Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 276. Vấn đề đầu óc

Chương 276. Vấn đề đầu óc


Tại Ma Giới, bên trong dinh thự nhà Bernstein.

Sau khi tỉnh lại khỏi sự đắm chìm vào bóng tối, Nia đã trở nên sợ hãi nó trong suốt một khoảng thời gian dài. Dù vậy, cô bé vẫn cảm thấy rất không cam lòng khi không được thực thể kia công nhận và ban phước.

Chỉ cần được Bóng Tối ban phước, có lẽ năng lực dòng dõi vốn không được hoàn chỉnh của cô ấy sẽ thực sự trở nên hoàn chỉnh. Đến khi đó, cô ấy không cần phải lo lắng việc mình sẽ trở thành một quả bom hủy diệt mọi thứ vào một ngày nào đó nữa...

Tiếc là viễn cảnh tươi đẹp kia đã không xảy ra.

Tỉnh dậy với một túi hạt kì lạ được vùi trong nắm tay, ban đầu Nia đã định vứt nó đi cho rảnh nợ vì cô ấy hoàn toàn không phải kiểu người yêu thiên nhiên, nhất là khi cô ấy còn không biết thứ này là do ai để lại cho mình.

Tuy nhiên, khi được người hầu kể lại toàn bộ sự việc khi mình đang hôn mê, bộ óc đầy nóng nảy của Nia thật hiếm khi chịu loé lên tia sáng, từ đó tự mình suy luận ra được thứ này là do ai đã cố ý để lại cho mình.

Cơ mà dù đã suy luận ra được đối phương là ai rồi... Cô ấy vẫn chẳng thể hiểu được người đó làm vậy là có ý tứ gì.

"Không hiểu thì thôi vậy, trước mắt cứ trồng có cái đã"

Nia nghĩ vậy liền lên tiếng nhắc nhở mấy cô người hầu: "Alicia, mau mang vài bao ma thổ có chất lượng tốt nhất đến đây"

Hầu gái Alicia không nghĩ ngợi gì nhiều liền cất công đi tìm.

Chừng khoảng chiều tối ngày hôm đó, vài túi đất hàng xịn đã được mang đến khu vườn nơi Nia đã ngồi đợi sẵn cùng với túi hạt cây mà người kia đã để lại.

"Thưa tiểu thư, bao ma thổ Carni này là loại tốt nhất mà tôi có thể tìm được rồi đó. Nó có thể giúp cây sinh trưởng nhanh hơn gấp mười mấy lần... Chỉ là tiêu hao cũng rất nhiều, cần phải bổ sung liên tục mới có thể duy trì độ hiệu quả, và cũng khá đắt nữa"

Alicia nói rồi lập tức ném mấy bao đất xuống, để lộ hai bên vai đã dính đầy bụi bẩn.

"Cảm ơn. Ta sẽ dặn cha tăng lương cho cô tháng này"

Buôn chuyện xong, Nia liền xé mấy bao đất rồi bắt đầu công cuộc làm vườn... Một điều mà một tiểu thư danh giá như Nia vốn sẽ không bao giờ làm.

Chính vì chưa bao giờ làm thử nên thao tác của cô ấy mới cực kì vụng về, làm Alicia bắt đầu có chút không nhìn nổi.

"Để tôi giúp tiểu thư vậy"

"Không, ta muốn tự làm!"

"...Vậy để tôi hướng dẫn thôi có được không? Tôi không thể đứng nhìn tiểu thư đối xử tệ bạc với đất đai và cây cỏ như vậy được, khó chịu lắm ạ"

Nia: "..."

"Cô thẳng thắn quá đó... Mà thôi cũng được, nhờ cô dạy vậy"

Dưới sự hướng dẫn của Alicia, sự vụng về của Nia đã phần nào được khắc phục. Tuy rằng mảnh vườn mà cô bé tự tay tạo ra không quá đẹp mắt, nhưng ít nhất thì nó vẫn không phải một mảnh đất hoang đầy cỏ dại.

"Phù..."

Mất khoảng một tiếng đồng hồ thay đất và gieo hạt, rốt cục thì Nia cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi trong khi Alicia làm phép tưới nước cho mảnh vườn nhỏ vừa được họ vun trồng.

"Mỗi ngày cô đều làm những việc như thế này sao? Alicia..."

"Các người hầu được phân công thực hiện những nhiệm vụ riêng, và công việc làm vườn không nằm trong bổn phận của tôi. Chẳng qua là tôi vô tình có một chút kinh nghiệm làm vườn thôi"

"Thế à..."

"Sao tự nhiên tiểu thư lại quan tâm đến những chuyện này vậy? Trước kia tiểu thư đâu có để tâm đến công việc của tôi?" Alicia nghi hoặc.

"Chắc là vì ta bị tác động bởi ai đó nên bắt đầu biết lo chuyện bao đồng ấy mà..."

