Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 284. Bất nhẫn

Chương 284. Bất nhẫn


Cùng lúc đó, tại phòng riêng của Trần Hoài Nam và Lily.

Hiếm khi được dạng hắc ám của Trần Hoài Nam tha cho một lần, Lily hôm nay đã thầm quyết tâm rằng mình sẽ là một cô gái ngoan.

Cô ấy dậy từ trước cả lúc hừng đông, một mình làm hết mọi việc trong nhà từ lau dọn đến chuẩn bị bữa sáng.

Đến khi Lana xuất hiện, định làm mấy công việc nội trợ kiểu như thế thì đã thấy Lily loay hoay trong nhà bếp. Điều này làm cô ấy trưng ra bộ mặt thất thần.

Lily xoay người lại, tức thì năng lực đọc não của cô ấy phát hiện ra tâm tư của Lana, liền hỏi: "Cô đang thất vọng vì cái quái gì vậy?"

"Vì tôi là một người hầu vô dụng, không thể dậy trước chủ nhân của mình để làm việc nhà..."

Lily: "..."

Sao cô ta tự nhận là người hầu luôn rồi?

Cô ấy với Trần Hoài Nam đã yêu cầu chuyện đó bao giờ đâu nhỉ?

"Thôi vậy. Mau đến giúp tôi chuẩn bị vài món ăn ở Ma Giới đi, như vậy thì cô vừa lòng rồi chứ?" Lily khẽ thở dài, đành phải chiều theo ý cái cô nàng quái đản này.

Nhìn chung thì Lily cũng không có ghét bỏ gì cô nàng Lana này hết... Thay vào đó, đôi lúc cô ấy còn cảm thấy đồng cảm vì chính bản thân cô ấy cũng đã từng nhút nhát và rụt rè như thế.

Chẳng là...

Cái việc cô nàng này thường xuyên tranh giành công việc nội trợ làm Lily cảm thấy có hơi khó chịu. Vì đằng nào thì Lily cũng đang cố gắng training để trở thành một cô vợ hoàn hảo kia mà.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là do Lana hoàn toàn không có tình cảm đặc biệt gì với Trần Hoài Nam. Thậm chí là cô ta còn sợ hãi không dám đến gần ấy chứ... Mặc dù bên trong trái tim đó vẫn tồn tại lòng biết ơn.

Nhân tiện thì Lana cũng khá giỏi nấu nướng các món ăn truyền thống ở Ma Giới, và điều này tất nhiên rất có lợi cho cả Trần Hoài Nam và Lily.

Nhất là cái món "Bloody Currie" cay kinh dị khủng kh·iếp kia... Cái thứ đó cần phải cải tiến công thức thêm đôi chút thì con người mới có thể ăn được.

Ngoài ra, Lily cũng có vài việc muốn giao cho Lana nữa.

"Lana, năng lực của cô không phù hợp để tiến hành giao tranh trực diện có đúng không?"

Lana nghe vậy, ban đầu tỏ ra hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: "Năng lực của tôi chỉ ở trạng thái mạnh nhất khi xung quanh tôi có nhiều xác c·hết... Giống như chiến trường chẳng hạn. Ở nơi đó tôi có thể triệu hồi thây ma và ác linh một cách thoả thích"

"Ừm. Hiểu rồi. Vậy hôm Lễ Hội Thu Hoạch cô đã có kế hoạch gì chưa?"

Lana không chút do dự đáp lại: "Tôi sẽ ẩn nấp ở chỗ nào đó cho đến khi kì thi kết thúc. Tôi không muốn đánh nhau đâu, tôi sợ đau lắm"

Lily: "..."

Nhát đến cỡ này thì đúng là không cứu nổi.

"Tới hôm đó tôi muốn giao cho cô một công việc nhỏ. Yên tâm, công việc này không đòi hỏi cô phải lộ diện làm gì đâu... Thậm chí là nếu cô làm tốt, tôi sẽ đứng ra đảm bảo cho cô thi đậu luôn... Chịu không?"

Lana nghe vậy, hai mắt chỉ sáng lên trong thoáng chốc rồi lại lộ vẻ nghi ngờ: "Làm gì có chuyện tốt như vậy?"

"Có đấy. Lily tôi đây là một người rất lương thiện đó nha. Tôi hứa là tôi sẽ không có ý đồ gì khác đâu"

"Nhưng tôi nghe nói loài người còn thất hứa nhiều hơn cả Ác Ma..."

Lily bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi mắt dần chuyển sang màu tím: "Tóm lại, cô muốn tự nguyện làm hay là muốn tôi ép cô làm?"

