Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 285. Cách biệt giàu nghèo
Cô bé tên họ đầy đủ là Lê Chiêu Dương, hiện đang sống cùng bà mẹ nuôi đã cực kì già yếu.
Chính vì bản thân có một cuộc sống không đủ đầy, lại phải ngày ngày chứng kiến người mẹ già tảo tần kiếm từng đồng bạc lẻ để nuôi mình ăn học nên Chiêu Dương có phần trưởng thành và chín chắn hơn bạn bè cùng lứa tuổi.
Người mẹ lặng nhìn dáng vẻ tự mãn của con gái mình một lát rồi bật cười: "Để coi vài ngày nữa mặt mũi con sẽ trông như thế nào" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hiểu lầm ư?" Chiêu Dương nghiến răng.
Dẫu có cô đơn là vậy, Chiêu Dương vẫn không cảm thấy buồn tủi gì cả. Cô bé tự nhận thức được mình không cần những mối quan hệ xã giao không cần thiết, càng không cần những người bạn không ra gì.
"Oé!"
Chiêu Dương bị đối phương dí sát vào mặt một cách bất chợt, điều này làm cho trái tim nhỏ nhắn của cô bé suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không, con sẽ nhận" Chiêu Dương cười nói: "Dù sao thì có bạn vẫn tốt hơn là không mà phải không mẹ?"
"Ê! Đứng lại!"
Lê Chiêu Dương: "..."
"Con đi học nha mẹ"
"A..."
Chiêu Dương một mặt xoắn suýt.
...
"..."
Rõ ràng cái người đó chẳng làm gì cả, thế mà thành tích học tập lại vượt xa cô ấy! Càng đáng ghét hơn nữa là cô gái đó tính tình rất hung hăng b·ạo l·ực, ngày nào cũng đánh lũ con trai như mẹ đánh con, thành ra trong trường này ngoài cô chủ nhiệm ra chẳng có ai ưa cô ấy cả!
"Cậu luôn được ăn no mặc đẹp. Lúc nào cũng đến trường với một túi kem đắt tiền, ăn bao nhiêu tùy thích! Còn tôi, tôi chỉ có một chiếc áo mặc quanh năm đến mức muốn bạc màu, còn đồ ăn sáng thì chỉ có ổ bánh mì không nhân nhai nửa tiếng đồng hồ mới thấy vị ngọt!"
"Hức..."
...
Người mẹ già lấm tấm đầu bạc thấy con gái nhỏ làm ra vẻ mặt như thế, chỉ gượng cười một tiếng rồi quay mặt đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rời khỏi nhà với lời chúc từ người mẹ già yếu, cô gái nhỏ hơi mím môi, dù ánh mắt vẫn chứa đầy lòng quyết tâm như mọi khi nhưng có vẻ như ngày hôm nay, lòng quyết tâm của cô bé ấy lại có gì đó khang khác.
Vũ Cẩm La lùi lại vài bước rồi cắn một miếng trên que kem vị bạc hà: "Cậu đuổi theo tôi sáng giờ để làm gì vậy?"
Lại là kiểu người mà cô bé ghét nhất: Coi tiền như rác.
"...Có vẻ như tôi không nên tiếp tục ở đây. Nếu nhóc đã nhận lời rồi thì cố gắng mà hoàn thành nhiệm vụ đi" Người đàn ông vẫn nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Nhóc ghét tôi thế nào, tôi chẳng buồn quan tâm... Chỉ hi vọng nhóc sẽ mở lòng với con gái tôi"
"Cậu nói tôi đã ăn kem đắt tiền đúng không? Sai bét rồi, đây là que kem năm nghìn được tạo ra bởi một ông chú bán kem dạo kinh tế gia đình không ổn định. Nó không đắt tiền chút nào cả, ngược lại còn rất bình dân"
Thấy đối phương vẫn cứng đầu không chịu thay đổi quan điểm, Vũ Cẩm La khẽ thở dài, dùng sức bóp họng Chiêu Dương để mở rộng khoang miệng ra rồi một tay cưỡng chế đút que kem vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Cẩm La: "...?"
"Ừ, cẩn thận nha con"
"..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chỉ cần kết bạn là được thật sao chú?"
"Chỉ cần kết bạn là được" Người đàn ông lạ mặt nhưng đẹp trai nứt vách đáp: "Tiền cọc trước tiên là như thế, còn có thêm nữa hay không thì tùy vào biểu hiện của nhóc. Tôi không thiếu tiền đâu nên là nhóc khỏi cần lo"
Hôm nọ, một người đàn ông cực kì đẹp trai đã đến gõ cửa nhà mẹ con họ ngay khi Chiêu Dương vừa đi học về. Người đó đã ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề, đó là muốn Chiêu Dương kết bạn với con gái của ông ta - Vũ Cẩm La.
