Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Méo
Mà nói ra người ta trời sinh liền như thế, trong mắt Gojo Satoru thì có lẽ như thế mới là bình thường đi.
Thập Ảnh Thuật có tiềm năng rất cao nhưng không hiểu sao mấy người có thuật thức này cứ tang tang, hở chút xíu là muốn c·h·ế·t chùm.] (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bởi vì họ cảm thấy vinh dự khi được Thần Tử đại nhân kết liễu." - người hầu bên cạnh dùng ngữ khí đương nhiên trả lời câu hỏi hồi nãy.
[Đối với chú linh là không thể trốn tránh đao phủ nhưng khi đối mặt với nhân loại thì Gojo Satoru sẽ không thể ra tay được.]
Saiki cùng đám kịch bản tổ lại dễ dàng nhìn ra vấn đề.
"Ủa?" Hồi nãy đánh đấm người khác các kiểu rất hay mà, còn nhanh gọn lẹ giải quyết sát thủ nữa.
Mọi người: Ờ ờ, chúng tôi tin bạn.
[Nguyền Rủa là thứ khiến người phiền toái khiến người ưu sầu. Một khi đạt được gì thì đồng nghĩa với phải trả giá tương đồng, dù cho ngươi vốn không thèm đạt được thì vẫn bị ép nhận lấy. Tình huống cường mua ép bán này khiến người mất hứng cực kì.
[Hay người có Phản Chuyển Thuật Thức một khi thoáng dùng chú lực đụng vào thì đặc cấp chú linh đều tan chảy cho coi, khả năng tự lành bị vô hiệu hoá, ra đi trong vòng một nốt nhạc. Xin lưu ý "Phản Chuyển Thuật Thức" ở đây là Thuật Thức thật sự chứ không phải là phương pháp vận dụng chú lực vốn là mặt trái lực lượng để tạo ra chính năng lượng.
Đám người lé mắt nhìn Fushiguro Megumi, hình ảnh thằng nhãi này vì bị Toudou quạt bay mà tính triệu hồi Mahogara ngay lập tức hiện lại. Mấy lần khác đánh dồn vào bước đường cùng triệu Mahogara thì không có gì để nói, lần đó thì chuyện vớ vẩn gì vậy?
Trước khi đến trường nghe qua thanh danh của chú thuật sư mạnh nhất Gojo Satoru, Nobara từng như rất nhiều thành viên khác của chú thuật giới coi người này là thần tượng. Mỗi tội lự kính lập tức vỡ nát sau lần gặp đầu tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám người khó có thể tin được, hồi nãy xem phim cứ tưởng Gojo cái gì cũng không biết trong vụ đó, sao lại thành thế này đâu?
Dù cho như thế có thể hiểu vì sao chừng đó năm Gojo vẫn chưa cho lũ vỏ quýt kia tập thể vào quan tài đây.
Nghe thoạt có vẻ rất hách dịch, coi thường mấy người này không có thực lực mà không biết lượng sức mình đi ám sát cậu. Thực tế Gojo Satoru chỉ đơn thuần tò mò mà thôi, phải biết trừ khi được yêu cầu nếu không cậu sẽ không chủ động hành động.
Ít ra sách viết: "khả năng viết văn của tui quá cùi để mô tả hương vị đó".]
Trong đống sách lỗi thời kia có nêu khá nhiều ví dụ đây.
Bây giờ thì đến lượt Shoko bị nhìn chằm chằm, làm bà chị xinh đẹp ủ rũ này phiền c·h·ế·t: "Nhìn thấy thứ gì thú vị sao?"
"Khi nào ông thầy tỉnh dậy thì tui sẽ lấy vụ nhận nhầm c·h·ó ra cười nhạo ổng." - Kugisaki Nobara táo bạo phát biểu.
[Thế giới có rất nhiều điều khiến người bị lừa tình, ví dụ như c·h·ó không phải c·h·ó mà là chú linh, hay việc người có thể không là người,... và không hiểu sao lũ sát thủ này lại muốn c·h·ế·t.
Thứ duy nhất Gojo Satoru có thể và tất nhiên sẽ làm là: phất trừ chú linh.
Đám người đối này hứng thú lên, còn bắt đầu thảo luận. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng nói ổng tin đó."
Phải nói sao nhỉ, đối với ông thầy mới dạy được nửa năm học thì Nobara không cảm thấy mình thật sư hiểu biết về người này.
Thiên Dữ Chú Phược là tình trạng này bộc lộ ra ở mức độ rõ ràng nhất. Nhưng như thế không có nghĩa là người khác không phải trả giá.
"Khiến người dùng càng già thì càng trẻ con." Vốn đang tính nói là tính cách nhưng ngẫm lại khuôn mặt non chẹt của cái thằng trẩu kia, đây là điểm trừ thật sao?
Nguyền rủa, chú lực gì đó đều từ tình cảm sinh thành, Lục Nhãn hẳn có thể trực tiếp thấy những thứ không quá tốt đẹp đâu. Thế mà đây lại không phải vấn đề?
