Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 90. Và cuộc hành trình lại bắt đầu

Chương 90. Và cuộc hành trình lại bắt đầu


Một thời gian sau.

Cuối cùng thì Tết Âm Lịch cũng đã đến.

Phải vất vả lắm cả nhà Trần Hoài Nam mới tìm mua đủ lương thực dự trữ trước khi bị những người hàng xóm nẫng tay trên. Ngoài ra, việc dọn dẹp, trang trí lại nhà cửa cũng khiến cả bọn mệt muốn c·hết. May mắn là họ đã sớm hoàn thành công việc trước đêm ba mươi, một phần là nhờ sự có mặt của nhóm Trần Hoài Nam.

"Tối nay cả nhà tính đi xem pháo hoa không?" Trần Hoài Nam hỏi.

Bà Hằng, ông Lâm suy nghĩ một lát rồi nhao nhao lắc đầu: "Từ đây chạy lên thành phố xa muốn c·hết, tụi tao không nghĩ bộ xương già này có thể chịu đựng được đâu con trai à. Nếu mày muốn xem thì cứ đi đi, đừng lo cho tụi tao"

"Con cũng không định đi. Dù sao thì pháo hoa ở đây bắn trông chán lắm, thà tự đi mua pháo về chơi còn tốt hơn" Trần Hoài Nam cười ha ha: "Chú ý đừng để mấy chú công an tóm cổ là được"

"Thường thì sẽ không tóm đâu. Tết nhất đến nơi mấy chú ấy cũng buông thả lắm. Miễn là mấy đứa đừng làm gì quá nguy hiểm, nếu không mấy chú ấy sẽ không can thiệp làm gì đâu" Ông Lâm nói.

"Vậy được, may là con đã chuẩn bị pháo sẵn từ lâu rồi. Tất nhiên là không bùng nổ được như pháo hoa mà người ta đã dày công chuẩn bị để trình diễn cho hàng vạn người xem... Thế nhưng cảm giác được tự mình bắn lên vẫn vi diệu lắm nha"

"Mày sớm biết trước tụi tao sẽ từ chối luôn hả?" Bà Hằng thở dài.

"Ha ha~"

Cười xong, Trần Hoài Nam ngáp một cái: "Thôi được rồi, con đi ngủ một lát đây. Mấy ngày qua ngủ không ngon lắm, nếu không chuẩn bị trước thì còn lâu mới có chuyện con thức được đến nửa đêm"

"Ờ, ngủ đi. Chuyện bếp núc hay đồ cúng gì đấy cứ yên tâm để mẹ lo. Không mấy khi mày chịu về chơi, tao đâu thể để mày một mình lo hết được?"

"Cảm ơn mẹ"

Đợi đến khi Trần Hoài Nam đã trở về phòng ngủ bù, bé Hoa mới nói: "Đừng nói cho anh hai biết, con muốn ra ngoài làm chuyện riêng một lát"

"Đi đi, con gái lớn rồi mà, mẹ không có bệnh hoạn như thằng anh con đâu"

"Hì hì, yêu mẹ nhất!"

Thế là bé Hoa cũng cuốn gói rời đi làm cái gì đó trong bí mật, không muốn để thằng anh trai mắc chứng cuồng em gái nặng là Trần Hoài Nam biết chuyện.

"Bé Hoa có người trong mộng rồi sao dì? Thật bất ngờ đó... Con cứ nghĩ là con bé sẽ giống như thằng anh ngốc của nó chứ" Himiko tỏ ta ngạc nhiên hỏi.

"Dì không rõ ràng lắm, hình như bọn nó chỉ mới yêu thử mà thôi. Thấy nó có vẻ khá phấn khích nên dì cũng chẳng có ý định can thiệp vào chuyện riêng của nó. Con gái lớn rồi, bắt đầu biết yêu đương cũng không phải chuyện gì quá kì lạ"

Ông Lâm: "..."

Tựa như ngầm hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu ông Lâm, dì Hằng tiếp tục nói: "Ông ấy, trước mắt đừng có lo lắng làm gì. Con gái mình không hề non dại chút nào đâu, âu cũng là nhờ có thằng anh ngốc nghếch của nó đấy"

"Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn lo lắm bà ạ"

Bà Hằng chỉ khẽ cười một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Himiko lặng nhìn hai người họ một lúc rồi mới nhớ tới Lily, người đã gần như biến mất từ nãy đến giờ. Biết rằng cô bé ấy lại tính làm chuyện xằng bậy, Himiko lập tức chạy ngay đến phòng Trần Hoài Nam để ngăn cảm âm mưu của cô bé.

Trần Hoài Nam chỉ mới đi ngủ thôi nên chắc cũng chưa vào giấc đâu nhỉ? Hi vọng là cậu ta sẽ kháng cự lại được...

