Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 277. Dáng vẻ nên có
Sau một hồi ra sức gây sát thương tâm lí cho nhau, rốt cục thì đến hiện tại hai người Trần Hoài Nam và Lily cũng đã chịu rời khỏi phòng.
Chỉ có điều phần lớn công việc nhà mà Lily thường dậy sớm để làm đã được Lana giải quyết toàn bộ, và điều này khiến cho cô chủ nhà ích kỷ có cảm giác như thể mình vừa bị Lana một cước đá tung chén cơm vậy.
Thế là trong lúc Trần Hoài Nam không để ý, Lily đã âm thầm bộc lộ ra thứ hào quang đáng sợ khiến Lana suýt chút sợ khóc.
"Ồ? Sáng hôm nay cô cũng chuẩn bị cơm sẵn luôn hả? Cảm ơn nhé, cái này tạm coi như là tiền thuê nhà đi" Trần Hoài Nam tinh ý nhận ra ý đồ đằng sau sự chu đáo của Lana.
Cơ mà khi nhìn thấy Lana đang run lẩy bẩy, miệng nhỏ cứ há chữ o mà không thể nói nên lời, Trần Hoài Nam dù có tụt IQ đến mấy cũng phải nhận ra vấn đề.
Cậu ta quay đầu lại nhìn Lily, chỉ thấy Lily đang cười tít mắt.
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu lại nhìn về phía Lana. Và lần này biểu cảm của Lana trông còn đáng thương hơn cả lúc nãy.
Thêm một lần nữa, Trần Hoài Nam quay lại nhìn Lily. Mặc dù cô gái đó vẫn cứ giữ nguyên một nụ cười đơn giản như vậy... Nhưng chẳng hiểu sao nụ cười đó lại tạo ra một áp lực khổng lồ.
Nó không hướng về phía cậu, mà là hướng về phía Lana.
Như được Trần Hoài Nam giải vây đôi chút, cuối cùng thì Lana cũng đã đỡ sợ để nói chuyện: "Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Đừng g·iết tôi! Tôi không muốn c·hết!"
"Đừng có doạ người ta chứ em?" Trần Hoài Nam nói.
Lily bĩu môi, tỏ ra cực kì bất mãn: "Tại cô ấy giành công việc thường nhật của em chứ bộ"
"Dù là thế thì những việc mà Lana đã làm hoàn toàn xuất phát từ thành ý của cô ấy, nên là em đừng có ích kỷ nữa. Lily, dạo gần đây em xấu tính lắm đó"
Lily lại nhận thêm một lượng lớn sát thương tâm lí.
Còn Lana thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi Trần Hoài Nam chủ động bảo vệ mình. Có vẻ như cô ấy đã đinh ninh nghĩ rằng cậu ta sẽ hùa theo Lily mà trừng phạt cô ấy... Nhưng hoá ra lại không phải vậy nhỉ?
"C... Cảm ơn..."
"Cảm ơn cái gì? Tôi mới là người phải nói câu đó. Thôi được rồi, mau ăn sáng thôi kẻo muộn học, hôm nay tôi không muốn vướng thêm vào rắc rối nữa đâu"
...
Sau buổi ăn sáng, cả nhóm nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc rồi rời khỏi căn phòng, chuẩn bị lên lớp với tâm thế tốt nhất.
Tuy nhiên, vụ việc Trần Hoài Nam và Lily bị Sở Ma Quan vào tận trường học để áp giải thực sự quá ư là nổi bật, đã thế lại còn thêm mấy tay Ác Ma hệ truyền thông trong trường giật tít nên bây giờ họ đang bị cả trường chú ý hơn bao giờ hết.
Tất nhiên, sự chú ý này hoàn toàn không mang ý nghĩa tốt đẹp gì cả. Các Ác Ma vốn đã sợ hãi giờ lại còn dè chừng hơn... Điều này thực sự làm Trần Hoài Nam phải đau đầu khôn xiết.
Trời ạ, phải làm sao bây giờ?
Phải có cách nào đó để cậu tẩy trắng lịch sử rồi hoà nhập trở lại với bọn họ chứ? Cứ thế này thì loài người sẽ bị cậu làm cho mang tiếng muôn đời mất!
Đang lúc lòng đầy muộn phiền thì Lily đột nhiên kéo góc áo Trần Hoài Nam lại, đồng thời một tay chỉ về phía tờ báo thông tấn của trường: "Có cái này thú vị lắm nè, nếu tận dụng được thì có lẽ anh sẽ cứu vớt được phần nào hình tượng của mình đó"
"Lễ hội thu hoạch?" Trần Hoài Nam hơi chấm hỏi: "Mùa hè thì thu hoạch cái gì? Thông thường thì mùa thu hoạch phải là mùa thu mới đúng chứ?"
