Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 270. Ma Vương Động Kinh
Theo sự hướng dẫn của vị Sĩ Quan cấp cao đang trực thuộc Sở Ma Quan, cả nhóm lại một lần nữa bay đến lâu đài của Ma Vương với nhiều lí do khác nhau.
Trước tiên thì mọi Ác Ma trong Ma Giới đều sở hữu một đôi cánh, cũng có nghĩa là mọi Ác Ma đều có khả năng bay lượn... Khác hẳn với con người - loài sinh vật may mắn được sống trong một môi trường đỡ khắc nghiệt hơn nên mới không tiến hoá để có được đôi cánh như Ác Ma.
Và cũng chính vì vậy mà Lily mới phải tự tay bế Trần Hoài Nam đi cùng bằng đôi cánh tự tạo của chính mình.
Trông rất là mất thẩm mỹ.
Nhưng ít ra còn đỡ hơn để cậu cưỡi Lily theo nghĩa đen.
Nhớ lại khi nghĩ đến ý tưởng cưỡi trên lưng, Lily đã tỏ ra hết sức hào hứng, cứ nằng nặc đòi Trần Hoài Nam phải cưỡi mình cho bằng được... Cơ mà cậu ta lại thấy mình đã quá đủ căng thẳng rồi, nếu còn làm vậy nữa thì cậu sẽ chính thức hết cứu.
Thế là sau một lúc cầu xin ngược lại Lily, cô ấy rốt cục đã chịu buông xuôi, không bắt cậu phải cưỡi lên lưng cô ấy nữa.
Và kết quả là ngay bây giờ, cậu đang bị Lily bế trên tay theo kiểu công chúa... Một cảm giác thật là hỏng mắt.
Cậu đã viết thêm một trang nữa vào hắc lịch sử của mình.
"Anh khá thắc mắc tại sao em không mở cổng không gian mà cứ chọn cái giải pháp cồng kềnh này đấy... Ngại c·hết anh mất" Trần Hoài Nam càm ràm.
"Vì nó vui chăng? Đúng là em có thể mở cổng không gian đến những địa điểm em đã từng đi qua một cách dễ dàng... Nhưng tất nhiên rồi, làm thế này thì vui hơn nhiều anh nhỉ?" Lily vui vẻ cười đến tít cả mắt.
"Anh thì chẳng vui tẹo nào"
"A ha ha. Kệ anh chứ"
Trần Hoài Nam: "..."
"Giỡn thôi, nếu anh không muốn bị bế kiểu công chúa thì leo lên lưng em là được. Em sẽ thử hoá thân thành thứ gì đó thật ngầu cho anh cưỡi... Ví dụ như Thiên Mã hoặc Kì Lân chẳng hạn?" Lily tỏ ra cực kì dễ tính cười nói.
Sự dễ tính này chắc hẳn là đến từ việc tâm trạng cô ấy đang khá tốt chăng?
"Như thế kiểu gì cũng sẽ khiến cho con quỷ trong em trỗi dậy nên là thôi đi em, đã em thích chill chill thì chỉ cần để anh chịu nhục một chút là được rồi" Trần Hoài Nam bất lực thở dài.
"Nói cho mà biết, chỉ cần nói chuyện với anh thôi cũng đã đủ để nó trỗi dậy rồi. Em cảm thấy mình còn khát tình hơn cả chị Himiko nữa đó, anh tin không?" Lily nhếch mép cao hơn, để lộ một nụ cười hết sức nguy hiểm.
Đúng thế, Lily trưởng thành nhanh khủng kh·iếp... Và khuynh hướng trưởng thành của cô ấy thực sự làm cho Trần Hoài Nam phải tuyệt vọng đến từng giây từng phút của cuộc đời.
Nếu như cậu làm tốt hơn... Có lẽ Lily sẽ không trở thành như thế này đâu đúng không?
Cơ mà đã là hiện thực thì không thể có chữ "nếu như".
Cậu phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình.
"Lần sau cố gắng lựa lời mà nói đi em, em ăn nói như thế sẽ làm anh buồn lắm đấy em ạ... Coi như anh cầu xin em đấy, em có thể che giấu bản chất của mình đi có được không?"
"Giấu làm gì?" Lily nghiêng đầu: "Với người khác thì tất nhiên, em sẽ không để lộ bộ mặt xấu của mình làm gì... Nhưng anh là chồng em mà, phải biết chấp nhận điểm xấu của nhau thì đó mới là tình yêu đích thực chứ?"
"...Nghe sến c·hết đi được, đừng có đọc truyện otome nữa"
"Oops" Lily cười tít mắt: "Nhưng mà nó lãng mạng đúng không?"
"Méo. Tật xấu thì phải sửa, không có chuyện bao dung rồi bỏ qua đâu"
"..."
