Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Tất nhiên rồi

Chương 23: Tất nhiên rồi


Tuy nói giỡn về vụ truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan nhưng cũng có người cảm thấy khung cảnh này quen quen.

Này không phải giống Batman lúc nãy bị người nghi ngờ là có siêu năng lực sao?

[Gojo Satoru nhìn v·ết m·áu đang được lau chùi dưới chân mình, cũng nhìn mấy em nhân viên vốn là cựu sát thủ đi ngang qua ở đằng xa...

Hình như có gì đó sai sai nhưng hình như cũng không sai.

Vì thế Lục Nhãn Thần Tử liền như thế tin rồi.]

"Á đù, tin thật luôn? Đây nên được tính là kiêu ngạo hay là dễ dụ nhỉ?"

"Nhưng mà..."

[Hôm nay đẹp trời, sinh nhật mình nhưng vì buồn chán nên Gojo Satoru mang theo người hầu chuồn đi rồi.

Bầu không khí hôm nay nhiều Mosaic hơn thường lệ bởi nhiều người mà. Nhưng giữa nùi Mosaic đó có chỗ nào đó sai sai.

Tuy Lục Nhãn không phát hiện ra gì nhưng thứ là trân bảo trong mắt người khác đối với cậu chỉ là một cái công cụ. Gojo Satoru không ngại nghi ngờ Lục Nhãn kém chất lượng, thủ công quay đầu lại và nhìn thấy...]

"Đó là ảo giác của tui hay thằng tra cha của Fushiguro có hiệu ứng ánh sáng dát lên vậy."

"Làm gì có, do bối cảnh xung quanh quá ô nhiễm nên nhìn thoáng thuận mắt hơn chút xíu thôi."

[Toji đang chán đời, cảm thấy mình hẳn là mục nát trong cái bãi rác mang tên Zenin này.

Nhàm chán nhưng bỗng nghe người trái ngược với kẻ vô chú lực bất tài như mình - Lục Nhãn nhà Gojo, hắn nhấc lên chút hứng thú muốn vây xem xem có gì hay ho không.

Nói thật như mấy đứa nhỏ thì người cũng mảnh khảnh, đã thế màu sắc còn đặc biệt nhợt nhạt như gốm sứ mong manh dễ vỡ. Toji vốn tèn tèn nhìn chơi cũng không cảm thấy ấn tượng lắm, đó là chi đến khi đứa nhỏ quay đầu và...

Toji: tui dốt văn.

Thấy hình ảnh phản chiếu của mình tràn đầy nhãn cầu phi nhân loại đó, nội tâm khô héo bỗng như gặp mưa phùn.

Người vẫn luôn vì không có chú lực như mình mà tồn tại cảm thấp hèn (nếu không phải quá đẹp trai thì độ trong suốt như Kuroko bên KnB) kể cả khi bị đồng tộc coi thường thì thực tế tụi nó cũng không nhìn thấy mình nếu không cố ý tìm. Thế mà người cao quý như vậy lại...

Toji quyết định rời khỏi bãi rác, bỏ nhà đi bụi.]

"..."

Maki nhìn người mình từng so bì lại một lần nữa, cứ tưởng thằng này khẳng khái lắm, hoá ra cũng từng lơ tơ mơ?

"Bởi vì nhìn một cái mà nhiều năm sau bị chém thành giẻ rách. Thật thảm." Ai đó cười thầm.

Có cảm giác Gojo bị thần hoá nhưng hình như không phải?

[Hôm nay là một ngày đẹp trời, Gojo Satoru vừa phất trừ chú linh xong, đi ngang qua tiệm quần áo.

Nhìn quần áo trong tiệm, nhìn quần áo của người qua đường, lại nhìn bộ trang phục truyền thống của mình...]

[Tuy mặc quần áo bình thường nhưng diện mạo, sắc tố, khí chất của Gojo vẫn quá nổi bật. Thu hút tầm mắt của người, nhất là hai ánh nhìn cháy bỏng đằng kia.

Thói quen thì thói quen nhưng không có nghĩa là không khó chịu, Gojo Satoru quay đầu lại cảnh cáo hai đứa chú thuật sư kia.

Tụi nó vừa nhìn thấy Lục Nhãn liền ngoan ngoãn thu liễm thái độ quay đi chỗ khác, thật ngoan.]

"..."

"Lại là tình huống não bổ quá nhiều ư?"

"Nói thật nếu không nhìn lệnh truy nã thì làm sao phân biệt ra ai là tội phạm được."

Dù sao cũng mới xem phim đoạn Shibuya, kí ức của mọi người về hai tên nguyền rủa sư kia vẫn còn rõ ràng cực kì.

Thế mà trong khi hai tên đáng giận này chột dạ khi bị Lục Nhãn nhìn thấy, ảo thính "Cút đi, kẻ yếu không có tư cách nhìn đến ta" còn đau tim ở ẩn không dám phạm tội nữa... Gojo thật ra chỉ là bình thường nhìn qua, thậm chí còn không biết mấy người này là tội phạm.

Bruce Wayne cảm thán, mình phải dành thật nhiều tinh lực để xây dựng hình tượng Batman thành biểu tượng đe dọa tội phạm. Gojo liền tiện lợi vừa sinh ra liền được trang bị ánh mắt mang hiệu quả đó.

