Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 267. Ma thuật và pháp thuật
Hôm sau.
Trần Hoài Nam, Lily và Lana lại lên lớp học như bình thường.
Chỉ có điều cho đến tận khi Ratios bước vào lớp, lớp cá biệt vẫn thiếu vắng đi vài gương mặt mà rất có thể nguyên nhân thực sự đằng sau là cố ý trốn học.
Ratios không nói nhiều, chỉ lấy sổ tay ra ghi chép cái gì đó vào bên trong rồi sải bước lên bục giảng: "Rất hoan nghênh tinh thần học tập của các em đang có mặt ở đây. Còn riêng mấy đứa vắng mặt hôm nay thì tôi sẽ tự mình điều tra sau"
Từ đây, Landy, Rock và Samael đã chính thức rơi vào tầm ngắm của Tổng Giáo Vụ kiêm chủ nhiệm lớp cá biệt Ratios.
Điều bất ngờ là tay t·rộm c·ắp El lại đang có mặt ở đây thay vì trốn học luôn như bọn học sinh nam khác trong lớp. Và lẽ dĩ nhiên, sự siêng năng đột xuất này đã cứu cậu ta một mạng.
"Được rồi, sinh hoạt đã xong, chúng ta bắt đầu vào tiết" Ratios nghiêm chỉnh nói: "Các em mau lật sách Ma Thuật Trung Cấp trang 132, hôm nay chúng ta sẽ học phép Tường Chắn - Murus"
"À, quên mất, Nam và Lily, hai đứa là nhân loại nên chắc là hệ thống học thuật về sử dụng ma lực khác với Ác Ma chúng ta" Ratios sực nhớ ra một chuyện quan trọng: "Nếu không hiểu gì thì hai đứa cứ việc rời khỏi lớp đi làm gì tùy thích. Dẫu sao thì đây cũng là ma thuật trung cấp, không phải thứ mà người mới có thể hiểu được"
"Trước tiên thì liệu thầy có thể giảng cho tụi em những điều cơ bản nhất được không ạ?" Lily giơ tay đưa ra yêu cầu.
Ratios trầm mặc nhìn Lily một lát rồi thở dài: "Thôi được. Mấy đứa khác cho tôi xin ít phút giảng cho hai đứa này nhé"
"Vâng~"
Không tiếp tục nhiều lời, Ratios dùng phấn vẽ lên bảng một kí hiệu kì lạ, thoạt trông khá giống biểu tượng sấm sét. Nhìn chung thì nó không quá phức tạp, gần như chỉ cần nhìn một lần là nhớ ngay được cấu tạo của nó.
"Về bản chất, ma thuật là sự kết tinh giữa việc vận chuyển ma lực và hiểu biết logic. Như hai đứa đã thấy, đây là trung tâm của vòng tròn ma thuật, là ma ấn tối giản nhất của phép giật sét"
Ratios vừa giảng, vừa minh hoạ bằng cách thực hiện phép giật sét với chỉ đúng một chiếc ma ấn hiện ra giữa không trung rồi phóng thích một tia sét nhẹ, uy lực chỉ vừa đủ doạ người khác: "Như các trò đã thấy, nếu chỉ có mỗi ma ấn thì nó rất yếu"
"Tuy nhiên, khi ta vẽ thêm những vòng tròn bổ trợ khác xung quanh ma ấn, ví dụ như thế này"
Ratios vẽ thêm một vòng tròn khác bên ngoài lấy ma ấn làm trung tâm, sau đó lại phóng thích phép giật sét. Kết quả là đoàng~ một tiếng, cánh cửa sổ gần đó đã kém chút nữa bị lão ta lỡ tay đánh nổ.
"Đây là cách mà ta gia tăng uy lực cho ma ấn. Tùy theo vòng tròn và kí tự mà các em thêm thắt sẽ khiến ma ấn cho ra uy năng khác nhau. Ví dụ, nếu tôi vẽ như thế này sẽ khiến nó gia tăng thêm tốc độ"
Đoàng~
"Còn làm như thế này sẽ tăng mạnh khả năng t·ê l·iệt"
Đoàng~
"Đến đây, hai đứa đã hiểu chưa?"