Cạch~

"A... Ngủ mất tiêu" Himiko có hơi ngây ra một tí rồi giận dữ quát lên: "Lily! Mau xuống khỏi giường cậu ấy mau!"

Quát xong, Himiko vội vàng che miệng lại. Suýt chút nữa thì cô ấy lại mất kiểm soát rồi, to tiếng quá sẽ làm cho cậu ấy tỉnh lại mất thôi!

"Chị yên tâm, em đã đảm bảo anh ấy sẽ không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn rồi" Lily nở một nụ cười tinh quái: "Tức là trong khoảng một hai giờ tới, chúng ta có làm gì anh ấy cũng không tỉnh lại được"

Phép ru ngủ? Nghe thì giống như đang giúp đỡ Trần Hoài Nam lấy lại thể lực nhưng thực tế nói lại chính là màn dạo đầu cho một âm mưu nào đó của Lily.

Himiko: "... Nói thẳng đi, rốt cục là em muốn làm cái gì?"

"Ăn vụng? Kiểu vậy chăng?"

Lily cau mày, thật nghiêm túc suy nghĩ: "Chẳng hiểu sao dạo gần đây em rất muốn gần gũi với anh ấy... Một thứ ham muốn tột bật khác hẳn với ngày thường. Tóm lại, em muốn thân mật với anh ấy hơn về cả tinh thần lẫn thể xác!"

Himiko: "..."

Trời còn chưa đến tối mà em ấy đã bắt đầu bị phần còn lại trong cơ thể mình chi phối rồi... Thật là phiền phức mà!

Aiz...

Nhớ lại hôm đó, vì không muốn Lily phải lo lắng nên Trần Hoài Nam chỉ kể lại những gì đã bàn bạc với thầy Phong cho riêng cô ấy nghe mà thôi. Ban đầu cô ấy còn giận lắm nên chả muốn nghe... Cơ mà cậu ấy lại hành động thành khẩn quá, thành ra cô ấy cũng không thể trẻ con mãi được...

Cuối cùng, một cái gối đùi chính là những gì Himiko đã yêu cầu để đền bù. Rồi bất giác cô ấy ngủ luôn trong lòng người ta... Giờ nghĩ lại vẫn xấu hổ muốn c·hết!

Himiko khẽ lắc đầu, ra sức vung đi những kí ức đáng quên ấy rồi tiến đến chỗ Lily: "Lily, đừng làm gì khiến cho cậu ta phải hối hận cả đời... Chị biết rõ em đang đánh mất khả năng tự không chế chính mình nên chị không có trách cứ gì em cả"

"Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là chị sẽ để em muốn làm gì thì làm. Mọi hành động của em đều phải đặt dưới con mắt giá·m s·át của chị... Hiểu chưa?"

"Ồ!"

Lily khẽ gật đầu, hoàn toàn không bận tâm gì đến lời đe doạ của Himiko, ngược lại còn vỗ vỗ một bên giường cười nói: "Chị thử nằm xuống bên cạnh anh Nam đi, rồi chị sẽ hiểu tại sao em lại mất kiểm soát"

"Không, chị hiểu, quá hiểu là đằng khác. Hôm đó chị đã phải vất vả lắm mới dằn xuống được một bụng ý nghĩ đen tối của mình đấy" Himiko tỏ ra cực kì kinh nghiệm mà nói tiếp: "Vấn đề ở đây là chị đang trong giai đoạn cực kì nguy hiểm, nhu cầu cũng đang tăng lên rất cao nên chị không thể làm thế được, sẽ mất kiểm sát theo hướng đáng sợ nhất đấy"

"Cứ nằm đi, em sẽ làm phép thanh tẩy cho chị mà..." Lily mỉm cười thánh thiện, tiếp tục nài nỉ đối phương làm chuyện kì quái cùng với mình: "Nha? Khó khăn lắm ba người chúng ta mới có cơ hội nằm chung một giường. Em muốn biết cảm giác đó sẽ như thế nào lắm..."

"Lily, em..."

Himiko ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.

Con bé này... Nó dường như càng lúc càng trở nên hư hỏng đi rồi.

Mà nói thật thì Himiko cũng khá là ghen tị với tính cách chủ động của con bé. Lily có thể thể hiện tình cảm của mình một cách trực tiếp và dứt khoát chứ không có đi sâu tính kĩ đến mức bị động như cô ấy...

Aiz!

"Nhờ em vậy"

...

...

Tối muộn ngày hôm đó.

Himiko dần tỉnh dậy trong khi Lily vẫn đang đắm chìm trong xúc cảm mềm mại mà cô bé vẫn luôn thèm khát có được. Còn Trần Hoài Nam thì đã biến mất từ lâu, có lẽ cậu ta đã sớm tỉnh dậy giúp gia đình chuẩn bị đón giao thừa rồi.

