Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 89. Trước buổi bình minh

Chương 89. Trước buổi bình minh


Lại thêm mấy ngày sau.

Vũ Trường Phong đã quay trở về.

Ngay khi vừa mới mở cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn ta chính là biểu cảm giận dỗi của cả hai mẹ con Tiểu Na La.

Biết mình đã bỏ rơi hai mẹ con quá lâu, hắn nói: "Bình tĩnh đã, anh sẽ cố gắng bù đắp cho hai người sau... Bây giờ anh mệt lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi một lát"

"Biên giới là cái gì vậy cha?" Vũ Cẩm La hiếu kì hỏi.

"À... Nó chỉ là một hàng rào phòng hộ ngăn cản những kẻ xâm nhập trái phép thôi con gái à... Đợi khi nào lớn lên, cha sẽ giải thích cho con kĩ hơn"

"Ồ..."

Vũ Trường Phong tiến vào nhà, vô lực ngồi phệt xuống trên chiếc ghế sofa: "Ha... Cái mệt nhất ở đây không phải vấn đề biên giới, mà chính là xử lí đống thư tình của mấy cô nàng tộc Hồ Ly. Trực tiếp đốt đi ngay trong sân nhà người ta thì lạnh lùng quá, kiểu gì cũng bị cằn nhằn đủ kiểu... Thế là mình lại phải cất công bật loa lên từ chối từng người một"

"Sướng nhất anh rồi, được tộc người ta yêu thích đến thế còn đòi gì nữa?"

Tiểu Na La quay trở lại với một cốc trà nóng được nêm nếm đầy tình yêu của một người vợ... Cơ mà biểu cảm của cô ấy thì không được êm dịu như vậy: "Lúc ở tộc Hồ Ly anh có làm gì có lỗi với em không?"

"Anh nào dám chứ..."

"Ngoan lắm" Tiểu Na La khẽ mỉm cười: "Nhưng sự thật vẫn là anh đã bỏ rơi hai mẹ con em rất lâu rồi. Vì vậy, mẹ con em có đưa ra yêu cầu quá đáng gì anh cũng phải chấp nhận đó, miễn trừ quyền từ chối"

Vũ Trường Phong: "..."

Mình có dự cảm không lành về chuyện này.

"À, mấy ngày qua thằng Nam nó tìm anh mãi đấy, trông có vẻ gấp gáp lắm" Tiểu Na La lại nói: "Hôm trước em có giúp nó vài chuyện nhỏ nhặt rồi... Nhưng lần này thì hình như bên đó đã xảy ra vấn đề lớn, không thể ngó lơ mãi được đâu anh"

"Hết chuyện này lại tới chuyện kia..."

Khẽ thở dài một hơi, Vũ Trường Phong liền mở điện thoại ra xem đoạn tin nhắn mà Trần Hoài Nam đã gửi mấy ngày qua.

Gần như ngay lập tức, sắc mặt của hắn bắt đầu thay đổi: "Kì quái, mới tháng mấy thôi mà nhỉ? Sao mọi thứ lại tiến triển nhanh đến vậy cơ chứ?"

"Là chuyện của con bé Lily sao anh?"

"Ừ, hình như linh hồn còn lại của con bé bắt đầu quá trình thức tỉnh rồi"

[Nam]: "Làm sao bây giờ đây thầy? Nếu thầy còn bơ em nữa thì em sẽ c·hết mất"

[Vũ Trường Phong]: "Vào thẳng vấn đề đi, con bé đã làm gì với em rồi?"

[Nam]: "..."

[Nam]: "Đêm nào cũng vậy, cứ nửa đêm đến là em ấy lại đột nhập vào phòng em, trèo lên giường rồi ngồi lên ngực em mà chẳng biết kiêng nể gì cả. Quan trọng nhất là ánh mắt của em ấy khi đó trông khá là... Đáng sợ với em. Cảm giác y hệt như ánh mắt của những kẻ săn mồi vậy"

[Berserk666]: "Mô tả kĩ hơn xem"

[Nam]: "Em chẳng biết phải nói thế nào nữa... Nhưng dễ thấy nhất là màu mắt của em ấy chuyển sang màu tím. Đồng tử thì dựng ngược lên tựa như mắt mèo vậy... Khí chất cũng có gì đó u ám nặng nề hơn, tóm lại là rất bất thường"

[Nam]: "Em có cảm giác nếu như em cứ giả vờ ngủ mà không thèm phản ứng thì em ấy sẽ cứ như vậy mà nhìn em cả đêm. Cách hành xử của em ấy khi đêm đến quá mức trái ngược so với ban ngày... Nó thực sự làm em cảm thấy bất an"

[Nam]: "Cho nên... Thầy có cách nào cứu được em không? Himiko cũng vì vụ này mà giận dỗi em đến tận bây giờ. Bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình cảm giác nó vi diệu lắm đó thầy ạ"

Vũ Trường Phong: "..."