"..."
"A, quên mất đây là Ma Giới"
Lana đứng bên cạnh giải thích: "Mùa thu thường xuất hiện rất nhiều loại t·hiên t·ai quái dị, nên là Ác Ma thường sẽ cố gắng tích trữ lương thực rồi tìm nơi trú ẩn, đợi đến cuối mùa thu khi sóng yên biển lặng rồi bọn họ lại ra ngoài canh tác. Đó là lí do vì sao tồn tại lễ hội thu hoạch"
"Ma Giới đúng là kì lạ..."
Trần Hoài Nam xoa xoa cằm, đọc qua một loạt bài viết rồi nói: "Ồ, lễ hội thu hoạch cũng được xem như bài kiểm tra năng lực cuối năm luôn à? Hạn chót là khoảng... Hai tuần nữa?"
Gần như là cùng thời điểm với hạn chót mà thầy Phong đã đặt ra trước khi đưa họ vào Ma Giới, đồng thời cũng là thời điểm thi cử ở Học Viện Tân Sinh!
Không sao, chỉ là gần như thôi chứ không thực sự trùng ngày.
Còn cứu được.
Nhưng vấn đề là cậu phải làm cái qué gì bây giờ? Cậu có nhất thiết phải tham gia vào lễ hội thu hoạch này hay không? Đằng nào thì cậu cũng đâu có cần điểm, cậu chỉ cần khỏi bệnh thôi mà?
Hmm...
Có thực sự là vậy không nhỉ?
"..."
"Sao thế?"
Lana nghiêng đầu hỏi thăm nhưng đột nhiên bị Lily che miệng lại: "Anh ấy đang suy tính cái gì đó... Để ảnh yên một tí đi"
"À, ừm..."
Khoảng chừng vài ba phút sau, Trần Hoài Nam đột nhiên để lộ ra một nụ cười đầy hắc ám.
Lana: "..."
Lily hơi run lên, thở dốc: "..."
"Lily, mau theo anh đến phòng Hiệu Trưởng một chút, anh có vài ý tưởng rất thú vị" Trần Hoài Nam tỏ ra hào hứng nói: "Còn Lana cứ về lớp trước đi, không cần đợi bọn tôi"
"Ừm, đi cẩn thận nhé"
Trần Hoài Nam khẽ gật đầu, một tay xách cổ áo Lily lên rồi lôi cô ấy đi một cách cưỡng ép.
Lana: "..."
...
...
Hiện tại, Limia đang đứng trước một tình thế hết sức khó khăn.
Mio đột nhiên bỏ đi ngay lúc cả bọn đang gấp rút chuẩn bị cho kì kiểm tra cuối năm, thế nên họ mới không thể cầu viện bất kì ai khác trong lớp được.
Hơn nữa, bản thân họ cũng đang mắc phải vấn đề tương tự... Nếu như họ bỏ thời gian ra để tìm Mio, họ chắc chắn sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của các giáo viên phụ trách, đồng thời thành tích cuối năm của họ nhất định cũng sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Mà thật ra thì cho dù có mặc kệ, thành tích của Hoshino nhiều khả năng cũng chẳng thể tốt lên nổi với trạng thái tinh thần tồi tệ như hiện tại.
Cụ thể là hôm qua khi về nhà, Hoshino đã không thể ngủ được. Thế là vừa mới sáng sớm tinh mơ, cô ấy lại tìm đến Limia, xem cậu ta như là chỗ dựa duy nhất còn sót lại cho mình.
Nhìn Hoshino tựa vào người mình rồi khóc đến th·iếp đi, đừng bảo là Limia, ngay cả cha già cùng mấy đứa em của cậu cũng đều cảm thấy đau lòng.
"Limia, thôi thì con nộp đơn xin nghỉ vài hôm đi kiếm con bé Mio kia đi con, để Hoshino tiều tụy thế này tao cũng thấy không ổn" Ông già của Limia nói.
"Con cũng nghĩ vậy... Chuyện này dù không liên quan gì đến con nhưng con đã hứa với cô ấy trước đó rồi. Nếu thực sự ngoảnh mặt làm ngơ, con cũng không thể yên lòng được"
"Chỉ là..."
"Anh lo cho tụi em hả?" Em trai và em gái của Limia cười to: "Nghĩ gì vậy, đầu bọn em lớn như quả dưa thế này rồi, cần gì anh phải lặn lội đi theo săn sóc hằng ngày nữa chứ? Anh cứ dành thời gian chăm sóc chị dâu là được rồi!"
"Chị dâu cái đầu tụi bây đấy!"
Em trai nghiêng đầu: "Không phải ạ?"
Em gái cũng nghiêng đầu: "Em thấy giống lắm mà?"
