Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 266. Khoá ẩm thực cấp tốc
"Anh nhận ra em từ đoạn nào?"
"Lại chán quá nên chạy ra ngoài này chơi sao, Lycoris?"
"T-t-t-t... Một kẻ bần hèn nhút nhát vô dụng phế vật sâu bọ như tôi thực... Thực sự có thể ở lại đây sao? T-Thật chứ?"
"...Thì? Bộ Ác Ma sẽ hành xử khác với tôi sao?"
"Suỵt, khẽ thôi"
"Rồi, mau bắt đầu khoá học ẩm thực cấp tốc thôi"
"Từ cái đoạn em móc lưỡi hái ra định gặt cái đầu Lana" Trần Hoài Nam khẽ nhún vai: "Nếu là Lily, anh khá chắc là con bé sẽ giương cung bắn xuyên táo Lana thay vì cái thứ đó"
Vì Lana vẫn chưa quay trở ra nên Trần Hoài Nam định bụng sẽ nói chuyện riêng một chút.
Lily tuy thiên tính hiền lành và nhân hậu... Thế nhưng tùy vào tình huống cụ thể, em ấy có thể trở thành một kẻ phản xã hội đặc biệt nguy hiểm.
"Tôi bảo là thỏ, không phải cô"
"Một loài động vật rất đáng yêu. Đặc biệt là chúng đẻ rất nhiều"
...
Mà... Nói gì thì nói...
"Thỏ là con gì?"
"N...Nhưng mà tôi không có gì để báo đáp hết. H-hay là..."
"Tôi chọn phòng xong rồi"
Mất một lúc lộn xộn, rốt cục thì Lana cũng chịu mặc đồ vào như bình thường. Dù vậy, có vẻ như Lily vẫn chưa qua cơn giận: "Nói trước cho cô biết, cơ thể anh ấy là của tôi, và là của riêng tôi. Thế nên tốt nhất là cô đừng có suy nghĩ đến chuyện vấy bẩn anh ấy, nếu không..."
"Thế nên em mới đâu có ép buộc gì anh đâu. Như em đã nói ngay từ đầu rồi đó, em chỉ muốn tâm sự vài câu với anh thôi... Ừm, nếu được thì em cũng muốn anh chiều chuộng em một chút" Lycoris tỏ ra nũng nịu nói.
Mà cậu nghĩ cậu nên thôi việc này trước khi Lycoris tỉnh lại, không thì toi mạng.
Với tính cách ích kỷ như thế, cậu cứ đinh ninh nghĩ rằng con bé sẽ từ chối ngay lập tức cơ... Vì con bé đã luôn rất cố gắng tạo khoảng cách giữa cậu với những người con gái khác mà.
Cô ấy cứ canh cánh trong lòng nãy giờ không biết phải làm sao để trả ơn người ta... Giờ thì cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội rồi!
"Phòng cuối... Được không?"
Mà, thật ra thì như thế này cũng là đủ rồi.
"Tôi được Hiệu Trưởng chu cấp nên nếu cần thì cứ việc cầm tiền ra ngoài mua đồ ăn... Hoặc ít nhất là ông ấy đã bảo thế"
Đằng này con bé lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cư xử hoàn toàn trái ngược với ngày thường. Điều đó làm cậu cảm thấy vô cùng bận tâm.
Nói đến đây, Trần Hoài Nam nhún vai một cái: "Cơ bản là bọn này quen thói tự nấu tự ăn rồi nên cũng muốn học thêm một chút về ẩm thực của Ma Giới. Hơn nữa, đang sống nhờ tiền của người ta mà ăn xài hoang phí thì không hay lắm"
Một cách thật nhẹ nhàng, Trần Hoài Nam xê dịch cơ thể nhỏ nhắn của Lycoris ra khỏi người mình để đối phương nằm gọn trên chiếc ghế sofa mềm mại, tiếp đó lại trùm chiếc áo ngoài của bộ đồng phục lên làm một tấm chăn tạm thời.
Trần Hoài Nam: "Ê, đang nói gì vậy hả cái con kia?"
Nói đến đây, Lana đột nhiên cởiquần áo làm Trần Hoài Nam sợ hết cả hồn: "Tôi sẽ dùng cơ thể này để gán nợ!"
"Không, tôi chỉ không ngờ là cô cũng biết đùa"
Trần Hoài Nam dở khóc dở cười, do dự một lúc rồi cũng chịu ôm đối phương vào lòng: "Được rồi, chắc là làm như thế này cũng được đi... Anh hi vọng chút Oxytocin này sẽ giúp cho tâm trạng của em và chu kì ác của anh dịu đi đôi chút"
"Tùy" Trần Hoài Nam suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Còn nữa, cô có biết nấu ăn hay không?"