Trần Hoài Nam giơ tay: "Tức là ma ấn tại trung tâm chính là yếu tố sẽ quyết định phép đó có công dụng gì, trong khi các vòng tròn phép thuật xung quanh ma ấn chỉ có tác dụng bổ trợ thôi có đúng không thầy?"
"Chính xác" Ratios gật đầu xác nhận nhưng vẫn nói thêm: "Nhưng vấn đề quan trọng là với mỗi phép khác nhau, việc ta muốn thêm vòng tròn bổ trợ lại đòi hỏi những yếu tố khác nhau. Nói cách khác, em chỉ có thể tăng cấp cho ma thuật khi em thực sự hiểu được ma thuật đó cụ thể là như thế nào"
"Đó là vì sao tôi nói ma thuật đòi hỏi rất nhiều về tri thức và logic chứ không phải ma lực"
"Em hiểu rồi. Cái này giống như khi ta nghiên cứu một lĩnh vực nào đó vậy. Chỉ khi nắm giữ đủ kiến thức chuyên môn thì ta mới có thể vươn tới những thứ cao siêu hơn trong lĩnh vực đó"
"Cũng có thể hiểu như vậy"
Trần Hoài Nam xoa cằm, lặng kẽ nhìn nhìn ma ấn trên bảng một lát rồi thử copy theo.
Kết quả là chỉ sau đó vài giây, một vòng tròn ma thuật bất ngờ hiện lên giữa không trung, từ đó phóng thích ra một tia sét màu đen làm cả lớp sợ hết hồn.
"Chỉ có mỗi ma ấn thôi mà đã như thế á? Hơn nữa tại sao tia sét của em lại có màu đen?"
"Em được bóng đêm ban phước. Chỉ có vậy thôi" Trần Hoài Nam có vẻ hứng khởi nói tiếp: "Em đã hiểu đại khái về ma thuật rồi. Nhưng quả thật, muốn thêm vòng tròn bổ trợ thực sự quá khó, bởi vì em không hiểu được ý nghĩa của mấy kí tự trên bảng"
"Mấy kí tự trên trong vòng tròn bổ trợ đều là ma ngữ cổ, nếu hai đứa thích thử thách thì cứ học. Đó là ngôn ngữ nằm lòng của mọi Ác Ma, nhưng với nhân loại thì nó lại khá khó học đấy"
"Cảm ơn thầy vì đã kiên nhẫn"
Ratios khẽ gật đầu.
Dường như ấn tượng của lão về hai học sinh nhân loại vừa mới chuyển đến đã được cải thiện đôi chút.
"Với lại, chẳng phải nhân loại ngoài kia cũng có cách sử dụng ma... Hình như là linh lực của riêng mình sao? Hai đứa cần gì phải cắm đầu vào ma thuật?" Ratios tỏ ra khó hiểu hỏi.
"Thích thì học thôi. Thực tế là pháp thuật của nhân loại tuy cũng đòi hỏi khá nhiều về tri thức nhưng nó không có nặng đô như ma thuật" Lily nói.
"Ồ?"
Trần Hoài Nam suy nghĩ một lát rồi phân tích sâu hơn: "Pháp thuật của nhân loại có thể mô tả đơn giản là những phương trình phức tạp đã được giải sẵn, chỉ cần ghi nhớ câu thần chú và phương thức vận hành là có thể thi triển một cách dễ dàng"
"Niệm chú? Tại sao phải làm cái chuyện thừa thãi đó chứ?" Cả đám Ác Ma đồng loạt nghi hoặc.
