Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Thụ Chí Tôn
Unknown
Chương 1: Khởi đầu
Trong màn đêm dày đặc, bầu trời như một bức tranh u ám, với những đám mây xám xịt cuồn cuộn, tạo ra không khí nặng nề và căng thẳng. Dường như mọi sinh vật trong khu rừng đều im lặng, ngưng tụ năng lượng chờ đợi điều gì đó kỳ diệu sắp xảy ra.
Đột nhiên, một tia sét màu xanh lục lóe lên như một mũi tên xuyên qua bầu trời tối tăm, rạch ngang không gian với sức mạnh tột cùng. Ánh sáng rực rỡ khiến mọi thứ xung quanh trở nên sống động trong khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể thời gian dừng lại để ngắm nhìn.
Khi tia sét hạ xuống, nó mang theo một hạt giống kỳ diệu, lướt nhẹ qua không khí trước khi đánh thẳng vào mặt đất ẩm ướt. Hạt giống chạm đất với một âm thanh êm ái, phát ra ánh sáng xanh lục dịu dàng, như một ngọn đèn lấp lánh giữa đêm tối. Ngay khi hạt giống tiếp xúc với lòng đất, nó bắt đầu gieo mình sâu vào, hòa quyện với những mảnh đất giàu dinh dưỡng, hút lấy tinh hoa và sức sống từ đất mẹ.
Những tháng năm trôi qua, hạt giống nhỏ bé chậm rãi vươn lên, hấp thụ ánh sáng mặt trời và nước mưa. Mỗi ngày, nó lớn lên một chút, với những chiếc lá non nớt bắt đầu xuất hiện, xanh mướt và đầy sức sống.
Trải qua nhiều năm, hạt giống đã trở thành một cổ thụ hùng vĩ, vươn cao trong không gian, tạo thành một tán lá dày đặc, như một mái vòm che chở cho mọi sinh vật bên dưới.
Cổ thụ màu lục không chỉ lớn lên mà còn mang trong mình vẻ đẹp huyền bí. Vỏ cây dày, sần sùi, với những rãnh sâu và vết nứt như những v·ết t·hương, mỗi vết đều kể lại câu chuyện về những cơn bão hung dữ đã quật ngã, những mùa nắng cháy đã thử thách sức sống của nó. Những cành cây vươn dài, uốn lượn như những cánh tay khổng lồ, vươn tới bầu trời, tạo thành một không gian tươi sáng và sống động.
Dưới gốc cây, hệ sinh thái phong phú bắt đầu hình thành. Những loài thực vật nhỏ, hoa cỏ nở rộ, cùng các sinh vật huyền bí tìm được chốn nương náu. Tiếng xì xào của những chiếc lá, tiếng ríu rít của chim chóc, và tiếng ồn ào của những sinh vật nhỏ hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên đầy sức sống. Ánh sáng xanh lục từ cây cổ thụ, phản chiếu xuống mặt đất, tạo ra những hình ảnh kỳ ảo và huyền bí, như thể nơi này chính là một phần của thế giới thần thoại.
Cổ thụ màu lục, với vẻ đẹp vừa uy nghiêm vừa thanh bình, đứng vững giữa dòng thời gian, như một chứng nhân của mọi biến đổi trong thế gian. Nó không chỉ là một cây cối mà còn là biểu tượng cho sức mạnh, sự kiên cường và tiềm năng kỳ diệu đang chờ đợi được khám phá.
Đùng!!
Trong khoảnh khắc, không gian rạn nứt, từ giữa những khe hở tối tăm, một nữ nhân hiện ra, tựa như ánh sáng huyền ảo giữa bầu trời đêm. Vóc dáng nàng cao thanh thoát, mỗi đường cong như được khắc tạc bởi đôi tay của thần linh. Làn da trắng ngần mịn màng, ánh lên chút lạnh lẽo, như viên ngọc tinh khiết chưa bao giờ vướng bẩn bởi bụi trần. Dưới ánh sáng mờ ảo, từng đường nét trên khuôn mặt nàng hiện rõ, đôi mắt phượng sắc sảo, sâu thẳm và u buồn, như chứa đựng cả vũ trụ bên trong. Đôi hàng mi cong v·út khẽ rung động, tựa như cánh bướm đen mềm mại, làm dịu đi mọi đau đớn.
