Chương 275. Cua rang me
Kính coong~
Nghe thấy tiếng chuông cửa mà trong nhà lại không có ai, Limia đành phải miễn cưỡng ngồi dậy mà ra ngoài đón khách.
Vị khách đột ngột đến thăm đó thật ra cũng không phải ai xa lạ. Cô ấy chính là Hoshino, thế nhưng hôm nay cô ấy lại đến đây một mình thay vì có Mio đi theo giá·m s·át như mọi ngày.
"Sao vậy? Phía bên cậu hình như cũng vất vả lắm mà, sao không ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi mà lại chạy đến đây?"
"Limia..."
Nghe thấy đối phương gọi tên mình một cách yếu ớt, Limia ngay lập tức nhận ra có chuyện chẳng lành.
"Mio... Em ấy bỏ nhà ra đi rồi. Tui không biết là do em ấy cảm thấy quá áp lực hay sao nữa... Hồi sáng sớm thức dậy lẽ ra em ấy phải ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn như mọi ngày, vậy mà hôm nay... Em ấy biến mất mà không nói một lời nào với tôi cả"
"Biến mất?"
Limia nghĩ đến Mio. Cái người đó không thể nào biến mất mà không có lí do được... Vì cô ấy rất cưng chiều bà chị nhỏ nhắn xinh xắn của mình mà.
"Cô ấy có để lại lời nhắn không?"
"Em ấy có để lại một bức thư... Nhưng mà tui chưa có đọc. Tại tui hoảng quá nên tui ngay lập tức chạy tới đây tìm ông luôn... A ha ha, sao lại vậy nhỉ?"
Limia nghe vậy, cạn lời.
"Trước tiên cứ xem thư đi đã"
Hoshino khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bóc lá thư tay mà Mio đã để lại ra xem thử rốt cục là cô gái đó đang gặp phải vấn đề gì.
"Gửi chị Hoshino"
"Chắc là chị sẽ không chấp nhận được việc em đột nhiên bỏ đi đâu, vì đằng nào thì chúng ta cũng đã ở bên nhau ngay từ khi còn nhỏ rồi. Chỉ là cho đến tận thời gian gần đây, em mới dần nhận ra rằng em đã không cần phải ở bên cạnh chị nữa"
"Chị có thể là một đứa lí lắc, nhưng chị lại là một đứa lí lắc cực kì mạnh mẽ và còn được mọi người yêu quý. Chị chính là thái cực trái ngược hẳn với em, vì em chỉ là một đứa u ám chỉ biết loay hoay bên đống máy móc vô hồn. Chị vốn đã có thể tự mình lo liệu mọi thứ, rồi bây giờ lại còn được Limia giúp đỡ nữa... Dường như sự tồn tại của em đã trở nên không cần thiết nữa rồi"
"Chính vì vậy, em mới muốn làm một điều cuối cùng cho chị với tư cách là hậu phương của chị"
"Chắc chị vẫn còn nhớ mẹ chúng ta phải hấp thụ nguyên hồn để có thể tiếp tục tồn tại, và nguyên hồn là thứ chỉ được sản sinh khi các hồn ma được siêu thoát... Đó chính là lí do chị em chúng ta phải dấn thân vào cái nghề săn ma đầy rẫy hung hiểm này"
"Em muốn tự mình giải quyết điều đó để chị không cần phải bận tâm nữa"
"Với tài năng của chị, chị nhất định sẽ toả sáng như một ngôi sao kể cả khi đó có là Học Viện Tân Sinh nổi tiếng thế giới. Thế nên em không muốn chị phải lãng phí tài năng và thời gian của mình để chăm lo cho mẹ nữa mà hãy tận dụng tất cả chúng để tập trung rèn luyện và phát triển bản thân, để một ngày nào đó chị trở thành một cô gái mạnh mẽ hơn bất kì ai"
"Còn lại, hãy giao mọi phiền não đó cho em. Tuy rằng em chỉ là một kẻ vô năng, nhưng năng lực để chăm sóc cho mẹ thì em vẫn có đó, không cần phải lo cho em"
"Cố gắng học tập cho tốt nha, em và mẹ sẽ ở tại quê nhà đợi chị trở về sau bốn năm. Tất nhiên là phải dẫn bạn trai về đó, nếu không thì mẹ sẽ giận lắm"
"Tái bút: Đồ ăn sáng em đã để sẵn trong tủ lạnh, chị chỉ cần hâm lên là ăn được"
"Kí tên: Takahashi Mio"
Hoshino đọc xong lá thư, ánh mắt trở nên thất thần, dường như chỉ thiếu chút nữa là ngã quỵ ra đất vì hành động quá bất ngờ của em gái mình.
Limia thì cau mày, móc điện thoại ra gọi điện cho ông thầy chủ nhiệm mắc dịch.