"Cả hai vế đều là ép buộc cả mà..." Lana bị hù suýt khóc.

"Làm hay không?"

"Làm... Thưa chủ nhân"

...

...

Hôm nay vẫn là một ngày không quá đẹp trời đối với Limia với chứng say sóng dai dẳng và siêu cấp khó chịu. Nhưng may thay là nỗi thống khổ này cũng sắp sửa đến hồi kết thúc rồi.

Theo tính toán lộ trình thì chắc khoảng nửa ngày nữa bọn họ sẽ chính thức cập bến đảo quốc Jinzhu. Thế nên trước lúc đó, họ cần phải lập kế hoạch đánh bài chuồn sao cho thật hoàn hảo để không bị phát hiện trước khi kịp cao chạy xa bay.

Hoshino và Limia thì không có kinh nghiệm, nhưng Tiểu Vũ thì có vẻ như là một tay lão luyện trong mấy phi vụ phi pháp kiểu này. Điều đó làm cho họ thật sự quan ngại liệu cái cô h·acker này có thực sự đáng để họ tin cậy hay không.

Sau khi nghe Tiểu Vũ nói sơ qua kế hoạch t·ẩu t·hoát ngay sau khi xuống tàu với cái cớ chuyển hàng, Limia và Hoshino chỉ biết gật gà gật gù lắng nghe đối phương chỉ huy cùng một cái đầu trống rỗng.

Hoshino vốn đã không phải kiểu người sáng dạ, còn Limia thì bị cơn say sóng đánh cho bay mất vài chục điểm IQ rồi.

Nói tóm lại, bây giờ trong nhóm có lẽ chỉ còn mỗi Tiểu Vũ có đủ sự tỉnh táo và trí tuệ để lập kế hoạch, còn hai người kia thì chỉ có nước ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh chứ chẳng thể góp ý gì thêm.

"Hai người..."

Đối diện với hai người trưng ra bộ mặt như kiểu vừa mới ngủ dậy, Tiểu Vũ chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm: "Biết thế tôi đã không nhận cái nhiệm vụ dở hơi này rồi"

"Teehee~"

"Không phải đang khen đâu!"

Hoshino cười tít mắt rồi lại hỏi: "Nè, Tiểu Vũ... Cô có chắc là định vị được vị trí của em gái tui chỉ với chút thông tin ít ỏi đó không vậy?"

"Đừng xem thường mạng lưới thông tin của h·acker" Tiểu Vũ nói: "Nếu tôi muốn, tôi thậm chí còn có thể quay cảnh em gái cô đi tắm rồi bán lên mạng đấy"

Trong lúc nói chuyện đó, Tiểu Vũ còn đá mắt sang chỗ Limia xem phản ứng của cậu ta như thế nào... Kết quả quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu ta vẫn cứ nửa tỉnh nửa mê, không biết trời đất thế nào.

Hoshino: "..."

"Tất nhiên, h·acker cũng có bộ quy tắc riêng của h·acker, tôi sẽ không x·âm p·hạm quyền riêng tư của người khác một cách tùy tiện đâu. Tôi nói thế để cô hiểu được một người như tôi có thể làm được gì thôi"

"Không, ý tui là... Em gái tui khả năng cũng ngang ngửa với cô đấy, nên tui không biết là liệu cô có làm được hay không thôi..."

"Ngang ngửa á?" Tiểu Vũ tỏ ra ngạc nhiên.

Hoshino khẽ gật đầu: "Phần mềm Radar quét hồn ma chuyên dụng cũng là do một tay em ấy tự mình phát minh ra rồi bán lại cho tổ chức đó... Em ấy không tầm thường ở khoản máy móc công nghệ đâu"

Tiểu Vũ: "Lập trình phần mềm với hack là hai chuyện khác nhau đấy... Nhưng mà đúng là có hơi đáng quan ngại thật. Đâu có gì đảm bảo cô ấy không có khả năng phản kháng lại sự điều tra của h·acker chứ?"

Tiểu Vũ trầm tư một lát rồi thầm khắc khi thông tin này vào lòng: "Tôi hiểu rồi. Nhưng quả nhiên vẫn phải đợi lên bờ mới biết được"

"Ừm..."

"Hai người đã ghi nhớ hết kế hoạch rồi chứ?"

"A ha ha..."

Tiểu Vũ: "..."

"Thôi thì để tôi giảng lại lần cuối đi. Nghe không kĩ, lỡ có b·ị b·ắt lại thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu nhé"

...

...

