Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 91. Dắt tay xuống địa ngục

Chương 91. Dắt tay xuống địa ngục


Mấy ngày sau đó.

Nhóm ba người Trần Hoài Nam đã chuẩn bị lên đường trở về thành phố, bởi vì kì nghỉ xuân dài hạn đáng trân quý của họ đã sắp đến hồi kết thúc rồi.

"Nam à, lên đó lâu lâu nhớ gọi về báo cáo cho mẹ biết nhé con trai. Ngoài ra thì đồ ăn đi đường đã mang theo đủ chưa? Có bỏ quên cái gì không? Áo ấm chuẩn bị xong rồi chứ? Coi kĩ lại coi, đừng có quên thứ gì quan trọng đó"

Trần Hoài Nam cười khổ: "Mẹ đã dặn con tận ba lần rồi đấy, chắc là không thiếu thứ gì được nữa đâu. Mẹ cứ nói mãi làm con còn tưởng mẹ bị OCD đấy"

"Tao lo cho mày mà!"

Người chú ruột đứng bên cạnh nhìn ông Lâm một cái rồi cười ha ha: "Nhìn chị nhà mình lo lắng thế nào kìa... Còn anh đấy, anh không tính nói điều gì với con trai trước lúc nó đi hay sao?"

"Ừm... Chắc là không có gì đáng để nói cả" Ông Lâm trầm tư một lát rồi hướng mắt về phía con trai mình: "Lần sau trở về dẫn theo bạn gái chính thức thì tốt rồi"

"Biết ngay mà" Cả chú ruột lẫn Trần Hoài Nam đều cạn lời.

Trần Hoài Nam thở dài: "Con sẽ cố gắng nghĩ cách vậy... Nhưng cha mẹ đừng có hi vọng gì nhiều, chuyện đó khó xảy ra lắm chứ không phải đùa đâu"

"Do mày chứ ai!?" Cả đám đồng loạt gào thét trong lòng.

Sau một màn chào tạm biệt lưu luyến không thôi, rốt cục thì nhóm Trần Hoài Nam cũng có thể rời đi mà không chút vướng bận trong lòng.

Vượt qua mấy con sông nhỏ để tìm đến tuyến lộ huyết mạch, cả nhóm lập tức bắt xe rồi cùng nhau lên đường trở về thành phố. Mà trong khoảng thời gian ngồi xe rảnh rỗi, Trần Hoài Nam lại lấy mấy tấm ảnh chụp ra xem, miệng cười cười cả buổi vẫn không biết chán là gì.

"Máy ảnh chụp nét thật..." Trần Hoài Nam thầm nghĩ: "Ai mà ngờ được mình cũng có ngày cười tươi được như thế này"

Ngồi đối diện với cậu ta, Lily lúc này đã ngủ say như mèo trên gối đùi của Himiko. Còn Himiko thì yên lặng ở đó bấm điện thoại, được một lúc mới chịu mở miệng nhắc nhở: "Hình như lão thầy giáo mắc dịch đang tìm cậu đấy"

"Nữa hả?"

Mới vui vẻ được một chút là lại bị giao nhiệm vụ rồi, ông thầy này đúng là không biết timing gì hết.

[Berserk666]: "Nhờ em lập một nhóm chat riêng cho lớp chúng ta, nhớ kéo từng người một vào, không được để thiếu mặt ai đâu đấy"

[Nam]: "Sao thầy không tự làm?"

[Berserk666]: "Em hiểu mà, còn lâu mới có chuyện bọn nhóc nhát gan đó đồng ý kết bạn với tôi. Nhiều khi chỉ cần thấy mặt tôi thôi đã sợ vỡ mật rồi chứ đừng nói gì đến chuyện bấm nút đồng ý. Tôi cũng lười điểm mặt trị tội từng người một trong chuyện này lắm Nam ạ, cảm giác làm vậy thì có hơi ngang ngược"

Trần Hoài Nam: "..."

Xác thực, bọn họ đúng là kiểu người sẽ làm chuyện này.

Cơ mà thầy cũng biết cái gì gọi là "ngang ngược" á!?

Điên rồi!? Sao tự nhiên lão đổi tính thế!?

Bằng cách nào đó, sự thay đổi tính cách theo chiều hướng mềm mỏng của thầy giáo cục s·ú·c nhà mình đã làm cho Trần Hoài Nam cảm thấy cực độ bất an.

"Chuyện gì thế? Lão ấy bắt nạt cậu sao?" Himiko lên tiếng hỏi.