Một lúc sau, lão nghe máy: "Chuyện gì? Nói nhanh để tôi còn đánh Boss"
"Giờ này mà thầy còn set up đánh Boss được hả!? Mio bỏ trốn đến nơi rồi kìa! Thầy có thể mau chóng giúp bọn em bắt cô ấy về có được không?" Limia có phần to tiếng nói.
Tất nhiên không phải là do cậu ta ghét Vũ Trường Phong, mà là vì tình hình hiện tại khiến cậu ta trở nên hấp tấp.
"Hả? À, chuyện đấy tôi biết rồi, và đáp án là không nhé"
Vũ Trường Phong đáp với một giọng điệu giễu cợt: "Hồi sáng con bé có đến nộp cho tôi đơn xin nghỉ học rồi, cũng nói sơ qua lí do nó muốn nghỉ học luôn. Là một gã giáo viên mắc dịch chỉ muốn trốn việc, khi nhìn thấy cơ hội bớt đi một cục phiền phức thì ta đã ngay lập tức đồng ý cho con bé đó nghỉ học đấy. Thế nào? Nghe có cay không?"
"Ông!?"
"Limia"
"Cái gì?"
"Nhóc đã bao giờ để ý đến cảm xúc của con bé Mio chưa? Nếu như câu trả lời là chưa thì nhóc không có tư cách để chửi tôi. Sự việc lần này tôi không quản nữa, muốn làm gì thì làm đi"
Nói xong, Vũ Trường Phong liền cúp máy, để lại Limia một mặt hoang mang.
"Làm sao bây giờ, Limia? Không có Mio bên cạnh thì tui sẽ không sống được đâu..." Hoshino bắt đầu rơi nước mắt.
Limia nhìn Hoshino bật khóc, trong lòng cũng chỉ biết ngậm ngùi mà chẳng thể nói gì.
Đừng có hỏi cậu. Cậu cũng không biết mình nên làm gì.
Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã không cần phải dấn thân vào chuyện này vì đằng nào thì nó cũng chẳng liên quan đến cậu, chỉ là...
Câu thực sự không nỡ để Hoshino lại một mình.
"Mio, cái người đó nghĩ sao mà lại bỏ rơi cô ấy vậy?"
Rốt cục, dù có cố gắng đến mấy, Limia vẫn không thể hiểu được tâm tư của Mio.
"Trước tiên cứ vào nhà tôi đi, sau đó chúng ta lại tính tiếp"
Limia nặng nề thở dài: "Bây giờ có chạy đến bến cảng hay sân bay để tìm cô ấy thì chắc cũng muộn rồi... Là một tay s·ú·n·g chuyên bắn tỉa, một khi cô ấy đã quyết định giấu mình thì còn lâu chúng ta mới tìm ra được cô ấy"
"Ừm..."
Hoshino sụt sịt, ngồi dậy nắm tay Limia tiến vào trong nhà.
...
...
Cùng lúc đó, tại nhà Vũ Trường Phong.
"Anh vẫn giữ cái kiểu nói chuyện khiến người ta ghét bỏ đó nhỉ?" Na La lên tiếng phàn nàn: "Biết là anh muốn bảo vệ Mio nhưng cũng đâu cần làm vậy chứ?"
"Bảo vệ ư? Em nhầm rồi"
Vũ Trường Phong cầm tờ đơn xin nghỉ học của Mio lên, trầm mặc một lát rồi nói: "Cái cảm giác căm ghét bản thân của con bé đó... Hai người chúng ta đã quá hiểu rồi còn gì? Đây là dịp để chúng nó trưởng thành hơn nên anh sẽ không can thiệp đâu"
"Nói thì nói vậy chứ... Mới nãy anh đã liên lạc với mẹ người ta rồi còn gì? Hừ, rõ ràng là quan tâm đến người ta mà cứ tsundere như vậy, thật không chịu nổi anh"
Vũ Trường Phong cười lạnh: "Tsundere là thứ mỹ từ mà em dùng để miêu tả anh đấy hả?"
"Thì đúng quá rồi còn gì?" Na La liếc mắt.
Nếu đi theo lẽ thường, Vũ Trường Phong sẽ không chấp nhận để Mio nghỉ học, vì điều đó sẽ làm A Nguyệt nổi giận.
Tuy nhiên, sau khi ngồi lại nghe Mio tâm sự, quyết định của cái gã đàn ông này liền thay đổi. Hắn ta thậm chí còn không chút do dự đóng dấu cho phép nghỉ học luôn mà.
"Vì sao em lại căm ghét bản thân mình đến vậy, Mio?"
Ngồi đối diện với Vũ Trường Phong, Mio chỉ im lặng một lát rồi trả lời: "Vì sự vô năng của chính bản thân em"
"Em đã luôn cố gắng để đuổi theo bước chân của chị Hoshino. Thế nhưng càng cố gắng theo đuổi, khoảng cách giữa bọn em lại càng lớn. Em chẳng qua chỉ là một tay bắn tỉa quèn, rồi sẽ đến một lúc nào đó chị ấy có thể tự mình đảm đương mọi việc mà không cần đến nòng s·ú·n·g và bộ não chiến thuật của em nữa"
"Tất nhiên chị ấy vẫn sẽ có khuyết điểm, và em cũng rất vui vẻ khoả lấp đi những khuyết điểm nhỏ nhặt đó... Chỉ là..."