"Em không rõ... Nhưng từ góc nhìn của riêng em thì có lẽ việc niệm chú chính là phương thức để thế giới xung quanh hiểu người đó mong muốn điều gì"
Trần Hoài Nam kiên nhẫn giải thích: "Chính vì vậy mà thi thoảng, trong nhân loại hay nói chung là toàn thể sinh vật sống sẽ xuất hiện vài kẻ có khả năng liên kết đặc biệt với môi trường xung quanh mình, từ đó có thể sử dụng phép thuật mà không cần niệm chú. Những kẻ đó được gọi là Pháp Sư Vô Niệm, gần như áp đảo hoàn toàn những pháp sư thông thường chỉ bằng việc bỏ qua niệm chú"
Ratios xoa cằm.
"Ma thuật của Ác Ma thì phức tạp hơn nhiều. Nó là một khối tri thức và logic khổng lồ, đủ để thế giới này hiểu được mà không cần kẻ thi triển phải nói ra... Hoặc ít nhất là em nghĩ vậy"
Lily: "Hai trường phái này đều tồn tại những khuyết điểm vô cùng rõ ràng. Một cái thì đòi hỏi rất nhiều về mặt tri thức, không nghiên cứu đủ sâu thì phép gì cũng là hàng rởm, từ đó dẫn đến những hạn chế về số phép có thể thi triển. Cái còn lại thì đòi hỏi rất nhiều về mặt thời gian, trong khi trong trận chiến giữa các pháp sư, chỉ cần vài giây niệm chú bất cẩn thôi cũng đã đủ để đưa bản thân vào chỗ c·hết"
"Đúng vậy. Nhân loại mà chiến đấu với Ác Ma thì cơ bản chẳng khác gì đang chiến đấu với một pháp sư vô niệm phiên bản cùi bắp. Nói chung là nếu không có sự chuẩn bị trước thì sẽ khó mà thắng được" Trần Hoài Nam gật đầu đồng ý.
Ratios vuốt vuốt trán: "Hai cái đứa này... Đầu óc đúng là linh hoạt thật. Mà thôi, tôi cũng đã hiểu đại khái cách mà nhân loại chiến đấu rồi"
Một bên là lượng bù chất, một bên là chất bù lượng... Ai hơn ai, chỉ có trời mới biết. Mọi sự so sánh chủ quan ở đây đều chỉ là khập khiễng mà thôi.
Cơ mà có thể khẳng định rằng hai cái đứa này đều là "Pháp sư vô niệm" theo như cách nói của bọn nó rồi... Từ trận quậy phá lần trước đã cho thấy rõ điều này.
Dù có đang ở trong chu kỳ ác thì sức mạnh đó vẫn rất đáng gờm.
"Được rồi, khoá phổ cập kiến thức cơ bản đến đây là xong. Giờ thì chúng ta bắt đầu vào tiết học chính của ngày hôm nay"
...
...
Chiều hôm đó.
Do vừa học được khái niệm "Ma Thuật" nên tâm trạng của Trần Hoài Nam đang rất tốt. Nãy giờ cậu ta cứ nghịch ma ấn cho phóng ra tia sét mãi, chứng tỏ rằng cậu ta thực sự vô cùng yêu thích ma thuật.
Thật ra... Cũng một phần là vì cậu ta không dùng được pháp thuật của nhân loại do lượng linh lực bên trong cơ thể cậu ít đến mức có thể coi như không có.
Trong khi đó, đối với ma thuật, cậu không cần phải sử dụng linh lực của chính mình vào mà chỉ cần khắc ấn. Sau đó, sự ban phước của bóng tối sẽ giúp cậu lo liệu phần còn lại.
Chính vì "Bóng Tối" đã thay cậu rót ma lực, cũng đồng thời là linh lực vào bên trong ma ấn nên tia sét được phóng ra mới có màu đen, bởi vì nó đã nhiễm phải thuộc tính bóng tối.
Trần Hoài Nam đã tìm thấy một con đường cho chính mình... Chỉ là có lẽ cậu sẽ không thể đi xa trên con đường này do thời gian còn lại cho cậu là không nhiều.