Nói xong, Vũ Cẩm La tiếp tục lên đường đến trường, còn Chiêu Dương thì vẫn ở đó thất thần với hương vị bạc hà mát lạnh trong miệng.
"Được rồi mẹ, vụ này cứ giao cho con đi, chỉ có cỡ này thôi thì cô con gái tài giỏi của mẹ lo được tuốt! Hì hì"
Thật lòng mà nói, Chiêu Dương rất là ghét cái tên này.
Chiêu Dương: "?"
Như chạm đến giới hạn cuối cùng của bức tường tâm lí bên trong mình, Chiêu Dương đã xả hết mọi tâm tư, bất mãn của mình trong suốt thời gian qua như một cơn lũ dữ.
Cho dù cái người tên Vũ Cẩm La đó rất đáng ghét... Nhưng thù lao này thực sự quá hấp dẫn, không cách nào từ chối được!
"Tại sao lại bất công như vậy chứ? Người thì có tất cả, người thì chẳng có gì cả. Tôi thừa nhận là tôi rất đố kị, thế nên tôi ghét kiểu người như cậu! Tôi ghét cậu!"
Giữa lúc Chiêu Dương đang băn khoăn không biết làm sao thì Vũ Cẩm La đã âm thầm tiếp cận, nhìn chăm chú đối phương bằng ánh mắt tròn xoe: "Có người thuê cậu theo dõi tôi à...?"
Lỡ ăn nói bậy bạ thì có bị đấm cho không nhỉ? Cô ấy sợ bị đưa vào phòng y tế lắm, vì đằng nào cũng sẽ tốn tiền mà.
"..."
Nếu được thì Chiêu Dương muốn tránh khỏi loại người đó càng xa càng tốt, vì chỉ cần nhìn thấy thôi đã đủ làm cô bé thấy khó chịu rồi...
Thường ngày, Chiêu Dương vẫn luôn quyết tâm nâng cao thành tích học tập bằng toàn bộ sức mình... Tuy nhiên, hôm nay Chiêu Dương bé nhỏ lại dồn hết lòng quyết tâm để đối diện với nỗi sợ của bản thân, cũng như triết lí mà mình đã luôn tuân theo từ trước đến giờ!
"Dương à, nếu con không thích thì đừng có nhận, mẹ lo được mà"
"Cậu cần gì ở tôi sao?"
Miễn học phí cho đến hết đại học!?
Những cảm xúc bất lực, phẫn nộ, ghen tị và tủi thân cứ đấu đá lẫn nhau bên trong Chiêu Dương, làm cô bé rơi lệ trong khi bản thân còn không hề hay biết. Cô ấy vẫn cứ cất bước chạy, đuổi theo Vũ Cẩm La trong tuyệt vọng, rồi cuối cùng là vấp ngã.
Cái giá đó là quá hời chỉ với mỗi việc kết bạn!
Chương 285. Cách biệt giàu nghèo
Người mẹ cười khẽ xoa đầu Chiêu Dương: "Mẹ thì lại không thấy vậy. Con không nghĩ thử xem tại sao người đó lại chọn nhờ vả chúng ta thay vì các bạn khác trong lớp sao? Nhất định chú ấy đã nhìn ra điều gì đó ở con... Nói cách khác, chú ấy đã âm thầm quan sát rồi cố tình chọn lọc bạn bè tốt cho con gái của mình. Mẹ thật sự ghen tị với cách thể hiện tình yêu của chú ấy đó, mặc dù chú ấy đúng là không biết cách ăn nói tẹo nào"
Mà thực tế là do bản thân quá tập trung vào thành tích học tập, đã thế hoàn cảnh lại còn nghèo hèn dễ b·ị b·ắt nạt nên Chiêu Dương cũng chẳng có bạn bè.
"Xin lỗi, tôi gần quá à?"
Bất kể bản thân có cố gắng đến mấy, Chiêu Dương vẫn chẳng thể đổi kịp được bước chân của đối phương. Cái cảm giác bất lực này giống hệt như khi cô ấy so sánh bảng điểm của mình với cô gái đó vậy... Dù có cố gắng nhiều đến mấy cũng không thể chiến thắng được.
"Tuy tôi đúng là không thiếu tiền, cũng khá là b·ạo l·ực nhưng có vẻ như cậu đã hiểu lầm rất nhiều về tôi"
Chiêu Dương ra sức đuổi theo Vũ Cẩm La, chỉ có điều Vũ Cẩm La lại chạy nhanh hơn Chiêu Dương gấp mấy lần.