Mái tóc dài đen nhánh, óng ánh như suối đêm, rối tung theo cơn gió lạnh từ hư không, những lọn tóc mượt mà lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ, như những dải lụa đen huyền bí cuốn quanh thân thể. Đôi môi đỏ mọng, căng đầy tựa những cánh hoa anh đào nở rộ, lại nhợt nhạt bởi cơn đau, làm nổi bật sự mỏng manh yếu đuối.
Trang phục nàng, dù đã rách nát, vẫn toát lên vẻ kiêu sa, với những lớp lụa mỏng manh vương lại trên cơ thể, từng mảnh vải như bám lấy làn da trắng tuyết, tôn lên nét quyến rũ khó cưỡng. Ánh sáng từ những v·ết t·hương rỉ máu phản chiếu mờ ảo trên tấm y phục, khiến nàng như một nữ thần sa ngã nhưng vẫn ngời ngời khí chất bất diệt.
Mỗi bước nàng đi, dù lảo đảo vì trọng thương, vẫn toát lên sự uyển chuyển thanh tao, tựa như hoa sen nở giữa bùn lầy. Thân hình mảnh mai nhưng không kém phần quyến rũ ấy như một bức tranh hoàn mỹ, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng không thể rời mắt, vừa xót xa vừa ngưỡng mộ trước vẻ đẹp kiên cường bất khuất. Nàng không chỉ đẹp ở ngoại hình, mà còn tỏa ra hào quang mạnh mẽ, như một vị nữ thần đang chịu đựng cơn bão tố của vận mệnh, nhưng vẫn kiêu hãnh không chịu khuất phục.
Nàng khẽ lảo đảo, mỗi bước chân chậm rãi nhưng kiên cường, để lại những vệt máu đỏ thẫm trên nền đất ẩm ướt. Gió thổi qua từng tán lá xào xạc, nhưng trong khoảnh khắc đó, không gì có thể che lấp sự yếu đuối nhưng đầy kiêu hãnh của nàng. Đôi mắt phượng u buồn lóe lên chút ánh sáng mong manh, nàng dồn chút sức lực cuối cùng tiến về phía trước, nơi một cây cổ thụ hùng vĩ đứng sừng sững, như một chốn trú ẩn duy nhất giữa màn đêm lạnh lẽo.
Cây cổ thụ cao lớn, với bộ rễ ăn sâu vào lòng đất, tỏa ra khí tức cổ xưa và thần bí. Từng tán lá dày đặc che khuất cả ánh trăng, tạo nên một không gian tĩnh lặng và yên bình. Vỏ cây xù xì, mang đầy những vết hằn của thời gian, như một chứng nhân cho bao đổi thay của thế gian. Dưới tán cây rộng lớn, không gian như dịu lại, thoáng chốc nàng cảm nhận được sự an toàn nhỏ nhoi giữa cơn bão số phận.
Nàng dựa lưng vào thân cây, đôi chân yếu ớt không thể trụ vững nữa mà từ từ khuỵu xuống. Hơi thở nàng dồn dập, máu vẫn rỉ ra từ những v·ết t·hương trên cơ thể, nhuộm đỏ cả mảnh đất bên dưới. Đôi bàn tay trắng ngần run rẩy, chạm vào lớp vỏ cây sần sùi, cảm nhận sự sống mạnh mẽ từ gốc rễ của cổ thụ như truyền một chút sức mạnh cuối cùng vào người nàng.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua những kẽ lá, nàng trông như một bông hoa mong manh lạc lối trong bão táp, nhưng vẫn tỏa ra vẻ đẹp kiên cường, bất khuất. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán, hòa lẫn với dòng máu đang khẽ chảy xuống khóe môi, tạo nên một hình ảnh vừa yếu đuối nhưng lại đầy sức sống mãnh liệt. Trong không gian yên tĩnh đó, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của nàng và sự kiên nhẫn của cây cổ thụ, đứng đó che chở cho người con gái đang chống chọi với định mệnh tàn khốc.