"Mười một giờ đêm cơ á? Sao tự nhiên mình ham ngủ thế nhỉ?" Himiko tự hỏi.

Cô ấy làm sao biết được trong khoảng thời gian mình ngủ mê đã được Trần Hoài Nam cưng chiều như thế nào. Chẳng là cậu ta cũng có giới hạn của riêng mình, khi đã cảm thấy thoát thân được thì cậu ta sẽ đánh bài chuồn ngay lập tức mà thôi.

"Lily, mau dậy đi, chuẩn bị đón giao thừa thôi em"

"Nnn..."

Rốt cục, Lily cũng chịu tỉnh dậy trong vòng tay vĩ đại của Himiko. Lần này thì đôi mắt của cô bé đã không đổi màu, chính xác là Lily nguyên bản mà Himiko đã thầm hi vọng được nhìn thấy.

"Anh ấy đâu..?"

"Tỉnh rồi, chắc là đang ở ngoài ngồi đợi"

"Ừm..."

Vừa mới ngủ dậy xong đâm ra Lily vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm. Mãi đến khi đã được Himiko dẫn đi rửa mặt xong xuôi, cô bé mới tiếp tục chạy đi tìm Trần Hoài Nam lúc này đang ngồi ngoài sân ngắm sao trong lúc chờ đợi giao thừa.

Hầu hết pháo hoa mà Trần Hoài Nam mua về cũng đã sớm ở trong trang thái sẵn sàng, chỉ cần một mồi lửa là nó sẽ trở nên sáng rực giữa bầu trời đêm nay.

"Himiko, mau mang cho nó một cái áo khoác đi, tiết trời vẫn còn lạnh lắm" Bà Hằng cùng ông Lâm đang ngồi uống trà ở gần đó lên tiếng nhắc nhở.

"Vâng" Himiko nhẹ nhàng đáp lại, đồng thời ngoan ngoãn chạy đi tìm cho Trần Hoài Nam một chiếc áo khoác.

Họ thật sự luôn tìm kiếm cho cô ấy cơ hội ghi điểm nhỉ? Thật hạnh phúc quá đi~

Bên ngoài.

"Anh ơi, ngoài này lạnh lắm đó" Lily lên tiếng nhắc nhở kèm theo một nụ cười: "Hay là cầm lấy sợi dây chuyền của em đi? Hoặc là để em ngồi vào lòng anh cũng được luôn... Không biết anh sẽ chọn cái nào đây ta?"

"Lại đây, để anh ôm em một lát"

Lily: "!?"

Sao... Sao tự nhiên chủ động thế anh?

Hành động đột ngột này của Trần Hoài Nam đã thực sự khiến cho cô gái nhỏ cảm thấy có chút ái ngại... Cơ mà đó cũng chính xác là mong muốn của cô ấy. Thế là không thèm để ý đến gì khác, Lily ngoan ngoãn ngồi vào lòng Trần Hoài Nam rồi đá đi đá lại hai chân, trông rất là đáng yêu.

"Cái này có được xem như anh đã đồng ý lời cầu hôn của em không?" Lily tỏ ra thích thú cười hỏi.

Trần Hoài Nam chỉ cười nhạt, biểu cảm có phần phức tạp đáp lại: "Chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra đâu, Lily"

Anh đây chỉ còn lại bốn năm mà thôi...

Mà cho dù lời tiên tri mơ hồ đó có không ứng nghiệm đi chăng nữa, anh cũng chẳng thể đợi được đến lúc em lớn lên. Tóm lại, chuyện đó vốn dĩ đã không có kết quả ngay từ đầu rồi.

Dường như đọc được suy nghĩ của Trần Hoài Nam, Lily thấp giọng nói: "Em sẽ bảo vệ anh bằng mọi giá... Nhất định đó"

"Cảm ơn em"

Trần Hoài Nam cười cười xoa đầu, còn Lily thì trưng ra bộ mặt tận hưởng.

Bộp~

"Cậu bất cẩn thật đấy" Himiko từ phía sau nhẹ nhàng choàng cho Trần Hoài Nam một chiếc áo khoác rồi tiếp tục nói: "Lần trước bị cảm rồi vẫn chưa sợ hả? Vậy được, để lần sau tôi thay Lily nấu cháo cho cậu vậy... Chỉ một lần đủ tởn đến già luôn"

Trần Hoài Nam ra sức khoát tay: "Được rồi, tôi tởn đến già thật đấy đại tỷ. Mà, cảm ơn vì đã quan tâm"

Lily: "Chị cũng có mặc gì đâu mà nói..."