Nói chung sau xem phim thì mọi người miễn cưỡng hiểu được tình huống của Geto Suguru, từ hận c·h·ế·t thằng này miễn cưỡng biến thành hận sắt không thành thép.
Mấy người này đối chú linh là đặc công mỗi tội không hiểu sao không có ý chí chiến đấu, cũng không có bản năng chiến đấu. Rõ ràng mạnh thế mà cơ bản đều là thủ hậu phương buff máu.]
Yuuji tha thiết nắm lấy tay Megumi, "Fushiguro, tuy biết bản năng gào thét nhưng cậu cần kiềm chế lại, mình tin cậu có thể làm được!"
"Khiến người thích ngọt." Nhưng đó chỉ là thủ đoạn bổ sung năng lượng thôi mà. Có chịu khổ gì đâu.
"Vậy sao?"]
Đám trí giả thấy tình hình khác với suy luận của mình, cũng thoáng ngờ nghệch. Cứ tưởng cái giá phải trả là bị tầm nhìn của Lục Nhãn giày vò chứ hoá ra không phải? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khoan, điều đó có nghĩa là Gojo biết tỏng rằng bạn tốt vẫn luôn bị hương vị cống ngầm tra tấn vị giác? Thế mà ổng lại không hiểu vì sao bạn tốt lại đi lên con đường trả thù xã hội?"
[Chú Linh Thao Thuật gì đó phải nếm vị chú linh. Mà thân là tập hợp thể của tâm tình tiêu cực thì vị tất nhiên một lời khó nói hết rồi.
Lúc nghe tin thầy giáo không đáng tin cậy (đáng tin cậy) bị phong ấn, thật khó phân biệt cảm giác nôn nóng muốn đem người vớt ra là vì hoà bình thế giới hay chỉ vì đơn thuần muốn cứu người quen. Nhưng Nobara cực kì khẳng định mình sống vì mình, vì thế muốn cứu người chắc là vì muốn vớt người quen hơn là vì hoà bình thế giới.
Đám bên chú thuật nhìn khuôn mặt lạnh băng trên màn hình, hồi nãy giờ nhìn vài lần rồi mà vẫn không thể liên hệ khuôn mặt đó với cái người tên Gojo Satoru. Tuy làm nũng, giả non các loại khiến người (ngọt ngào) phiền não nhưng nếu lựa chọn khác là thế này thì vẫn thôi đi.
Nếu không chủ động kêu cứu thì Gojo Satoru sẽ không nhận ra có người cần cứu. Không chủ động muốn c·h·ế·t thì ý nghĩ g·i·ế·t người sẽ không bao giờ hiện ra trong óc cậu.
Damian vừa thấy sát thủ lại cảm thấy ông chủ giống mình hồi nhỏ, nhưng sau đó lại khác rồi, dù cậu có ưu tú thế nào thì tuổi nhỏ như vậy còn chưa đủ trình g·i·ế·t c·h·ế·t sát thủ được huấn luyện bài bản. Hơn nữa nhà bên mẹ chính là ổ sát thủ, ngoài trừ vụ bạo động lúc cậu 8 tuổi thì cơ hồ méo có sát thủ nào lại muốn g·i·ế·t cháu trai của Ra's a ghul cả.
Tất cả những thứ còn lại phải nhìn tình huống.
[Nếu các loại năng lực lợi hại đó đều đánh đổi cực mạnh thì thứ combo Vô Hạn cộng Lục Nhãn của Gojo Satoru đánh đổi bằng gì nha? Thoạt nhìn thì không có tai hại nào đâu.]
Chương 22: Méo
Megumi cảm thấy tầm nhìn nóng bỏng của đám người xung quanh, cảm thấy tức người cực kì. Làm ơn, cậu thật sự không có tâm lý tự hủy.
Đương nhiên người ta yêu cầu là một việc còn Gojo Satoru vẫn có thể từ chối không làm, đừng nghĩ bậy bạ.
Bây giờ có thể hiểu được rồi nha.
Sau đó tình huống càng ngày càng âm phủ, còn có kí ức cận kề c·h·ế·t mơ hồ biến thành búp bê trên tay thầy... rùng mình.
Đa số trực tiếp quên (giả mù) trước vụ "không thể tự có ý tưởng".
Nói chung ông thầy càng trong tù càng lâu thì có loại cảm giác ổng ở trong đó không bị lũ cao tầng chọc đến đột quỵ cũng không tệ. Chỉ đến khi cho lũ già đó ra bã xong thì mọi người mới một lần nữa tập trung tinh lực mở tù.
Quả nhiên vẫn là chú ý về tình hình truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan cho trẻ nhỏ đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Gojo nhìn thân thể mất đi sinh mệnh của sát thủ đổ gục xuống đất được người hầu lao lên dọn đi, thật sâu không hiểu: "Đang yên đang lành tại sao mấy người này lại muốn tìm c·h·ế·t."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.