Khi dựa lưng vào cây cổ thụ, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để tập trung. Làn sóng tức giận dâng lên trong lòng, nàng lẩm bẩm:
“Lũ người kia thật khốn kiếp, vậy mà lại phát hiện chỗ ta ẩn nấp mà đột kích.”
Nàng mở mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao:
“Hừ! Một khi ta phục hồi thực lực, bọn chúng sẽ phải trả giá!!”
Giọng nói nàng tràn đầy hận thù và quyết tâm.
“Cổ thụ, ngươi tin ta chứ??”
Như đáp lại lời của nàng, cổ thụ rung rinh những tán cây to, thả xuống tạo thành một vòm bảo vệ, bao bọc lấy nàng bên trong.
“Ngươi thật tin ta sao?!?”
Nàng chấn kinh, vu vơ nói một câu nhưng không ngờ tôn cổ thụ này lại nhân tính hoá đến như thế, nó lung lay cành lá đáp trả từng câu trả lời của nàng.
Nàng vui vẻ mỉm cười, thân dựa thật sát vào cổ thụ, thì thào: “Có ngươi tin ta là đủ rồi!”
Nhưng ngay khi vừa dứt lời, một tiếng động lạ từ xa vang lên, khiến nàng giật mình.
Bóng dáng ba tên hắc y nhân từ từ xuất hiện trong ánh trăng mờ nhạt, như những bóng ma trong đêm tối. Ba thân ảnh hắc y, gương mặt bị che khuất, chỉ để lộ đôi mắt sáng như lửa, lấp lánh với vẻ tàn ác. Họ di chuyển lặng lẽ, từng bước chân êm ái, như thể đã quen thuộc với những trận chiến.
Tên thủ lĩnh, một gã cao lớn với thân hình vạm vỡ, ánh mắt đỏ rực chứa đầy sự thù hận. Hắn tựa như một con thú hoang, với khí thế bạo ngược. Vũ khí trong tay hắn, một thanh kiếm sắc bén, lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng, như thể khao khát được nhuộm đỏ bởi máu.
Hai kẻ còn lại đứng phía sau, một gã có vẻ mặt lạnh lùng, đôi tay run rẩy với những mảnh băng tuyết lạnh lẽo, còn kẻ kia mang theo mùi hương nồng nặc của thuốc độc, ánh mắt gian xảo đang tìm kiếm cơ hội để t·ấn c·ông.
Khi chúng tiến đến gần, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, như thể thời gian ngừng lại. Nàng cảm nhận được sự áp lực từ phía chúng, và lòng căm thù trong nàng lại bùng lên mạnh mẽ hơn.
Khi khoảng cách rút ngắn, gã cao lớn nhất trong số kẻ thù lên tiếng, giọng nói vang vọng như sấm rền:
“Dao Hi Nguyệt, không ngờ ngươi vẫn có thể chạy thoát, Không Gian tu sĩ quả nhiên thâm bất khả trắc, chúng ta thật vất vả mới có thể tìm được đến ngươi đấy!”
Hắn bước lên một bước, ánh mắt đỏ lừ chứa đựng sự tàn nhẫn:
“Nhưng tất cả đến đây thôi! Ngươi phải c·hết! Cho dù là Không Gian tu sĩ, đã trọng thương như ngươi, ta xem ngươi xé rách không gian như thế nào!!”
Giọng nói của hắn đầy hận thù, như một lời tuyên án. Nàng cảm nhận được áp lực từ sự tàn ác trong từng câu chữ, nhưng trong lòng lại dâng lên một quyết tâm mãnh liệt.
Dao Hi Nguyệt hít sâu, cười nhạt một tiếng:
“Haha, bớt phí công phu miệng lưỡi! Thế lực hắc ám của ngươi, ta sẽ phô bày cho cả thể giới này biết, âm mưu của đám người các ngươi sẽ không bao giờ thành công!!”