"Chị quen rồi" Himiko khẽ nhún vai: "Nhớ lại cái hồi trước khi gặp được hai người, những lúc chiến bại trong đấu trường ngầm thì chị chắc chắn sẽ không có xu nào để trả tiền trọ, tức là chị sẽ phải ngủ ngoài đường vừa chịu đói vừa chịu rét. Lâu ngày thành quen, thế là từ lúc nào chị đã không còn sợ lạnh nữa"

Himiko nói với vẻ rất đắc ý, cứ như thể cô ấy rất đỗi tự hào về sức bền bỉ của mình... Cơ mà cũng từ cái biểu cảm đắc ý đấy, cả Trần Hoài Nam lẫn Lily đều thấy đau thấm thía đến tận tâm can.

"Còn v·ết t·hương thì sao? Bị đánh bại thì kiểu gì cũng sẽ b·ị t·hương đúng không?" Trần Hoài Nam trực tiếp vạch trần những gì Himiko đã cố tình che giấu.

"... Tự lành"

Lần này Himiko đã đáp lại một cách rất tùy tiện, cơ mà... Trông không giống như đang nói dối.

Lily nghe xong suýt rơi nước mắt, lập tức cởi sợi dây chuyền trước ngực đưa cho Himiko: "Chị đeo nó vào đi, nó sẽ giúp chị cảm thấy khá hơn đó"

"Đã bảo là không cần rồi mà..."

"Chị cứ cầm lấy đi..."

Hết cách, Himiko cuối cùng cũng chịu thua trước tấm lòng của cô gái nhỏ nhà mình.

Ba người cứ như thế mà ngồi ở đó cười cười nói nói, bẵng đi một lúc thì cũng đợi được đến thời khắc giao thừa.

Từ bên trong nhà, bà Hằng, ông Lâm và bé Hoa tiến ra, nhất loạt nhìn lên bầu trời: "Nam à, chẳng phải con tính bắn pháo hay sao? Cúng tế đồ mẹ chuẩn bị xong hết rồi, chuẩn bị nổ pháo đi con yêu"

"Cúng rồi luôn á? Sao không nói với con?"

"Thấy mày nói chuyện vui quá nên tao mới không gọi" Bà Hằng cười ha ha: "Thôi bỏ qua chuyện ấy đi. Năm nay là một năm tuyệt vời đối với gia đình mình, nên là mấy đứa không ngại chụp mấy tấm dán vào album kỉ niệm chứ?"

Lily giơ hai tay lên, vui vẻ đồng ý: "Được ạ! Con đã luôn muốn chụp cùng với hai chú dì từ lâu rồi! Nhưng mà... Biết tìm đâu ra máy ảnh bây giờ?"

Himiko: "Trời cũng tối nữa..."

Giống như đã đợi điều này từ trước, bé Hoa bước ra với một chiếc máy ảnh hàng "xịn" trước ngực: "Chỉ vì thời khắc này mà em đã nhịn ăn sáng tận ba năm trời đó! Biết ơn em đi anh hai!"

Trần Hoài Nam: "..."

Cái đứa em gái ngốc này... Thế là chiếc máy ảnh anh định lì xì cho em liền biến thành công cốc mất rồi... Trời ạ...

Thôi, đã vậy thì để mình dùng vậy. Kiếm thứ gì khác lì xì cho nó thôi.

Đó là những gì Trần Hoài Nam thầm nghĩ.

"Trước khi đ·ốt p·háo, mình chụp với nhau một tấm trước nhà đi. Đèn đuốc đồ sáng như vậy rồi, chẳng lẽ mình còn không chụp được rõ nét?" Bà Hằng đề nghị.

Cứ như thế, cả nhóm người loay hoay vào vị trí của mình.

Trần Hoài Nam thì ngồi ở chính giữa, bên cạnh cậu ta cả trái lẫn phải chính là ông Lâm và bà Hằng. Lily thì vẫn ngồi yên trong vòng tay của cậu ta, còn Himiko thì lựa chọn ngồi bên cạnh mẹ chồng... Tức là khi bắt đầu tiến vào chế độ chụp hẹn giờ, bé Hoa sẽ ngồi ở vị trí bên cạnh ông Lâm.

"Cười lên thật tươi nào cả nhà!"

Ông Lâm, bà Hằng thoáng nhìn nhau rồi cùng lúc nở một nụ cười hiền hậu. Trần Hoài Nam thì vẫn là một nụ cười điềm nhiên, Himiko thì thoáng có chút ngại ngùng trên môi... Và Lily chính là người đang cười một cách vui vẻ và hạnh phúc nhất trong vòng tay Trần Hoài Nam.

Thiết lập xong thời gian hẹn giờ, bé Hoa chạy vội về phía bên cạnh ông Lâm, đồng thời trên miệng còn nở một nụ cười hạnh phúc chẳng kém gì Lily, và rồi...

Tách~

Chương 90. Và cuộc hành trình lại bắt đầu