Mà khoan, rõ ràng lúc đi thăm thằng này ở chỗ làm việc của con trai út thì nhìn thẳng vào mắt cũng không có cảm giác như nhìn thấy người trên màn ảnh.

Mắt rõ ràng vẫn rất đẹp nhưng lại không có cảm giác sắc bén kia. Là do chú lực?

[Gojo một thân máu me, biểu tình điên cuồng có chút bất ngờ nhìn Fushiguro Toji không hề né đòn công kích của mình mà vẫn đứng đó, tay trái và một phần thân thể đã biến hư vô như bối cảnh đục lỗ phía sau.

"Bởi vì được c·h·ế·t trên tay ngài là vinh hạnh lớn lao." - sinh nhật năm đó, người hầu trả lời cậu chủ nhỏ như vậy.

A, là vậy sao?

"Ngươi còn có gì muốn nói trước khi c·h·ế·t sao?"

"Ta có một đứa con trai..."]

"Tui vẫn không thể tin được Fushiguro bị ông thầy nhận nuôi. Nhìn biểu tình là thấy không giống rồi."

"Nhưng nếu so với biểu tình của thầy hồi nhỏ thì hình như giống mà."

"..."

Mấy người khác lại một lần nữa nhìn cận cảnh trai bao đỉnh cao dụ dỗ kim chủ nuôi con giùm. Vừa mới chém c·h·ế·t người ta mà vẫn thành công, phải công nhận không hổ là đỉnh cấp trai bao sao?

[Bị thọc lủng não là việc có hại cho sức khoẻ, bằng chứng là Gojo đang ôm xác của Amanai Riko, không hiểu sao cảm thấy muốn g·i·ế·t đám người đang vỗ tay lốp bốp kia.

Như đã giải thích, cậu là không thể g·i·ế·t người không muốn c·h·ế·t, liền tự thân sinh ra mong muốn g·i·ế·t người cũng không thể. Ở nhà còn mấy em sát thủ không muốn c·h·ế·t nên được chưng dụng thành nhân viên công vụ đây.

Nói chung việc Gojo bỗng muốn g·i·ế·t người là bất thường. Về một phía thì nó bất thường, về phía còn lại thì cậu muốn g·i·ế·t đám người này...

Là g·i·ế·t vẫn là g·i·ế·t đây?

"Đừng, nó không có ý nghĩa."

Nhất định phải có ý nghĩa mới được sao?

Nhưng kiểu gì thì đầu óc có vấn đề rồi, Gojo cảm thấy trước khi mình hoàn toàn bình phục thì tốt nhất không nên cùng người khác tiếp xúc.

Tất cả hành vi khác ngoài trừ phất trừ chú linh đều có nguy cơ có hại cho xã hội. Vì thế tăng ca đi!

Gojo gọi điện thoại yêu cầu tăng cường độ nghiệm vụ, tiện thể nghiên cứu chuyên sâu chú thuật trong lúc chờ não bớt dở dở ương ương vậy.]

[Gojo nhìn bóng lưng rời xa của Suguru, cứ tưởng gần đây não bộ đã ổn định nhưng mình bỗng nhiên muốn g·i·ế·t cậu ấy, hẳn là chưa hoàn toàn hồi phục.

Nhỉ?]

Nanako cùng Mimiko nhưng đến đây thì sao mà có thể không hiểu chứ, hoá ra năm đó Geto đại nhân một bên lo lắng cho các nàng, một bên lòng đầy tử chí đi theo đại nghĩa sao?

Nếu chỉ có thế thì không có gì, càng đáng buồn hơn là các nàng bồi tiếp Geto đại nhân mười năm mà không phát hiện vấn đề này, đã thế cũng không thành công xua tan ý muốn c·h·ế·t của ngài ấy.

Trước kia từng ghét trên Gojo Satoru nhưng vì

Geto đại nhân nói hắn là bạn thân nên miễn cưỡng tha thứ.

Bây giờ...

[Gojo vừa g·i·ế·t Suguru xong, còn cho người khác xử lý xác cậu ấy thay vì đùn đẩy lên người Shoko.

Khác với mình không hề bị ảnh hưởng với việc này, Shoko sẽ không chịu nổi.]

Thật đáng sợ, hồi nãy lúc xem phim tổng quát thế giới với Itadori Yuuji là nhân vật chính thì mấy đứa suy nghĩ sâu cứ tưởng cảnh thằng Gojo tưng tửng sau khi g·i·ế·t bạn là miễn cưỡng cười vui nhưng nội tâm dày vò, coi chừng buổi tối trùm chăn khóc thầm.

Nhưng sự thật chứng minh tụi nó đã nghĩ quá nhiều rồi, thằng này g·i·ế·t bạn xong thì không hề hối hận, vẫn tươi vui như ngày nào. Tối cũng không có cơ hội về nhà ngủ khóc bởi vì phải tăng ca như thường lệ.

Điều hối hận không phải g·i·ế·t bạn mà là không phát hiện vì sao bạn muốn c·h·ế·t để khuyên can trước.

Thật đáng sợ.

Nhưng cũng thật khiến người yên tâm.

Chương 23: Tất nhiên rồi