Nàng nhìn thẳng vào mắt gã, lòng không chút sợ hãi:
“Những điều mà các ngươi che giấu không thể tồn tại mãi. Nếu muốn chiến, liền lên đi!!”
Giọng nói của nàng như một lời thách thức, sẵn sàng cho cuộc chiến không khoan nhượng sắp diễn ra.
Gã kẻ thù cười lạnh, âm thanh khinh miệt vang lên như sấm sét:
“Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể phơi bày bí mật của tổ chức chúng ta? Ngươi chỉ là một con ruồi bé nhỏ, không có khả năng thay đổi vận mệnh.”
Hắn tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh vẻ tàn nhẫn, nhưng cũng toát lên một vẻ d·â·m tà:
“Dao Hi Nguyệt a Dao Hi Nguyệt, đường cùng vẫn còn lớn lối như thế. Khặc khặc, trước g·iết c·hết ngươi, ta phải hảo hảo hưởng thụ một phen. Quả là một vưu vật tuyệt sắc, thậm chí ta cũng không nỡ xuống tay đây!”
Gã liếc nhìn nàng, giọng nói đầy chế giễu:
“Hay liền gả cho ta, hảo hảo hưởng thụ cảm giác d·ụ·c tiên d·ụ·c tử, cùng nhau thực hiện kế hoạch, đạt được đỉnh phong võ đạo chi lộ. Đến lúc đó ta dẽ hảo hảo yêu thương ngươi a! Khặc khặc!!”
Ngay khi gã dứt lời, không khí xung quanh lập tức nặng nề như sắp bùng nổ. Dao Hi Nguyệt không chờ đợi thêm, nàng nhanh chóng vận dụng năng lượng còn lại trong cơ thể, đôi tay vung lên, tạo ra một cơn gió mạnh như bão.
“Miệng c·h·ó không mọc được ngà voi! Câm miệng và đến đi!”
Nàng rút ra một thanh bảo kiếm, ánh sáng sắc lạnh phản chiếu trong mắt kẻ thù. Năng lượng dồn vào lưỡi kiếm, khiến nó tỏa ra hào quang rực rỡ. Tên thủ lĩnh gầm lên, lao tới với một đòn t·ấn c·ông tàn bạo, không gian như bị xé rách bởi sức mạnh của hắn.
Dao Hi Nguyệt né một cách tinh tế, và ngay khi gã lướt qua, nàng vận dụng Tinh Nguyệt Kiếm Pháp, một chuỗi chiêu thức thanh thoát nhưng mạnh mẽ. Nàng quét kiếm, tạo ra một đường kiếm sáng chói, phát ra sóng kiếm khí mạnh mẽ, khiến gã phải lùi lại.
“Đừng coi thường ta!” nàng quát, lập tức tung ra “Nguyệt Quang Trảm” khiến ánh sáng từ lưỡi kiếm chói lọi quét ngang, tạo ra những lưỡi kiếm ảo ảnh lấp lánh vây quanh gã.
Tên thủ lĩnh lúng túng nhìn quanh, không biết đâu mới là thực. Nắm bắt thời cơ, Dao Hi Nguyệt thi triển chiêu “Tinh Vân Bức” từng đòn kiếm nhanh như chớp, liên tiếp t·ấn c·ông vào những điểm yếu của gã.
Gã nhanh chóng hồi phục, gầm lên, và dùng kĩ năng “Hắc Ám Thiên Binh” tạo ra một bóng tối bao trùm, t·ấn c·ông nàng bằng những đòn đánh tàn nhẫn. Nhưng Dao Hi Nguyệt không hề nao núng, nàng thi triển “Nguyệt Hồi Hợp” luồn lách giữa những đòn đánh với sự uyển chuyển tuyệt vời, để lại những vết kiếm rực rỡ trên không trung.
Cuộc chiến trở nên kịch liệt hơn, từng chiêu thức được tung ra như vũ bão. Mỗi cú chém của Dao Hi Nguyệt đều mang theo sức mạnh của quyết tâm, hiển nhiên nàng muốn nhất kích tất sát những lũ người này.