Limia thở dài: "Thôi được rồi, để anh viết đơn gửi lão thầy giáo mắc dịch kia vậy"
"Cha già, nào đi làm về nhớ ghé qua đón tụi nó nhé, kẻo tụi nó lại đi la cà linh tinh. Có thể con sẽ vắng nhà vài ngày, nếu trong nhà có chuyện gì đột xuất thì nhớ báo với con một tiếng"
"Rồi, giao cho tao"
Limia khẽ gật đầu, để Hoshino nằm lên gối rồi chạy đi chỗ khác viết đơn xin tạm nghỉ.
Những người khác cũng mau chóng giải tán. Ông già thì đi làm, hai đứa nhỏ thì đi học, thế là chẳng mấy chốc trong nhà đã không còn ai khác ngoài hai người họ.
Viết đơn xong, thấy Hoshino vẫn còn ngủ, Limia liền tranh thủ thời gian đi soạn đồ. Cơ mà dường như tiếng động mà cậu ta vô tình tạo ra có hơi lớn nên Hoshino đã mau chóng tỉnh dậy.
"Limia? Ông đâu rồi?"
"Tỉnh rồi hả? Mau viết đơn xin nghỉ học vài hôm đi, tí nữa tôi với bà lên đường xách cổ Mio về" Limia từ trong phòng nói vọng ra bên ngoài.
"Hả?" Hoshino hơi sững sờ: "Có được không? Thành tích của ông sẽ đi xuống đó"
"Đủ đậu là được rồi. Hơn nữa tôi cũng đã hứa với bà sẽ giúp bà cải thiện mối quan hệ với Mio cơ mà, làm sao tôi trơ mắt ra mặc kệ bà được chứ?"
"Limia..."
Hoshino cảm động suýt khóc, trong lòng không ngừng gào thét lời yêu rồi cũng mau chóng lấy lại tinh thần để lên đường đi tìm cô em gái giỏi gây chuyện.
...
...
Bên trong phòng sinh hoạt của giáo viên.
Thấy Vũ Trường Phong ngồi loay hoay với chiếc máy chơi game, một nam giáo viên với ngoại hình có phần lôi thôi tiến tới, hỏi hắn ta bằng tông giọng khản đặc cực kì thiếu sức sống: "Thầy Phong, tôi nghe bảo con bé Mio bên anh nghỉ học rồi à?"
"Anh là giáo viên phụ trách của nó đấy, hỏi tôi làm gì?" Vũ Trường Phong tỏ ra không chút quan tâm: "Bực mình thật, tại nó nộp đơn xin nghỉ mà tôi bị cô ấy mắng một phen oan mạng"
Nam giáo viên lôi thôi nghe vậy, trên mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối: "Tôi chỉ thử nó một tí thôi... Ai ngờ nó lại nghỉ thật. Sao nội tâm con bé đó lại yếu đuối đến vậy cơ chứ? Rõ ràng là tay nghề bắn tỉa không hề tồi, chả hiểu sao nó lại tự ti đến vậy"
"Anh không hiểu cảm giác của một đứa con gái luôn khép mình sống dưới cái bóng của một cô chị tài hoa nứt vách đâu"
"...Đúng là tôi không hiểu thật" Nam giáo viên thở dài: "Nhưng tôi lại tự tin là mình hiểu được cảm giác cô đơn của con bé đó"
Vũ Trường Phong nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn đối phương một chút: "Đổi ý rồi à?"
"...Chắc vậy. Nhưng cũng muộn mất rồi. Đằng nào thì nó cũng đã nghỉ học, có lẽ tôi nên tôn trọng cảm giác của con bé"
"Ha ha, coi cái thằng nát rượu không bè bạn không gia đình đang nói gì kìa. Tôi cứ tưởng một thằng bất cần đời như anh sẽ chỉ lơi khơi làm công ăn lương như tôi thôi chứ?"
Nam giáo viên nhìn Vũ Trường Phong, cau mày một lát rồi lại giãn ra: "Chuyện của tôi không cần anh lo. Dạy cho mấy đứa có tài năng thật chẳng thú vị gì cả. Trong mắt tôi, những kẻ bình thường mới là những kẻ có nhiều tiềm năng nhất"
"Vì sao vậy?"
"Vì lũ đó rất ngốc. Chỉ cần có thể đứng dậy sau những lần vấp ngã, chúng sẽ trở nên nỗ lực hơn bất kì tên thiên tài nào. Đó mới là dáng vẻ nên có của một học trò mà tôi muốn dạy"
"Chỉ tiếc là... Con bé đó đã không đứng dậy được. Nghĩ mà thấy chán thật"
Vũ Trường Phong: "Ha ha"
Hắn chỉ cười mà không nói, làm cho nam giáo viên ăn mặc lôi thôi thầm cảm thấy kì lạ.