Từ trước đến nay, cậu luôn có một nguyên tắc bất di bất dịch là "không được sử dụng sức mạnh được ban cho để phục vụ mục đích cá nhân".
Đó là lí do cậu rất hiếm khi đánh nhau, mà mỗi lần bị buộc phải đánh nhau, cậu đều phải trả một cái giá. Kể cả khi có được sự ban phước một cách tự nguyện từ người đối diện, cậu vẫn không muốn sử dụng sức mạnh của "Bóng Tối" chỉ vì về bản chất mà nói, sức mạnh đó vẫn không hề thuộc về cậu.
Mà hiện tại, với ma thuật, dù vẫn cần phải có sự giúp đỡ của Bóng Tối thì cậu mới có thể thi triển phép được... Nhưng ít nhất, đằng sau thành quả đó vẫn có những thứ thuộc về cậu. Đó là ma ấn và các vòng tròn ma thuật do cậu tạo ra.
Nhưng tiếc thay, giống như đã phân tích trước đó, chắc chắn cậu không thể theo đuổi con đường này được lâu.
Cuối cùng, dù có không muốn thì đến một ngày nào đó, cậu vẫn sẽ phải vi phạm nguyên tắc này để có thể tiếp tục sống.
Nhưng nếu như Trần Hoài Nam thực sự có thể tiếp tục sống, cậu nhất định sẽ lựa chọn nghiên cứu ma thuật để đỡ phải dựa dẫm vào kẻ khác nữa.
Dường như hiểu được những suy nghĩ của Trần Hoài Nam, một thanh âm trung tính khẽ vang lên trong đầu cậu: "Cậu là tên cộng sự đầu tiên không muốn sử dụng sức mạnh của ta đấy. Đúng là cái thằng kì cục"
"Mấy kẻ trước đó đều không nghĩ như tôi hả?"
"Chắc vậy"
Thanh âm kia nói tiếp: "Ban đầu có lẽ bọn chúng cũng ngại sử dụng như cậu, nhưng rồi chúng cũng dần bị sức mạnh và quyền lực tha hoá, đem lực lượng mà ta ban cho đi xưng hùng xưng bá rồi cuối cùng là trở về với đống tro tàn một cách vô nghĩa"
"Chính vì ta ghét những kẻ như thế nên ta mới hiếm khi ban phước cho một ai đó. Tính ra cũng đã vài trăm năm kể từ lần cuối ta làm điều này"
"Thế thì thật vinh dự cho tôi" Trần Hoài Nam tự giễu.
"Ta chỉ mong cậu giữ vững được bản ngã của mình đến giây phút cuối cùng thôi, cộng sự"
Trần Hoài Nam thở dài.
"Tất nhiên, cậu có thể lợi dụng ta nếu cậu muốn, sự ban phước sẽ không bị ta thu hồi đâu. Chỉ là nếu có làm vậy thì phải làm cho hoành tráng một chút, vì ta là một ý chí rất kiêu ngạo đó"
Trần Hoài Nam: "..."
"..."
"Anh!"
"Anh!"
"A? Hả? Anh đây, sao thế?"
Lily phồng má, gân lên mắng đối phương một trận: "Nãy giờ anh cứ thất thần là sao vậy? Nia bị anh bơ đến mức sắp khóc rồi kìa! Cô ấy tưởng anh ghét cô ấy đó, mau đến dỗ người ta đi chứ!?"
"A? À, ok, để anh lo"
Nói rồi Trần Hoài Nam liền đến chỗ Nia đang đứng sụt sịt, tay xoè ra vài viên kẹo đường nhỏ lấp la lấp lánh: "Ăn kẹo không? Anh mới làm tối hôm qua đó"
"Kẹo?"
"Ngọt lắm đấy"
"Ừm"
"..."
Lily mắt thấy cảnh tượng Trần Hoài Nam xoa đầu Nia đang vui vẻ ăn kẹo, khoé miệng không khỏi giật giật: "Sao mà trông giống hai cha con thế này?"