bức thư thông báo cậu đã bị nhà trường cưỡng ép chuyển lớp từ lớp vinh dự sang lớp cá biệt nằm ở nơi xó xỉnh nào đó trong khuôn viên trường.
À.
Từ tấm bản đồ cho thấy, cái lớp đó nằm kế bên một bãi rác.
Đúng là xã hội của Ác Ma, một xã hội vô cùng coi trọng sức mạnh và thứ hạng. Vì vậy, việc những cá thể dị biệt bị đối xử không công bằng cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.
Lily sau một lúc chuẩn bị đồ đạc cũng đã xách cặp ra, mắt thấy Trần Hoài Nam đang đứng c·hết trân ra đó liền không khỏi cảm thấy hiếu kì: "Bộ sắp có chuyện vui nữa hả anh?"
"À, anh chỉ đang cảm thấy vận mệnh thật là kì diệu. Nhìn thì giống như ngẫu nhiên... Nhưng thực chất, mọi sự vật đều phải xuôi theo sự dẫn dắt của nó"
Lily: "???"
"Anh có uống lộn thuốc không vậy? Hay là sáng ra ấm đầu nên bắt đầu ăn nói mê sảng rồi?"
Trần Hoài Nam thở dài, ném phăng bức thư về phía Lily.
Lily thấy lạ cũng đọc thử một lát rồi chợt hiểu ra: "À, ra là vậy. Đây cũng là một giải pháp không thể để bưng bít chuyện của anh"
Trần Hoài Nam: "..."
Có cần thiết phải nói thế không? Nghe như kiểu anh mày là nhân tố cực kì nguy hiểm vậy?
A...
Mà hình như... Nói vậy cũng có chút đúng đúng?
"Dù sao thì anh cũng khá hứng thú muốn xem thử các Ác Ma dị biệt sẽ trông như thế nào. Rất đáng mong chờ em nhỉ?"
"Em thì không hứng thú lắm. Người càng kì quái thì càng khó kiểm soát, rất phiền phức"
"...Kiểm soát?"
"Ý em là kết thân"
Trần Hoài Nam: "..."