"Không phải, thầy ấy chỉ nhờ tôi lập một nhóm chat riêng cho lớp mà thôi" Trần Hoài Nam toát mồ hôi: "Cơ mà ngữ khí mềm như đậu hũ này của thầy ấy làm tôi thấy lo quá... Như kiểu một chút bình yên trước giông bão vậy"

Himiko: "..."

"Này, cậu có thể không làm theo lời lão ấy có được không?"

"Cậu muốn tôi c·h·ế·t đến thế hả?"

"Một người vì mọi người thôi mà... Năn nỉ"

"Tôi không cao thượng đến thế!"

"Đi mà..."

"Không có chuyện đó đâu, đừng có bày cái gương mặt đáng thương ấy ra nữa!" Trần Hoài Nam cắn răng: "C·h·ế·t một mình chẳng bằng cùng nhau c·h·ế·t chùm! Cứ quyết định vậy đi"

Himiko: "..."

Cứ như vậy, Trần Hoài Nam vào app tự tay lập một nhóm chat, thêm bạn từng người một vào trong âm thầm và lặng lẽ... Tất nhiên là có cả thầy Phong ở trong này.

Cơ mà có lẽ vì muốn gây bất ngờ với cả lớp... Hình như lão ta đã âm thầm đổi cả nickname lẫn ảnh đại diện rồi thì phải?

Muốn gây bất ngờ thôi ư? Không thể nào!

Đó không phải là thầy Phong mà cậu biết!

Chắc chắn đã có âm mưu thâm hiểm nào đó đằng sau chuyện này! Cậu nhất định phải chú ý mới được!

[Jokerr3]: "Cái gì đây? Nhóm chat? Ai lập ra vậy? Vì mục đích gì?"

[Nam]: "Tôi đây, lập ra cho dễ nói chuyện thôi ấy mà. Kì nghỉ xuân này mọi người thấy thế nào?"

[Jokerr3]: "Nói là ngày nghỉ nhưng chủ yếu vẫn phải vùi đầu vào giải quyết đống giấy tờ mà thôi. Nhưng dù là thế đi chăng nữa, được ngắm nhìn người dân của mình cùng nhau mở tiệc ngắm pháo hoa đón năm mới cũng không đến nỗi tệ lắm"

[Nam]: "Biết ngay, cái kiểu nói chuyện này chắc chắn là tên đẹp mã nhà giàu kia rồi"

Đúng thế, cái tên hề này chỉ có thể là cậu ta mà thôi!

[Kisuzu]: "Lưu Hiên đây. Sao đến bây giờ mới chịu lập nhóm chat vậy? Mà kì nghỉ xuân này chán c·h·ế·t đi được, cứ vác mặt về quê là lại bị mai mối, tức c·h·ế·t tôi rồi!"

[Jokerr3]: [Sticker cười to]

[Nam]: "Tôi cũng hiểu cảm giác đấy"

Ngay khi Trần Hoài Nam vừa phun ra câu này, một kẻ vô hình nào đó đã ngay lập tức từ dưới đáy nước ngoi lên.

[July7th]: "Nam, đến cậu cũng được người ta mai mối luôn cơ á? Sướng quá cơ, tôi cả kì nghỉ này chỉ ở nhà chơi với mèo... Nghĩ lại vẫn thấy áp lực c·h·ế·t đi được"

[Đao]: "Chơi với mèo thì áp lực cái quái gì?"

Trần Hoài Nam đọc đoạn tin nhắn này, một mặt kinh ngạc nhìn về phía Himiko: "Tôi hơi bất ngờ đấy"

"Hứ!"

Chẳng biết vì lí do gì Himiko lại bày ra bộ mặt giận dỗi, làm Trần Hoài Nam nhất thời ngây ra không cách nào hiểu được.

[July7th]: "Trời mưa lớn, lớp trưởng vậy mà lên tiếng phản bác lại tôi! Lẽ nào cô ấy đã phải chịu áp lực còn lớn hơn cả tôi? Nếu thật sự là vậy thì... Có lẽ tôi không nên than vãn ở đây nữa"

Đúng vậy đấy, biết điều đi.

Nghĩ vậy, Himiko cúp máy rồi quyết định đi ngủ cho đỡ bực mình.

[Jokerr3]: "Thật lòng mà nói thì tôi cũng đang khá thắc mắc không biết chơi với mèo thì nó áp lực chỗ nào đấy"

[Kisuzu]: "+1"

Đụng đúng chủ đề có vẻ thú vị, một vài người khác cũng bắt đầu ngoi lên.