Theo bản năng, Chiêu Dương đã muốn từ chối ngay lập tức... Tuy nhiên ngay khi bàn đến chuyện thù lao, cô bé đã phải nghiêm túc suy nghĩ lại về quyết định của mình.
"Một người sinh ra ở vạch đích như cậu thì làm sao hiểu được tôi đang nghĩ gì chứ? Cậu có tất cả, từ tiền bạc, địa vị, sức mạnh cho đến cả trí tuệ... Còn tôi? Tôi không có bất kì thứ gì trong số đó cả. Tất cả mọi thứ tôi đang nắm giữ đều là thành quả từ sự cố gắng của cả tôi và mẹ tôi... Tất cả, đều là mồ hôi và nước mắt của hai mẹ con tôi!"
"Ăn một que kem vào cho bớt nóng đi. Bữa sáng mà chỉ có mỗi bánh mì thôi thì không đủ năng lượng đâu"
Để tìm cơ hội kết bạn?
"Tôi thích như vậy thì làm sao?" Chiêu Dương một mặt kiêu kỳ hỏi ngược lại.
Cô ấy phải kết bạn với người bạn học côn đồ có tiếng trong trường - Vũ Cẩm La! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cậu lúc nào cũng vậy. Chỉ cần có người đến kiếm chuyện là cậu sẽ đánh luôn mà không thèm nghĩ tới hậu quả. Còn tôi? Tôi chỉ có thể im lặng chịu đựng, tôi không thể phản kháng, nếu không tất cả những gì tôi đã gây dựng sẽ sụp đổ ngay tức khắc!"
Chỉ có điều...
"Mẹ không có ý đó..."
"Nhìn que kem này đi"
Vũ Cẩm La hơi cau mày, miệng lại ngậm que kem đánh giá Chiêu Dương từ trên xuống dưới: "Ngố như thế này chắc không phải người được lũ phú nhị đại kia thuê theo dõi đâu nhỉ? Phí thời gian thật, biết thế cắt đuôi luôn cho rồi"
Cứ như vậy, Vũ Cẩm La phủi mông bỏ đi trước vẻ mặt thất thần của Chiêu Dương.
Người đàn ông nói đến đây rồi lặng lẽ bỏ đi, để lại căn nhà tranh lặng thinh mất một hồi lâu.
"Phải làm sao bây giờ?"
Chiêu Dương: "...?"
Chỉ có điều...
Trở về với thời điểm hiện tại.
Vũ Cẩm La đối diện với ánh mắt ghét cay ghét đắng của đối phương, trầm tư một lát rồi lấy từ túi ra thêm một que kem: "Đúng, tôi không hiểu được cảm nhận của một người đang ở vị thế giống như cậu. Tuy nhiên, có một điều mà cậu đã nói sai"
"Mẹ có thể cảm nhận được người đàn ông đó không xấu tính như con nghĩ đâu Dương à"
"Hứ! Còn lâu con mới tin! Đâu ai đảm bảo được ổng không có nhờ ai khác ngoài chúng ta nữa đâu? Ổng giàu có lắm mà, dám chắc ổng đã làm điều tương tự với cả chục người khác rồi!"
Chiêu Dương bị thoát lực, loay hoay mãi vẫn không gượng dậy được. Cô bé nằm sấp trên mặt đất mà ngẩng đầu lên nhìn Vũ Cẩm La, ánh mắt dữ tợn như hiện lên một ngọn lửa bỏng rát: "Vì tôi rất ghét cậu. Cậu có hiểu không?"
Dường như nhận ra những điều bất thường ở đối phương, Vũ Cẩm La bất chợt quay lại, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh hỏi: "Được rồi, tôi sẽ không hỏi lí do cậu muốn tiếp cận tôi nữa. Chỉ là... Tôi muốn hỏi tại sao cậu lại cố gắng tới vậy chứ?"
Không được, không thể nói vậy được! Xấu hổ khủng kh·iếp! Tuyệt đối không thể nói!
"Ưm-!?"
Đối tượng nhiệm vụ đã xuất hiện trong tầm mắt của Chiêu Dương... Nhưng mà cô bé loay hoay mãi vẫn chưa tìm ra được lí do nào đủ thuyết phục để mà tiếp cận cái người đó.
Chỉ có điều trong ngày hôm nay, cô ấy buộc phải kết bạn vì một mục tiêu cao cả!
Nết học đã chẳng ra gì lại còn hay đánh người, p·há h·oại của công, đã thế lại còn thường xuyên dùng tiền để giải quyết phiền phức mà mình gây ra... Cái người đó đích xác là tập hợp thể của các loại tích cách mà Chiêu Dương căm ghét nhất trên đời!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.