Gã kẻ thù cười lạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn:
“Tiên tử mạnh quá, làm ta sợ hãi rồi đây! Hảo, cho ngươi biết thế nào là sức mạnh tuyệt đối!!”
Hắn hít sâu, và trong nháy mắt, một luồng năng lượng hắc ám bao trùm lấy hắn, ánh đỏ như máu tỏa ra từ cơ thể. Đó chính là Huyết Chi Lực, một kĩ năng tàn ác, cho phép hắn gia tăng sức mạnh một cách khủng kh·iếp, nhưng cũng tàn phá bản thân.
Gã lao về phía Dao Hi Nguyệt, mỗi bước chân dường như làm rung chuyển cả mặt đất. Đòn t·ấn c·ông đầu tiên là một cú đấm mãnh liệt, mang theo áp lực kinh hoàng. Nàng nhanh chóng né tránh, nhưng cơn gió do cú đấm tạo ra vẫn làm nàng chao đảo.
“Ngươi không thể thoát khỏi tay ta!” gã quát, tiếp tục t·ấn c·ông b·ằng những cú đấm và đá mạnh mẽ, mỗi đòn đều chứa sức mạnh hủy diệt.
Dao Hi Nguyệt không hề nao núng, nàng thi triển Tinh Nguyệt Kiếm Pháp, dùng sự nhanh nhẹn và linh hoạt để chống lại những đòn t·ấn c·ông tàn bạo. Mỗi lần kiếm chạm vào Huyết Chi Lực, nàng cảm nhận được sức mạnh của gã đang bùng nổ.
“Ta sẽ không để ngươi có cơ hội!” nàng quát, dồn hết sức mạnh vào chiêu Nguyệt Quang Trảm, chém thẳng về phía gã, mong muốn phá vỡ lớp năng lượng hắc ám đang bao quanh hắn.
Nhưng gã chỉ cười khẩy, bùng nổ sức mạnh hơn nữa, tạo ra một vòng bảo vệ từ Huyết Chi Lực, chặn lại đòn t·ấn c·ông của nàng. Bên trong vòng bảo vệ, hắn rút ngắn khoảng cách, lao về phía nàng với tốc độ không tưởng, mục tiêu là hạ gục nàng một lần và mãi mãi.
Hai tên còn lại thấy kẻ đứng đầu và Dao Hi Nguyệt bất phân thắng bại, lập tức trao đổi ánh mắt và quyết định xông lên. Chúng kích hoạt Huyết Chi Lực, đồng loạt t·ấn c·ông nàng từ hai phía.
“Tiên tử hà tất phải như thế!” một tên gầm lên, lao tới với tốc độ như gió, nắm đấm mang theo sức mạnh hủy diệt. Hắn kết hợp chiêu “Huyết Dương Đánh” để gia tăng lực t·ấn c·ông.
Tên còn lại theo sau, chuẩn bị tung ra cú đá mạnh mẽ, sử dụng “Huyết Vũ Dạng” nhằm dồn nàng vào thế bí. Dao Hi Nguyệt nhanh chóng nhận ra mối nguy hiểm, nhưng trước sức mạnh của ba kẻ thù, nàng cảm thấy mình bị áp đảo.
“Chạy đi đâu!” Tên thủ lĩnh quát, lao vào t·ấn c·ông với những cú đấm mạnh mẽ, chiêu “Huyết Kiếm Quyết” tỏa ra ánh sáng đỏ như máu.
Dao Hi Nguyệt hít sâu, thi triển Tinh Nguyệt Kiếm Pháp, từng đường kiếm như ánh trăng tỏa sáng, phản kháng lại những đòn t·ấn c·ông. Nàng kết hợp “Nguyệt Quang Trảm” để chém thẳng vào kẻ đang t·ấn c·ông từ phía bên trái.
Nhưng sức mạnh từ Huyết Chi Lực của cả ba kẻ thù tạo ra một sức ép khủng kh·iếp, khiến nàng chao đảo. Những đòn đánh của những tên hắc y nhân không ngừng, buộc nàng phải chiến đấu trong tình thế nguy cấp, tìm mọi cách để thoát khỏi vòng vây.