Những người phía trước tai thính nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cặp đôi trẻ, cuối cùng chỉ biết nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài.
Nhất là với ông chú Sĩ Quan đã ế vợ hơn chục năm, việc nghe hai đứa trẻ tán tỉnh nhau càng làm cho lão trở nên tuyệt vọng.
Một lúc sau, họ đã đến trước lâu đài của Ma Vương.
Cùng nhau tiến vào bên trong phòng họp chung của Ma Vương và các Ác Ma cấp cao, bọn họ chỉ nhìn thấy Ma Vương đang ngồi đợi sẵn trên ngai vàng, trong khi các Anh Kiệt và Tam Kiệt đều không có mặt... Chắc hẳn là vì hiện tại đã hết giờ làm việc nên ai về nhà nấy rồi chăng?
Tóm lại...
Ngay khi nhìn thấy Sĩ Quan dẫn người tới, Ma Vương đã nở một nụ cười toe toét trên mặt: "Ta đoán nhé, hai vợ chồng nhà ông đều bị đứa nhỏ kia treo lên đánh rồi đúng không, Garfield?"
Lily hoảng hốt: "Không có đánh, thần chỉ giam họ lại thôi"
Ma Vương nghe vậy, miệng cười còn toe toét hơn trước: "Thế nghĩa là cả hai người đều bị người lạ bắt giam trong chính ngôi nhà của mình ư?"
Hai vợ chồng nhà Bernstein cay đắng gật đầu.
"Bwuahahahahaha~ Già cái đầu còn bị con nít đánh cho không phản kháng nổi kìa! Cười c·hết ông đây rồi! Ha ha ha ha~" Ma Vương vừa vỗ đùi đôm đốp vừa cười một cách suồng sả.
Ma Vương...
Người thống trị tối cao của Ma Giới, là Vua của các Ác Ma, là đấng chí thượng, là kẻ sở hữu quyền năng tối cao đủ sức để buộc mọi Ác Ma phải nghe theo mệnh lệnh của mình.
Giả sử trước mắt các Ác Ma là hai con đường, hai lựa chọn... Nhưng chỉ cần Ma Vương nói rằng: "Đi thẳng" thì cho dù trước mắt không có đường, các Ác Ma vẫn phải mở đường mà đi theo mệnh lệnh của Ma Vương.
Đó chính là ví dụ cho thấy Ma Vương quan trọng với các Ác Ma đến mức độ nào.
Ấy vậy mà bây giờ, ông ta lại...
Trần Hoài Nam và Lily không nhịn được trố mắt ra mà nhìn Ma Vương cười vào mặt cấp dưới của ông ta khi họ bị bẽ mặt bởi người ngoài... Thậm chí là ông ta còn không hề có ý định đòi lại công bằng cho đôi vợ chồng khốn khổ nọ.
Ủa, nhớ lần trước ổng nghiêm chỉnh lắm mà ta?
Hai con người duy nhất ở đây vô cùng kinh ngạc vì cách hành xử rất không đúng hình tượng của Ma Vương... Nhưng mà các Ác Ma đang có mặt ở đây thì lại không giống như vậy.
Sau nhiều năm làm việc, họ đã quá quen với tính cách động kinh của Ma Vương rồi.
"Chắc là hai người kinh ngạc lắm đúng không?" Sĩ Quan thở dài nhìn vợ chồng Bernstein với ánh mắt thương hại: "Ma Vương của chúng tôi là một Ác Ma có công tắc làm việc. Khi công tắc được bật lên thì ngài ấy làm việc rất nghiêm chỉnh. Ngược lại, khi tắt đi thì ngài ấy sẽ như thế này..."
Trần Hoài Nam: "..."
Lily: "..."
Sao nghe giống giống đức vua Lucius của Thú Tộc quá...
Chỉ có điều Lucius thì quái quái theo khuynh hướng lười biếng và bùng làm việc, còn vị Ma Vương thì... Thuần túy là một thằng động kinh dở người.
Bộ ai trở thành vua cũng sẽ tồn tại một bộ mặt không giống ai như thế sao?
"Bệ hạ, xin ngài đừng cười nữa, Garfield sắp sửa phạm thượng đến nơi rồi đó" Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn trời.
"A ha ha, cũng tại cái tên Garfield von Bernstein danh tiếng lừng lẫy, được ca tụng là kẻ nối nghiệp của Tam Đại Anh Hùng kia lại b·ị đ·ánh bại bởi một đứa nhóc nhân loại làm ta cảm thấy mắc cười quá... Ha ha" Ma Vương vẫn cố nén cười.
Garfield: "..."
Không được đánh Vua, không được đánh Vua.
Là quân nhân thì phải trung quân, tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện phạm thượng.