"Vợ ơi, câu chuyện của thằng Nam thú vị thật đấy... Hay là mình cứ thế mà phớt lờ xem chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?"

"Đồ tồi, anh định làm thế thật hả?"

"... Chứ anh biết giải quyết thế nào giờ?"

"Aiza, cố giúp thằng nhỏ đi, nó khổ lắm rồi đó"

Vũ Trường Phong khẽ thở dài đầy mệt mỏi.

Thật ra vừa rồi hắn cũng chỉ nói đùa thôi... Vốn dĩ những chuyện liên quan đến Lily đều là những chuyện mà hắn không thể nào từ chối được mà.

[Berserk666]: "Có hai vấn đề mà thầy muốn xác nhận ngay lập tức"

[Berserk666]: "Thứ nhất chính là sự biến đổi trong tính cách của con bé vào mỗi đêm. Con bé đã bao giờ thể hiện khuynh hướng b·ạo l·ực hoặc làm việc ác nào đó chưa? Hay con bé chỉ đơn giản là tìm đến nhìn chằm chằm em đến khi chán thì thôi? Nếu như còn gì khác thì phiền em kể lại chi tiết thêm một chút"

[Berserk666]: "Thứ hai chính là sự biến đổi xoay quanh sức mạnh của con bé. Em thử hỏi nó xem có phải một nguồn sức mạnh tiềm tàng nào đó đang dần trỗi dậy bên trong nó hay không? Miễn là có, thầy liền có thể cho em câu trả lời thoả đáng ngay lập tức"

[Nam] đã offline.

Chỉ một lúc sau, khung avatar của Trần Hoài Nam sáng lên, tức là cậu ta đã quay trở lại.

[Nam]: "Em hỏi rồi, và đúng như thầy nói, dường như có một nguồn sức mạnh to lớn nào đó đang dần trỗi dậy bên trong cơ thể em ấy. Mà thật ra thì em cũng phần nào cảm nhận được điều đó rồi... Bởi vì tiếng ca của em ấy đang dần trở thành một liều thuốc gây nghiện đúng nghĩa..."

[Nam]: [Sticker ho khan]

[Nam]: "Còn về vấn đề trước đó, lúc em ấy trở nên hắc hoá cũng không thể hiện bất kì điểm xấu gì khác ngoài việc em ấy lén lút nhìn chằm chằm làm em thấy hơi ghê ghê. Em không biết em ấy còn suy nghĩ gì khác trong đầu hay không nên em cũng chẳng thể xác định được khuynh hướng của em ấy khi đó cụ thể là như thế nào"

[Berserk666]: "Không sao, tôi đại khái hiểu được vấn đề rồi"

"Trước tiên không bàn đến lí do vì sao tình hình lại tiến triển nhanh đến vậy. Em có biết rằng Lily của em tuy được sinh ra bởi một vị thần nhưng thật ra bản thân con bé lại không hoàn toàn là một vị thần, mà chỉ là một Á Thần hay không?"

"Đó là bởi vì mẹ của con bé khi mang thai đã quá yếu ớt, không còn đủ sức để thai nghén và hạ sinh thêm một vị thần nữa. Chính vì vậy, con bé chỉ có một phần bên trong là thần, phần còn lại chính là người. Và thầy tin rằng sự phân hoá trong tính cách và linh hồn của con bé có quan hệ rất lớn đến cán cân này"

[Nam]: "Ý thầy là... Trong hai linh hồn sẽ có một linh hồn đại diện cho phần người, và linh hồn còn lại sẽ đại diện cho phần thần trong cơ thể em ấy sao?"

[Berserk666]: "Em nên gọi nó là Nhân Tính và Thần Tính. Bất quá em hiểu ra vấn đề rồi đấy, nó cơ bản chính là như thế nếu như thầy không đoán sai"

[Nam]: "Nói như vậy... Lily đáng yêu mà em biết từ trước đến giờ đại diện cho cái gì? Lẽ nào em ấy chính là Nhân Tính theo như cách nói của thầy?"