[ShiroIkki]: "+2. Hoàn cảnh của tôi mới gọi là áp lực đây này"

[SatanBanzai]: "+3. Mấy cậu không hiểu nỗi khổ bị mấy tia sét dòm ngó suốt mấy hôm mưa gió nó áp lực thế nào đâu"

Trần Hoài Nam khoé miệng nhảy một cái: "Satan vạn tuế? Đây chắc chắn là Lục rồi... Cậu ta chắc cũng mất trí rồi mới dám để cái nickname này... Tội nghiệp"

Những người khác đặt tên cũng khá dễ để liên tưởng. Trần Hoài Nam thầm thấy mừng vì bản thân không phải mất công lí giải từng người một với thầy Phong.

[Limestone]: "+4. Nhà tôi chuẩn bị đón thêm một đứa bé, áp lực đủ thứ lại sắp sửa tăng thêm một tỷ lần rồi đây"

[July7th]: "Giờ thì tôi có áp lực hẳn hoi rồi đấy, đến từ chính các cậu!"

[July7th]: [Icon giận dữ]

[July7th]: "Thật ra thì dạo trước tôi có nhận nuôi một con mèo. Tôi thấy cá tính của nó rất thích tự do nên tôi mới để nó đi đâu thì đi. Tuy vậy, buổi trưa mỗi ngày nó đều luôn trở về bên cạnh tôi, bằng một lí do nào đó nó đã không bỏ rơi tôi"

[July7th]: "Tôi là một kẻ vô hình, rất dễ bị người ta quên lãng một cách vô thức, các cậu hiểu điều này mà đúng không?"

[July7th]: "Nhưng thú thật là cho đến tận bây giờ tôi vẫn chả hiểu lí do tại sao nó luôn luôn nhìn thấy tôi, luôn luôn trở về với tôi thành ra tôi cũng bắt đầu cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ rằng kì nghỉ xuân này thực sự đáng giá với mình"

[Jokerr3]: "Đến đoạn thú vị rồi này"

[July7th]: "Ờ, rồi một ngày đẹp trời nào đó, nó đã bắt đầu nói tiếng người"

Trần Hoài Nam: "..."

Hả?

Đừng nói là Trần Hoài Nam, những người khác trong lớp cũng nhao nhao thả dấu chấm hỏi đầy nghi hoặc.

[July7th]: "Rồi lại thêm ít ngày nữa, bé mèo ấy liền hoá thành một thiếu nữ siêu cấp đáng yêu. Thử hỏi lúc ấy tôi đã kinh ngạc đến mức nào đi? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng biết rằng loài mèo có thể hoá thành hình người đấy!"

[ShiroIkki]: "Khá chắc là Miêu Yêu rồi đi. Cậu đã hỏi nó bao nhiêu tuổi rồi chưa? Có thể hoá thành hình người thì tuổi đời của nó tối thiểu cũng cả trăm năm đấy chứ không ít đâu anh bạn. Lựa lời mà nói đi, nó làm bà nội cậu còn được đấy]

[July7th]: "Loli bà bà?"

[Jokerr3]: "Tôi vừa gọi cảnh sát rồi, cũng may là trong mục giới thiệu của cậu có ghi sẵn địa chỉ thường trú. Bộ cậu cô đơn đến thế luôn hả? Bảo sao đến bé meo meo đáng yêu cũng không tha"

[July7th]: "Loli hợp pháp, cớ gì bắt tôi?"

[Limestone]: "Trình bày trước toà đi nhóc"

[Jokerr3]: "@Nam, nói cả cậu nữa đấy. Thiên thần đáng yêu của chúng ta hiện đang nằm dưới ma trảo của hắn ta đấy! Đúng là một kẻ báng bổ thần linh!"

[Kisuzu]: "Đả đảo kẻ báng bổ đức tin!"

[Nam]: "Ngưng pha trò đi"

Sau đó, Trần Hoài Nam chụp một tấm ảnh Lily đang ngủ rồi gửi lên nhóm: "Nói cho mà nghe, thiên thần chỉ thuộc về tôi thôi. Mấy tên phàm nhân các cậu còn lâu mới có được sự ưu ái của thiên thần!"

[Jokerr3]: "Mẹ nó!"

[Limestone]: "Mẹ nó!"

[Kisuzu]: "Biết là không nên nói tục... Nhưng mà mẹ nó!"

"..."

Thấy cả nhóm cay như ăn ớt hiểm, Trần Hoài Nam chỉ cười gian một tiếng rồi tạm thời cất điện thoại đi. Thoải mái!

Rồi năm phút sau đó, cậu lại bồn chồn mở điện thoại lên, để rồi phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khiến cho cậu hối hận đến c·h·ế·t không thôi!