Garfield đã rất cố gắng dằn lòng mình trước những tiếng cười giễu cợt của Ma Vương.
"A ha ha, được rồi. Jonas, anh ra ngoài canh gác đi, để tụi này còn bàn bạc công chuyện riêng nữa" Ma Vương lại nói.
Sĩ Quan Jonas cúi đầu một cái rồi lặng lẽ rời đi, dường như chỉ để lại một cái liếc mắt về phía hai con người một cách cảnh giác.
Sau khi Jonas rời đi, Garfield và vợ tinh ý lập tức quỳ xuống trước mặt Ma Vương: "Chúng thần đã sẵn sàng nhận chỉ thị"
"Garfield, trong vòng ba ngày tới, ông hãy mau quay trở lại chiến trường hỗ trợ cho cánh quân phía đông đi. "Bão Quỷ" đã lớn mạnh đến mức quá sức đối với các binh sĩ rồi, bọn họ cần ông đến chỉ huy đánh dẹp"
Ma Vương nhìn về phía người phụ nữ, nói tiếp: "Còn cô, Viana, mong cô hãy sử dụng năng lực của mình hỗ trợ nhóm khảo cổ khai quật di sản của Ma Thần"
"Bão Quỷ? Đã rõ, thưa bệ hạ"
"Di sản của Ma Thần!? Tôi cũng vui lòng nhận lệnh, thưa bệ hạ"
"Lui xuống đi"
Sau khi nhận được nhiệm vụ khẩn cấp từ phía Ma Vương, cả hai vợ chồng nhà Bernstein lập tức rời đi mà không hề có lấy nửa giây chậm trễ, thậm chí là còn quên béng đi mất món nợ với hai con người vừa thao tác bậy bạ trên cơ thể con gái mình.
"Trông họ hầm hố vậy thôi chứ đều là những Ác Ma tốt đấy" Ma Vương cười tít mắt nhìn về phía Lily và Trần Hoài Nam: "Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta được nói chuyện riêng nhỉ? Mau ngồi đi, không có người khác thì không cần câu nệ"
"Làm vậy sao được thưa bệ hạ?" Lily nói.
"Ha ha, đừng ngại. Chỉ riêng việc nhóc là hậu duệ của "người đó" là đã đủ để nhóc đứng ngang hàng với ta rồi" Ma Vương nói.
"Ngài biết mẹ thần ư?"
"Biết chứ. Lúc nhỏ ta có nhìn thấy ngài ấy một lần, tính cho đến giờ cũng đã được khoảng vài nghìn năm trôi qua rồi... Ta vẫn sao không quên được phong thái của Shin Bất Bại"
"Vài nghìn năm cơ á? Ngài có thể sống lâu đến vậy sao?"
"Ta cũng giống như nhóc thôi. Khi đạt đến cảnh giới nhất định liền có thể gần như bất tử về mặt sinh học... Mặc dù vẫn tồn tại một vài hạn chế, ví dụ như việc ta phải ngủ đông sau mỗi hai trăm năm để sạc pin"
Trần Hoài Nam: "...Sạc pin?"
Ở Ma Giới bắt đầu xuất hiện loại động từ này rồi hả? Nhanh dữ.
"Thế, nhóc thấy cái tên cộc cằn kia như thế nào? Hắn có đối xử tốt với nhóc không?" Ma Vương cười cười hỏi.
Hắn đang nhắc đến Vũ Trường Phong, đồng thời cũng chính là chú nuôi của Lily.
"Chú ấy hả? Ừm... Theo thần thấy thì chú ấy có cộc tánh thật, và cũng có một chút máu tsundere trong người... Mặc dù không hẳn là người tốt nhưng cũng chẳng phải người xấu" Lily thành thật nói: "Ít nhất thì chú ấy rất chiều chuộng thần"
"Thì phải rồi, đằng nào thì hắn cũng đã nhận được sự hiến dâng cuối cùng của Bất Bại mà. Hắn có nghĩa vụ phải tuân theo giao ước đã định chứ" Ma Vương thở dài một hơi: "Sáng tạo thế giới đúng là không dễ, ngay cả Shin cũng không thể làm được sao?"
Lily giữ im lặng.
Cô ấy không ngờ Ma Vương cũng biết chuyện này.
"Rồi nhóc còn dự tính gì với thế giới đó hay không?"
"Một ngày nào đó khi thần đủ mạnh mẽ... Thần nhất định sẽ trở về cứu tất cả mọi người"
"Ừm, thế thì tốt. Mà quan trọng hơn là..." Ma Vương một mặt nghiêm túc hỏi: "Ta cứ thắc mắc nãy giờ, Tsundere là cái gì vậy?"
Lily: "..."
Trần Hoài Nam: "..."
Cái đó mới là trọng điểm á?