[Berserk666]: "Tám chín phần khả năng là như vậy. Em thấy đấy, thần lực của con bé đã trỗi dậy cùng lúc với sự thay đổi bất ngờ trong tính cách của con bé... Vì vậy, khả năng phần linh hồn còn lại của con bé đại diện cho Thần Tính là rất cao"

[Nam]: "Thật phức tạp... Nhưng chốt lại vấn đề đi thầy. Việc em ấy thức tỉnh Thần Tính liệu có gây ra nguy hiểm gì đối với bản thân em ấy hay không?"

[Berserk666]: "Cái đấy còn phụ thuộc vào cách nghĩ của Thần Tính nữa. Trong đa số trường hợp tương tự như Lily, Nhân Tính đã bị Thần Tính g·iết c·hết để hoàn toàn nắm quyền kiểm soát cơ thể... Bởi vì đối với các vị thần mà nói, Nhân Tính là thứ gì đó không cần thiết, thậm chí là cực kì vướng chân"

[Nam]: "Tại sao lại như vậy..."

[Berserk666]: "Đừng vội bỏ cuộc, thầy đã nói việc đó còn phụ thuộc vào cách nghĩ của Thần Tính mà. Từ biểu hiện cho thấy Thần Tính của Lily vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành và hình thành ý thức độc lập của riêng nó... Nhiều nhất thì nó chỉ có thể ngầm tác động và thôi thúc con bé làm gì đó theo ý mình mà thôi"

[Nam]: "Nghĩa là còn cứu được sao thầy?]

[Berserk666]: "Việc con bé thức tỉnh Thần Tính sớm hơn dự kiến là minh chứng cho chiến lược của chúng ta đã hoạt động vô cùng hiệu quả, bởi vì linh hồn đó được nuôi dưỡng bởi cảm xúc của con bé mà. Cảm xúc càng phong phú và mãnh liệt thì nó sẽ càng lớn nhanh thôi"

[Berserk666]: "Tóm lại là cứ thế mà phát huy đi, em đã làm rất tốt vai trò của mình rồi, cũng đừng lo lắng nhiều quá. Khi nào lại xuất hiện thêm vấn đề thì cứ việc nói cho thầy, đừng ngại gì cả"

[Nam]: "Thật ra vẫn còn một vấn đề"

[Berserk666]: "?"

[Nam]: "Dạo gần đây... Kể cả là ban ngày, Lily rất hay gạ em làm chồng tương lai của em ấy. Mặc dù em biết chỉ là nói đùa thôi nhưng như thế có được tính là bất thường không thầy?"

"..."

[Berserk666]: "Đi c·hết đi, thằng khốn"

[Berserk666] đã offline.

Ở đầu dây bên kia, nhìn thấy thầy Phong ra đi lạnh lùng dứt khoát như vậy, Trần Hoài Nam liền không tránh khỏi một giây phút mộng bức khó hiểu.

Mà thôi, cũng nhờ có thầy ấy giảng giải mà bây giờ cậu đã an tâm hơn về tình trạng của thiên thần nhỏ nhà mình rồi.

Trước mắt có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm nhỉ?

Ừm, ngoại trừ việc có hơi mất ngủ ra thì dường như sự việc cũng không nghiêm trọng lắm. Cứ giữ vững phong độ là được.

Đấy là vấn đề của Lily thôi, còn Himiko thì lại là một phiền phức lớn. Mặc dù hôm đó cậu đã giải thích rất kĩ từng đường chân tơ kẻ tóc của câu chuyện rồi, và cô ấy cũng tỏ ra đã hiểu rồi... Ấy thế mà ngay sáng hôm sau, chẳng biết vì lí do gì cô ấy lại đâm ra giận dỗi cậu tận mấy ngày liền.

"Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới"

Đang ngồi ngoài sân, Trần Hoài Nam nhìn thấy Himiko đang từ phương xa trở về. Có vẻ như cô ấy vừa ra chợ mua cái gì đó nhưng không hề nói trước với với cậu.

"Himi..."

"Hứ"

Trần Hoài Nam còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì Himiko đã dứt khoát gạt phắt đi, lạnh lùng tiến thẳng vào trong nhà.

Cô ấy giận dỗi trông dễ thương thật... Cơ mà cứ để như thế này thì nguy quá!

Tự nhiên cô ấy trở nên khó tính thế nhỉ? Chẳng lẽ lại tới tháng rồi?