Lana gương mặt đỏ ửng, mắt to nhắm chặt, đồng thời hai hàng nước mắt lăn dài trên má như thể cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu mọi điều tồi tệ sẽ diễn ra với mình... Chỉ có điều phản ứng của đối phương ngay sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Được Trần Hoài Nam và Lily mời về phòng nghỉ đã được Hiệu Trưởng sắp xếp trước đó, dường như Lana đã thực sự rơi vào trạng thái hoảng loạn, và điều đó đã được thể hiện rất rõ thông qua cách nói chuyện của cô ấy.
Lana mặt mày thất thần nhìn lại cơ thể mình: "Thì ra là vậy, tôi kém quyến rũ đến mức một sinh vật tham lam như nhân loại cũng chê ỏng eo... Ha ha ha"
"Hừ, coi như anh tinh ý, tạm tha"
Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu tỏ ý phản đối, vì làm như thế rất có thể con bé n·hạy c·ảm này sẽ tỉnh dậy cằn nhằn.
"Ví dụ như?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bịch~
"Sao cô ấy tự nhiên nhỏ vậy?" Lana tỏ ra cực kì phấn khích hỏi: "Ngoài ra thì... Liệu tôi có thể chạm vào cục bông mềm mại đó hay không?"
"Ừm, nếu là Ác Ma thì bọn tôi sẽ cầm tiền rồi chạy trốn luôn"
Sao bà cô này nhát dữ vậy? Lại còn tự ti nữa chứ? Cô ấy có thực sự sống trong một gia đình làm nghề đưa tang không vậy?
"Vậy thì lát nữa dạy tôi đi, coi như là trả tiền nhà... Mặc dù nhà này cũng chẳng thuộc về tôi" Trần Hoài Nam nói tiếp: "Mấy mớ nguyên liệu nấu ăn ở Ma Giới trông lạ quá, chả biết phải nấu ra làm sao mới ăn được nên tôi cần một người hướng dẫn"
"Khả năng tùy biến cơ thể này tiện thật đấy" Trần Hoài Nam thầm nghĩ: "Chỉ có điều sự lão hoá của con bé đã đóng băng ở độ tuổi thiếu nữ mười tám nên mới không thể già thêm được nữa... Bằng không, chỉ cần thêm vài ba tuổi nữa thôi, con bé nhất định sẽ đẹp nứt vách đổ tường cho mà coi"
"Giỡn thôi. Không phải Ác Ma nào cũng tham lam như vậy đâu. Huống hồ đối phương còn là một trong Tam Kiệt đó, chọc vào ông ấy thì chẳng khác nào đang khiêu vũ với c·ái c·hết cả. Ác Ma tuy rất liều lĩnh nhưng cũng không muốn c·hết đâu"
Lycoris khép đôi mắt màu tím lại, tỉ mỉ cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của đối phương từng chút, từng chút một.
Lycoris chỉ cười mà không nói.
Dẫu sao thì cô ấy cũng không phải Himiko, thế nên cô ấy không thể có được sự ưu tiên giống như thế kia...
Lana học theo Trần Hoài Nam: "Mặc dù vẫn chưa hiểu gì lắm nhưng mà... Aye" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hướng nội? Tôi thấy cô trông giống một con thỏ nhút nhát rụt rè hơn thay vì là một người hướng nội giống như tôi"
Đằng nào thì Lily cũng chẳng bao giờ đồ sộ được như Himiko đâu nên cậu chẳng cần phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
"Biết một chút"
Trần Hoài Nam nhìn về phía Lily.
Chương 266. Khoá ẩm thực cấp tốc
Trong lòng cứ nghĩ như vậy, thế rồi bất giác cô ấy ngủ quên mất. Thậm chí cô ấy còn ngủ sâu đến mức quên cả việc duy trì cơ thể trưởng thành, cứ từ từ thu nhỏ lại rồi cuối cùng là trở về như cũ.
Lana đỏ mặt: "Tôi đây không có đẻ nhiều nhé!"
"Im lặng. Em đang tuyên bố chủ quyền, đừng có tùy tiện đưa mõm vào, em giận đó"
Mà kệ đi.
"Mặc đồ lại lẹ đi má!"
"Ồ... Xin lỗi!"
"Zzz..."
Lana: "Hả?"
"Ha ha"
Khi tỉnh táo nhìn nhận lại mọi thứ thì Lana mới kịp phát hiện ra Lily đang cầm một chiếc lưỡi liềm nhọn hoắc hướng thẳng về phía mình với ánh mắt ngập tràn sát khí... Trong khi đó Trần Hoài Nam thì cô gắng ôm chặt Lily lại trước khi có án mạng xảy ra.