[Jokerr3]: "Tôi hỏi các cậu này, các cậu có thật sự muốn về đó học không? Mỗi lần gặp ông thầy khốn nạn đó là tôi lại cảm thấy cực kì không thoải mái... Tóm lại là nếu được thì tôi muốn đổi giáo viên"

[Limestone]: "Cẩn thận cái miệng của cậu. Đừng quên lão ấy cũng là nhân tố giúp chúng ta tiến bộ thần tốc đấy... Mặc dù phương pháp có hơi tàn bạo thật"

[ShiroIkki]: "Thì... Anh đại nói cũng đúng. Nhưng tôi vẫn không đồng tình với cách giảng dạy của lão ta... Nó quá khốc liệt để có thể gọi là giáo d·ụ·c!"

[SatanBanzai]: "Đúng đúng, các cậu đoán thử xem có phải lão ta có sở thích tra tấn người khác hay không? Riêng tôi thì khá chắc là có đấy, những lúc ngược đãi chúng ta lão í trông có vẻ vui lắm"

[July7th]: "Đồng ý"

[Kisuzu]: "Đồng ý"

"..."

Trần Hoài Nam: "..."

Thôi xong rồi, cái lũ này lại dắt tay nhau đi thẳng xuống địa ngục rồi!

Biết vậy cậu đã nghe lời Himiko, lỡ ổng có giận thật cũng đâu đến nỗi này đâu!

Với đôi tay đang run rẩy vì sợ hãi, Trần Hoài Nam cố gắng gõ từng chữ một bằng tất cả lương tâm còn sót lại của mình:

[Nam]: "Để tôi nhắc các cậu một điều"

[Nam]: "Thầy Phong đang có mặt trong nhóm đấy, chuẩn bị c·h·ế·t đi"

Sau đoạn tin nhắn cuối cùng khoảng nửa phút đồng hồ, cả nhóm vẫn im lặng, không một ai dám thở ra câu nào nữa.

Sau khi lướt qua danh sách thành viên, bọn họ nhận ra vẫn còn hai thành viên từ đầu tới cuối vẫn chưa từng xuất hiện. Có lẽ một trong hai tài khoản chính là của Hoa Tử Ngọc, và người còn lại hẳn là...

[Berserk666]: "Ha ha"

[Berserk666]: [Sticker cười toả nắng]

[Berserk666]: "Nào nào Nam ơi, tôi đâu có khùng đến mức vác dao đi cắt cổ từng đứa một đâu em? Làm như thế tốn thời gian lắm em ơi, vả lại còn bẩn tay nữa chứ"

Trần Hoài Nam: "..."

Xong thật rồi, đời này kết thúc thật rồi!

Từ từ, để coi còn cứu được không đã...

[Nam]: "Để em nói trước, em hoàn toàn không liên quan đến chuyện này"

[Berserk666]: "Ha ha, em quên thế nào là tinh thần đoàn kết rồi hả?"

Trần Hoài Nam: "..."

Rồi đấy, hết cứu.

Mẹ kiếp cái lũ bạn c·h·ó này! Tại lũ chúng mày hết đấy! Tất cả là tại chúng mày!

[Berserk666]: "Tóm lại là mấy đứa không cần thiết phải về trường đâu, tôi đã sớm sắp xếp cho mấy đứa một khoá huấn luyện ở vùng Lãnh Nguyên phía bắc rồi. Chắc khoảng vài ngày nữa xe taxi sẽ đến tận nơi đón các em đấy, đi bằng đường bước nhảy không gian luôn nha"

[Bersek666]: "Sướng nhất các em rồi. Nghe nói mấy bạn nữ ở Lãnh Nguyên vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, cười lên thì ối dồi ôi như sông băng đón nắng hạ luôn! Phải nói là hết nước chấm luôn đó mấy đứa à!"

[Berserk666]: "Cơ mà..."

[Berserk666]: [Sticker cười toả nắng]

Cơ mà?

Cả lớp cá biệt bắt đầu run lên, trong lòng thầm kêu to không ổn!

[Berserk666]: "Còn mạng để cua được ai không thì tôi không dám chắc à nha"

C·h·ế·t chắc rồi!

"Ngủ thôi, chỉ hi vọng đến khi tỉnh dậy thì đây chỉ là một cơn ác mộng"

Trần Hoài Nam tự thôi miên bản thân, cất điện thoại rồi đi ngủ.

Đúng thế.

Chỉ là ác mộng thôi.

Chắc chắn là vậy.

Nhất định là vậy

Đúng không?

Chương 91. Dắt tay xuống địa ngục