Trần Hoài Nam nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được lí do tại sao chị cả nhà mình lại giận dai đến vậy. Cuối cùng, cậu đành lựa chọn bỏ cuộc rồi ngẩng đầu lên nhìn trời sao.

Tuy sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối mịt thế nhưng các ngôi sao sáng nhất đã bắt đầu xuất hiện trời bầu trời. Mà bản thân cậu thật ra cũng không đặc biệt yêu thích việc ngắm sao... Chẳng qua là trong đầu cậu hiện tại đang có quá nhiều thứ cần phải suy nghĩ mà thôi.

Giả sử như cậu thật sự chỉ còn lại bốn năm đi... Vậy thì cậu phải làm gì trong thời gian này cho khỏi phải nuối tiếc? Với cậu mà nói, được ở bên gia đình đã là điều tốt nhất cậu có thể làm rồi... Thật sự chẳng có gì để nuối tiếc cả.

Còn gì hạnh phúc hơn được c·hết trong vòng tay của gia đình chứ? Nghe có vẻ rất bất hiếu nhưng như vậy là kết cục tốt nhất dành cho cậu rồi...

Chẳng là...

Cậu thậm chí còn không biết phương thức c·hết của mình là như thế nào nữa. Vì bệnh? Vì t·ai n·ạn? Hay vì bị ai đó g·iết c·hết? Cậu không thể biết chính xác được!

Tuy nhiên, có một điều sẽ không bao giờ thay đổi đó chính là cậu sẽ không cảm thấy hối tiếc. Đơn giản là vì cậu đã quá hạnh phúc để cảm thấy nuối tiếc rồi!

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của cậu ở thời điểm hiện tại mà thôi. Có lẽ chỉ đến khi thật sự đối diện với c·ái c·hết thì cậu mới biết được mình sẽ luyến tiếc về cái gì...

Thôi, trở lại với hiện tại đi. Nếu hôm nay Lily lại đột nhập vào phòng... Cậu sẽ phải làm gì với em ấy nhỉ? Chắc là nên dắt em ấy trở lại phòng của Himiko chăng?

À thì... Cảm giác không ổn cho lắm... Vì kiểu gì em ấy cũng sẽ mau chóng quay lại ngồi lên trên ngực cậu mà thôi. Đến cậu còn chẳng hiểu em ấy đào đâu ra cả đống thói quen xấu đó nữa mà!

Lại là về Himiko. Có một điều mà cậu vẫn luôn cảm thấy kì lạ...

Bởi vì với tính cách ngay thẳng cương trực của cô ấy, cậu khá chắc là cô ấy sẽ phủ nhận ngay khi bị người ta hiểu lầm là bạn gái của cậu rồi... Thế nhưng sự thật là cậu lại chưa từng nhìn thấy cô ấy tự mình phủ nhận những hiểu lầm đó bất kì lần nào cả...

Điều này có nghĩa là gì chứ? Cô ấy muốn để mọi người xung quanh tiếp tục hiểu lầm hay sao?

Thế tức là...

"Cô ấy thật sự thích mình?"

Trần Hoài Nam dần đi đến một kết luận không tưởng... Sau đó lại tự mình phủ định chính kết luận đó luôn: "Đùa gì chứ, một người vừa ưu tú vừa mạnh mẽ như cô ấy thì làm sao đi thích một kẻ yếu nhớt như mình được. Mày ngu quá Nam ạ, cô ấy chỉ đang trêu ghẹo mày mà thôi!"

"Tuyệt đối đừng sập bẫy, xấu mặt lắm!"

Trong góc tối, Himiko ngẩng đầu nhìn trần nhà với biểu cảm khóc không ra nước mắt: "..."

Lily thở dài, khoé miệng co giật liên hồi: "Hoá ra không phải anh ấy ngu ngốc, anh ấy đã tự mình suy luận ra được kết quả đúng rồi... Thế nhưng lí trí của anh ấy đã gạt phăng cái kết quả ấy đi bởi vì nó cảm thấy điều đó thật sự quá vô lí... Không đúng với logic của riêng nó"

"Aiz..."

"Tóm lại là những nỗ lực của chị đã chạm đến anh ấy được chút chút rồi... Chắc vậy"

Himiko lên cơn bực mình, ra sức nhéo má bé Lily: "Em đừng nói nữa... Con mèo vụng trộm này!"

"Đau! Đau em!"

Chương 89. Trước buổi bình minh