Lana nghe vậy, hai mắt liền sáng lên như đèn pha ô tô.
Lana phồng má: "Tôi chỉ hơi hướng nội thôi chứ không phải không có khiếu hài hước nhé"
"Mau mặc đồ lại đi, thú dữ sắp xổng chuồng đến nơi rồi!" Trần Hoài Nam ra sức la lớn.
"Bình thường với Ác Ma nhưng lại hoàn toàn không bình thường với bọn này" Lily nghiêm mặt: "Tóm lại là ngoan ngoãn đi chọn phòng cho tôi. Nếu cảm thấy mắc nợ thì sau này c·hạy v·iệc vặt cho tôi là được, cấm tiệt những hành động gợi d·ụ·c như vừa rồi, nghe rõ chưa?"
Còn Trần Hoài Nam thì quay sang chỗ khác nín cười.
Đúng vậy, cậu hoàn toàn không ngờ tới Lily sẽ gật đầu cái rụp trước đề xuất của cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi chọn phòng xong, Lana liền ra ngoài thông báo một tiếng cho chủ nhà. Tuy vậy, cô ấy đã ngay lập tức phải giữ im lặng vì chủ nhà đang lăn ra ngủ giữa buổi chiều, tóm lại là trông cực kì đáng yêu.
Lycoris bĩu môi rồi lại thở dài: "Mấy ngày nay tâm trạng của em thực sự không tốt cho lắm nên em mới muốn ra ngoài nói chuyện với anh một chút cho khuây khoả. Anh biết đấy, tuy là em có thể quan sát mọi thứ trong không gian tâm trí nhưng có nhiều cái vẫn không thể sánh bằng việc trải nghiệm trực tiếp"
"Heeheehee..."
Trần Hoài Nam: "Aye"
Lily: "Trước mắt cô cứ ở lại đây một hôm đi, đã biết chuyện rồi mà vẫn cứ thờ ơ để cô ngủ một mình trong cái lớp học vừa lạnh vừa bẩn đó thì kì cục lắm. Lily tuy đã không còn là người tốt nữa nhưng cứu vãn được chừng nào hay chừng nấy vậy"
Còn về Trần Hoài Nam... Có lẽ cậu đã lờ mờ nhận ra lí do vì sao Lily nhẫn nhịn đến tận bây giờ thay vì tống cổ Lana.
Tuy vậy, Trần Hoài Nam lại đủ hiểu cô ấy để biết được cô ấy đang muốn ám chỉ điều gì.
"Chọn phòng nào vậy?" Trần Hoài Nam hỏi.
Con bé hiện tại đã rất xinh đẹp và đáng yêu rồi... Nếu còn đẹp thêm nữa thì nguy cho cậu lắm.
"Anh mà làm thế nữa thì người ngợm hỏng hết đó em"
"Chẳng sao, đằng nào thì trong này cũng dư một đống phòng không ai dùng tới, vậy nên cô cứ tùy ý chọn một cái là được rồi, không cần nghĩ nhiều"
Lana nghiêng đầu: "Con người đều hành xử giống như cậu à?"
"Xin lỗi, tôi đùa tệ quá ư?"
"...Không, cô mau dừng tay trước khi tôi bị g·iết"
Một lúc sau.
Kể ra cũng may là quần áo của Lycoris cũng thu nhỏ theo chứ nếu không thì phiền to.
"..."
"Trời"
Cậu không cho rằng Lily sẽ "sai vặt" Lana mấy chuyện đơn giản giống như em ấy nói đâu... Vì dù sao thì đó cũng là Lily mà.
Thành thật mà nói, nhiều lúc cậu đã cố tưởng tượng ra Lily ở tầm vóc đại tỷ chân dài như Himiko... Nhưng mà cuối cùng cậu lại không làm được vì nó vượt xa trí tưởng tượng của một người phàm như cậu quá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù biết rằng nhõng nhẽo như thế này là rất mất mặt nhưng đâu còn cách nào khác chứ? Muốn tâm hồn được relax thì chỉ có thể làm thế này thôi.
Thấy Lycoris vẫn không có dấu hiệu b·ị đ·ánh thức, Trần Hoài Nam mới an tâm ngồi dậy, ra hiệu cho Lana đi ra chỗ khác nói chuyện.
...
Lana: "?"
Trần Hoài Nam: "..."
"Vậy... Từ lúc được đưa đến đây đến giờ hai người đã ăn uống như thế nào vậy?" Lana hỏi.
Lana nghiêng đầu, tỏ ra cực kì khó hiểu: "Tôi cứ tưởng chuyện vừa rồi là bình thường?"
Ý của Lana ở đây là hai bên má của Lycoris.
Lana vừa đỏ mặt vừa phồng má: "..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.