"...Là cậu nhóc nhân loại đó sao? Mạn phép xin được hỏi tiểu thư mối quan hệ giữa hai người rốt cục là gì vậy?"

"...Không biết nữa" Nia khẽ lắc đầu mỉm cười: "Anh ấy có sự nghiêm khắc của một người thầy, và cũng có sự dịu dàng, cưng chiều của một người cha... Vậy nên ta nghĩ là anh ấy giống như anh trai của ta, chắc vậy"

"Vậy sao?"

Alicia mặt không đổi sắc nói tiếp: "Gia chủ mà nghe được điều này thì cậu nhóc nhân loại đó tiêu đời là cái chắc"

"Hể?"

...

...

Trở về với lớp cá biệt.

Mất cả ngày b·ị b·ắt giữ rồi lại bị lôi đi làm chuyện không đâu, rốt cục thì hiện tại Trần Hoài Nam đã có thể trở về, ngủ một giấc thật ngon lành và tỉnh dậy với những cơn đau đầu như búa bổ do uống quá nhiều rượu.

Giống như thường lệ, lần nào Trần Hoài Nam mở mắt ra cũng sẽ nhìn thấy Lily. Cơ mà lần này Lily không dậy sớm để đi nấu ăn hay gì cả mà cứ loay hoay với một cây thước nhỏ, chẳng biết là đang làm cái gì.

"U... Oa... Mình chơi quá tay rồi"

Lily thử đặt cây thước lên đo bụng mình, một mặt xoắn xuýt thều thào tự nói.

"Em đang làm trò quỷ gì vậy?"

Trần Hoài Nam ngồi dậy, lên tiếng hỏi Lily làm cô ấy giật nảy cả mình: "Oé!!! Anh tỉnh lại từ khi nào vậy?! Làm em giật cả mình!"

Giật mình?

Sao tự nhiên con nhỏ này n·hạy c·ảm vậy? Nó có bao giờ giật mình vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu ta?

"..."

Không mất quá nhiều thời gian để Trần Hoài Nam dần dần nhận ra vấn đề: "Lily, có phải em lại vừa làm trò gì đó có lỗi với anh hay không? Khai mau!"

"Em không có"

"Nói dối là không được đâu"

Lily mím môi, thấp giọng nói: "Chuyện đó thì đâu được tính là lỗi lầm gì chứ... Hừ, anh là cái đồ không hiểu tâm tư của con gái!"

"Ê con kia, anh mày nghe thấy hết đấy nhé. Tóm lại là mau khai thật đi, em vừa giở trò quỷ gì với anh nữa rồi?" Trần Hoài Nam một mặt nghiêm khắc.

Từ bây giờ cậu quyết không dung túng cho Lily muốn làm gì thì làm nữa! Hiện thực đã chứng minh quyết sách đó của cậu hoàn toàn là sai lầm!

"Anh thực sự không nhận ra luôn sao? Thật là độc ác... Sao anh lại bắt một đứa con gái như em nói ra chuyện đó chứ?" Lily hai tay dâng mặt, tỏ ra cực kì ngượng ngùng nói.

Rất thiếu nữ.

Nhưng Trần Hoài Nam biết thừa con bé này cố ý làm vậy để khơi dậy lòng trắc ẩn của cậu.

Chỉ tiếc cậu đang ở trong chu kì ác nên là có khướt nhé!

"Nói!" Trần Hoài Nam gằn giọng.

Lily phồng má, đem cây thước đặt lên bụng mình, sau đó lại chỉ trỏ về phía Trần Hoài Nam: "Em chỉ cần cỡ này, mũm mĩm mạnh mẽ một tí càng tốt... Cơ mà vừa nãy em hơi sơ suất một chút, thế là nó biến thành cỡ này"

Cô gái nhỏ vừa thao thao bất tuyệt vừa chọc chọc vào cây thước, hai bên má có hơi ửng đỏ nhưng cô ấy vẫn rất thành thật trả lời câu hỏi của cậu ta.

"...?"

Ban đầu, cậu ta vẫn không hiểu Lily đang nói cái gì... Cơ mà khi để ý thấy cô ấy đang dùng thước đo bụng mình, cậu ta mới chậm rãi nhận thức được trò quỷ mà con nhỏ ấm đầu này vừa làm ra.

Trần Hoài Nam tối hết mặt mũi lại, một tay vén chăn lên xem xét tình hình trước dáng vẻ bồn chồn ngượng nghịu của Lily.

Rồi đến một lúc sau đó, cậu ta đứng dậy chụp đầu cô gái nhỏ, ánh mắt dần hiện lên một ngọn lửa thịnh nộ dữ dội: "Não em có hố đúng không Lily?! Mau biến nó trở lại bình thường cho anh!"

"Trước kia đúng là cũng không tệ, nhưng mà em vẫn thích như thế này hơn! Tuy rằng em có hơi quá tay một tí nhưng nó vẫn là một món v·ũ k·hí hữu hiệu để anh chiến thắng chị Himiko đó!" Lily ra sức thuyết phục.