Nói đến đây, Mio khép chặt hai tay lại, cơ thể dường như có hơi run rẩy vì cố kìm nén cảm xúc: "Limia... Cậu ấy hoàn hảo hơn em nhiều, và cũng là người mà chị ấy thích nữa. Em ghét cậu ấy, em không muốn cậu ấy trở thành người yêu của chị... Nhưng mà em làm gì có tư cách ngăn cản họ khi đó là tình yêu của chị, và cậu ta còn là một kẻ hoàn hảo hơn em nữa chứ? Em... Không thể cứ mãi ích kỷ như vậy được"
"Trong mấy lần hợp tác cùng nhau, em luôn là kẻ nhận được nhiều sự bảo hộ nhất. Lẽ ra khi chiến đấu bên cạnh nhau, hai người đó hoàn toàn đủ khả năng để đánh bại bất kì ác linh nào... Còn em, em chỉ đơn thuần là một gánh nặng, bất kì lúc nào cũng có thể bị hạ sát, bất kì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, bất kì lúc nào cũng cần được ai đó bảo vệ trong khi bản thân còn chẳng thể làm gì khác ngoài nói mồm hoặc nã mấy viên đ·ạ·n chả biết trúng hay trượt..."
"Thậm chí, đến cả giáo viên đã chọn em cũng nói rằng: "Mio, coi bộ em có hơi tụt lại so với đồng bạn nhỉ?"... Thầy biết không? Đó là lúc em nhận ra bọn họ hoàn toàn không cần đến em!"
"Hai người họ là mảnh ghép hoàn hảo cho nhau, là hai nửa đã được định mệnh sắp đặt. Nếu em còn cố dấn thân vào thì em sẽ trở thành một thứ dư thừa... Làm vậy thì khác gì đang tự giày vò chính mình đâu?"
"Vì vậy, cho nên..."
Mio gạt tay lau đi hai hàng lệ của mình. Dường như trong đôi mắt kia chỉ còn lại một ngọn lửa lạnh lẽo với nhiên liệu là sự thù hận chính bản thân pha trộn với lòng quyết tâm đầy méo mó: "Em muốn hi sinh cho chị Hoshino khi em còn có thể"
Đối diện với một ánh mắt đầy quyết tâm như thế, Vũ Trường Phong cũng không biết làm gì khác ngoài đáp lại nguyện vọng của Mio như một người lớn.
"Thầy không phủ nhận em là đứa có thiên phú kém cỏi nhất lớp" Vũ Trường Phong nói: "Nếu em đã muốn nghỉ học thì tôi cũng sẽ không cản em. Tuy vậy, hãy để tôi nói với em điều này"
Vũ Trường Phong nhìn thẳng vào mắt Mio, trực tiếp đâm thủng trái tim của cô gái trẻ: "Em sẽ sớm trở nên hối hận... Và em sẽ cảm thấy đau khổ, cực kì đau khổ vì quyết định ngày hôm nay của mình. Tóm lại, em dám khẳng định là mình đã sẵn sàng để trở nên tàn nhẫn với bản thân đến mức đó hay chưa?"
"Em... Nghĩ là mình đã sẵn sàng"
"Ha, tốt thôi" Vũ Trường Phong khẽ cười lấy con dấu ra đóng lên đơn xin nghỉ học: "Từ bây giờ em đã chính thức trở thành một đứa thất học. Chúc may mắn"
Ngay sau đó, Mio liền rời đi.
Còn Vũ Trường Phong thì nhấc máy lên, gọi điện cho ai đó: "À, chị Takahashi đúng không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của hai đứa nhỏ nhà chị đây... Chào hỏi thì không cần, chúng ta vào việc luôn cho nhanh"
...
"Đó, ai đó thậm chí còn liên lạc với phụ huynh người ta để lên kế hoạch giáo d·ụ·c luôn mà. Hì hì, mồm thì nói không thích nhưng tâm huyết thì lại thấy rõ. Như thế mà không phải tsundere thì là gì hả chồng yêu?"
"...Anh lên kế hoạch hồi nào? Anh chỉ khuyên cô ấy không cần can thiệp vào chuyện của đám nhóc trẻ tuổi thôi. Chúng nó cũng to đầu hết rồi, anh muốn tụi nó tự giải quyết những vấn đề của riêng mình chứ hơi đâu mà chen vào làm gì cho mệt"
"Rồi rồi, trưa nay muốn ăn gì để em còn nấu cho"
"Cua Hoàng Đế rang me"
Na La: "...Em đánh anh đấy"