Hôm nay, Trần Hoài Nam vẫn lựa chọn cúp học đi ngồi thiền. Còn Lily thì đã lên lớp từ rất sớm, dường như là muốn điều tra cái gì đó nhằm phục vụ cho kế hoạch vĩ đại của cậu ta.

Tuy vậy, khi được hỏi muốn điều tra cái gì thì Lily lại lảng tránh không muốn nói ra.

Lily cứ thần thần bí bí như vậy, cậu ta cũng không nói thêm gì nữa, đành phải để cô ấy muốn làm gì thì làm.

Trên đường tìm một nơi yên tĩnh để thiền định, giữa chừng Trần Hoài Nam lại đột nhiên có cảm giác sống lưng phát cơn đau nhức.

Đây không phải cơn đau bệnh lí, mà giống như cơn đau xuất phát từ tâm lí hơn... Một cơn đau có thể coi như là dự cảm chẳng lành.

Khi quay đầu lại nhìn về phía sau lưng, Trần Hoài Nam mới biết mình không có đoán sai. Nia von Bernstein đang dùng cơ thể bé nhỏ của mình lao đến chỗ cậu với vận tốc khủng kh·iếp, đồng thời trên mặt còn tỏ rõ vẻ giận dỗi.

Dù mọi thứ chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trần Hoài Nam vẫn ngầm đoán được vì sao con nhóc này giận mình.

Ầm!

"Oạc-"

Bằng tốc độ và sự phẫn nộ khôn cùng, Nia dùng sức cụng đầu vào sống lưng cậu ta, quán tính mang cả hai văng xa cả chục mét rồi lại trượt thêm một đường dài mới có thể dừng lại.

"Em tính g·iết anh thật luôn hả Nia?"

Trần Hoài Nam nằm sõng soài trên nền đất, trên mặt tỏ ra thống khổ không sao nói hết: "Himiko với Lily thích h·ành h·ạ cột sống của anh đã đủ lắm rồi... Giờ lại còn tới phiên em nữa, chắc chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành một tên bại liệt mất thôi"

Nia nằm chống tay trên cậu ta, phồng má: "Anh thì khá em hơn hả? Anh lừa em ăn cái thứ rác rưởi đó mà không thấy cắn rứt lương tâm hay sao? Anh có biết cho đến tận bây giờ lưỡi em vẫn không có cảm giác hay không hả!?"

"Ờ, anh biết chứ. Thứ quả đó khi vỏ đỏ đắng chát khủng kh·iếp, dù ngoại hình trông rất mĩ vị nhưng thực chất hương vị lại còn tệ hơn cả phủ tạng hải sâm. Đó chính là thứ được gọi là quả Bất Nhẫn"

"Anh lừa em! Anh phải bị trừng phạt!"

"Từ từ, nghe anh nói hết cái đã nào"

Trần Hoài Nam duỗi ngón tay búng vào trán của Nia một cái rồi đau khổ ngồi dậy: "Em có biết lí do vì sao thứ quả đó có tên là "Bất Nhẫn" hay không?"

"Làm sao em biết được? Em có phải nhân loại đâu chứ!?" Nia mài răng.

"Như anh đã từng nói trước đây rồi, bài học do bản thân tự mình rút ra sẽ khắc sâu hơn bất kì thứ lời nói hoa mỹ nào trên đời. Anh không lừa em làm gì đâu, và anh cũng không muốn tiết lộ bài học đó cho em với lí do như trên"

"Tuy vậy, anh có thể cho em một gợi ý"

Trần Hoài Nam đặt tay lên đầu Nia, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô bé nãy giờ vẫn đang bĩu môi phụng phịu: "Đợi thêm ít ngày nữa, anh tin là em sẽ hiểu được bài học mà anh dành cho em. Đừng có mà phá vườn nhé, không là anh giận đấy"

"Anh còn dám nói thế với em hả? Hứ!"

Con bé này bướng bỉnh trông y chang bé Hoa hồi còn nhỏ vậy. Ngẫm lại thật là hoài niệm.

Với thứ cảm giác hoài niệm đó, giống như bản năng của một người anh cả, Trần Hoài Nam vọc vạch nhẫn không gian của mình một lát rồi lấy ra một túi kẹo ngọt: "Suỵt, đừng có nói cho Lily biết nhé"

Nia nhìn thấy túi kẹo, ánh mắt lập tức sáng lên: "Em hứa!"

Thế là Nia đã hết giận... Bằng thứ chiêu trò đã quá đỗi lỗi thời ở thế giới loài người.

Chương 284. Bất nhẫn