Nhưng có mà thuyết phục bằng niềm tin.

"Lily, em mà vẫn còn quậy phá không nghe lời thì anh sẽ không nấu cơm cho em nữa đâu!" Trần Hoài Nam vừa nói, vừa xoáy nắm đấm vào hai bên thùy thái dương của cô gái nhỏ.

Tất nhiên, là một Á Thần, dăm ba cái đòn t·ấn c·ông vớ vẩn này sẽ không làm Lily đau được... Cơ mà nếu không làm thì Trần Hoài Nam sẽ tức c·hết mất.

"Ư... Cái này..."

Bị Trần Hoài Nam đe doạ, trong một phút giây nào đó Lily đã cảm thấy do dự, vì việc được ăn những món ăn của cậu ta cũng là một trong những niềm hạnh phúc lớn nhất của cô ấy kể từ khi đặt chân đến thế giới này.

Chỉ có điều...

"Em sẽ... Không chịu đâu! Nam nhỏ chính là niềm hạnh phúc của cả em và chị Himiko, em không thể chỉ vì lòng ích kỷ của mình mà làm ảnh hưởng đến niềm hạnh phúc của chị ấy được!"

"Em còn dám nói vậy mà không biết ngượng luôn hả!?"

Câu vừa rồi nghe chỗ nào cũng thấy sai bét hết! Rõ ràng em là người đã tự mình làm chuyện này chứ có liên quan gì đến mong muốn của Himiko đâu!?

Đừng có đem Himiko ra làm cái cớ để em làm mấy chuyện xằng bậy như thế này!

"Tóm lại là em sẽ không biến nó trở lại bình thường theo ý anh đâu! Hứ!"

Trần Hoài Nam nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật sự là cậu không thể nghĩ ra bất kì phương pháp nào để trừng phạt cái con nhóc hư đốn này cả.

Càng nghĩ, cậu lại càng thấy tức không chịu nổi.

Đối phương cứ thoả thích làm gì mình, trong khi mình lại chẳng làm gì được người ta cả... Cái cảm giác này thực sự quá ư là ức chế và bất lực.

"Thật chẳng hiểu em đi theo anh là để giúp anh hay là để đầu độc cho chu kỳ ác của anh nặng thêm nữa..."

Trần Hoài Nam thở dài, như mất hết động lực mà quay trở lại giường nằm bất động, không thèm nói thêm một lời nào nữa.

Lily gãi gãi đầu, đồng thời trong lòng cũng thầm tự hỏi rốt cục cô ấy có thực sự nên làm điều này hay không.

Cho dù Trần Hoài Nam có tỏ ra không muốn, Lily vẫn dám chắc chắn rằng Himiko sẽ rất vui vẻ mà tiếp nhận điều này. Đằng nào thì chị ấy cũng vô cùng yêu việc ân ái với người mình thích mà... Đâu phải tự nhiên chị ấy hay bị ảnh gọi là ma nữ khát tình đâu...

Chỉ có điều...

Có phải cô ấy đang quá tùy hứng hay không?

Đáng lí ra cô ấy nên chọn một thời điểm khác thay vì lúc này?

"..."

Hình như đúng là cô ấy sai thật.

Cái tính cách vội vàng hấp tấp bên trong cô ấy mãi vẫn chưa thể sửa chữa được. Và ngoài ra, vừa rồi cô ấy đã hoàn toàn không coi trọng cảm xúc của người mình yêu.

Có lẽ lòng ích kỷ của cô ấy đang dần trở nên méo mó mất rồi.

Cố gắng đợi cả hai quay trở về rồi bàn bạc với chị ấy sau vậy.

"Được rồi, đành vậy" Lily bĩu môi: "Lần này anh thắng rồi đó, em sẽ biến nó trở lại như trước, cũng như sẽ không giở trò xằng bậy với anh nữa, được chưa?"

"Lời hứa của em có trọng lượng chưa đến nửa cân đấy, Lily"

"..."

"Nói cho anh biết, cho đến tận bây giờ em vẫn chưa cảm thấy hối hận đâu. Thế nên em mới nói anh không hiểu cảm xúc của con gái gì cả, chị Himiko mà biết được thì kiểu gì chị ấy cũng sẽ ủng hộ em cho mà coi, hứ!"

Trần Hoài Nam: "...Đến lúc đó anh sẽ thử cân nhắc"

"Coi kìa! Rõ ràng là anh đang thiên vị chị ấy mà!"

"Vì Himiko ngực to hơn em, mông cong hơn em, thân thể khoẻ khoắn hơn em, và quan trọng nhất là đầu óc cô ấy không có bị khùng nặng như em"

Lily nhận lấy vô cực sát thương, bại trận.

Chương 276. Vấn đề đầu óc