Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 223.1: Điềm báo (10.1)
Tại sao?
Tôi tự hỏi liệu có điều gì đó đã làm ông ấy thay đổi suy nghĩ không?
Tôi không thể tin họ là bằng hữu.
Dù sao thì lúc đầu tôi cũng định làm thế, nhưng lời ông ta nói khiến tôi hơi bối rối.
Khi tôi cau mày hỏi, Mục lão im lặng một lúc, rồi ông đưa tay về phía tôi.
- Khò khò.
Hơn nữa, Hắc Cung Chủ đã b·ắt c·óc Mục lão cũng vì lý do này.
Liệu có thật sự khó khăn đến thế khi mà lão ấy không thể nói với tôi biết, trong khi sau này tôi cũng sẽ thực sự biết điều đó?
Lần trước lão ấy nói nhảm rất nhiều, nhưng lần này sao lão ta lại trả lời tôi một cách dễ dàng đến vậy.
- Ý ông là ta là chủ sở hữu của thứ gì đó? Xin hãy giải thích theo cách mà ta có thể hiểu được.
- Ta không nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta đã kết thúc đâu-
- Có lẽ ông khá thân thiết với Nhị trưởng lão của Cửu gia ta?
Ồ.
Ông ấy không còn chú ý đến tôi nữa.
Dù sao thì tôi cũng sẽ biết thôi, lão ấy nói vậy?
Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì Thượng Thiên là thế giới mà Thiên Ma thường lui tới.
Tôi thực sự đã cân nhắc đến việc đốt tóc lão ấy thay vì đốt lông mày, nhưng tôi khó có thể kiềm chế được.
- Tự nhiên ông nói gì thế? Ta nghĩ đây là một cuộc trao đổi...
Khi tôi nhìn ông ấy với ánh mắt ngớ ngẩn, miệng của Mục lão bắt đầu nở một nụ cười.
Chỉ riêng Liên Minh Võ Lâm đang quản lý các lối vào dẫn đến Thái Thiên và Trấn Thiên.
-...Chỉ có mình ông biết thôi sao?
Ngay cả Mai Hoa Kiếm Nữ toàn năng cũng không thể sử dụng nội khí khi ở trong tư thế tương tự.
Không ai có thể vào được.
À, tôi cũng đã bảo Tổng quản không được cho Mục lão ăn vào hôm nay và ngày mai.
...Có lẽ không phải là nội khí?
Khi tôi nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên, Mục lão đã nói chuyện với tôi.
Tôi không biết vật này dùng để làm gì, nhưng trông nó khá giống một con dấu.
Lão già này thật kỳ lạ.
Với lại, tôi chắc chắn rằng lão ấy không thể nói thêm điều gì nữa, sau khi cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc.
- Ừm, ta cần nó. Bạch Ma Thạch... Ta cần nó.
Tôi đáng lẽ phải biết vì lần trước tôi đã hỏi Nhị trưởng lão xem ông ấy có biết Mục lão không và ông ấy đã tỏ ra biểu cảm rất đáng nghi.
- Thượng Thiên mà thiên hạ biết đến không phải là thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngươi là chủ nhân của Cổ Thư
Suy cho cùng, nơi đó gần giống với nơi nhân tạo hơn.
Bỏ qua suy nghĩ của tôi, luồng khí cuối cùng đã hình thành nên thứ gì đó.
-...Mục lão?
Đó chính là điều Mục lão đã nói.
Tiếp đó, nó bắt đầu hình thành nên hình dạng của một vật thể.
Nhưng tại sao?
Tôi run rẩy một lúc sau khi nghe Mục lão nói vậy.
Sau khi Mục lão nói những lời đó, vẻ mặt u ám của ông ta tươi sáng hơn và cho tôi câu trả lời mà tôi muốn.
Căn cứ chính của Ma giáo nằm ở Tân Cương, nhưng nơi mà Thiên Ma dành nhiều thời gian nhất là Ma Vực Thượng Thiên
- Đúng.
-Trời ạ, đừng gọi ta là-
Một luồng khí bắt đầu chảy ra từ vai của Mục lão, sau đó luồng khí đó bắt đầu tập trung vào tay tôi.
- Hãy lấy nó nếu ngươi tò mò.
Tôi nhìn lão ấy chằm chằm và tự hỏi lão ta đang làm gì?
Phản ứng của lão ấy cho thấy có vẻ như lão ta không cần phải làm vậy.
_Xiiii...
Hơn nữa, đó cũng là lúc kết thúc của cuộc trò chuyện.
- Và đừng làm mất nó và hãy giữ gìn nó thật cẩn thận. Đó là một món đồ có giá trị mà ngươi không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác.
- Hắc Cung Chủ đang tìm lối vào.
Mục lão đang ngáy ngủ đột nhiên đứng dậy và nói trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
Cuối cùng, có bốn lối vào Vực Thẳm tồn tại trong thiên hạ này.
-...!
- Ông muốn ta lấy cái này à? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta đã nói là ta không phải mà!
Có vẻ như lão ấy thực sự không muốn nói nữa.
Nếu Mục lão nói đúng thì tại sao Hắc Cung Chủ lại tìm kiếm lối vào Thượng Thiên?
...Mặc dù nói chính xác hơn thì có sáu lối vào.
- Ông định tặng ta cái gì thế?
Tổng cộng có bốn lối vào Vực Thẳm được biết đến.
Lão ta thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị đi ngủ lại giống như trước, sau khi cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc.
- Ta đã cho ngươi nhiều thế này rồi mà ngươi còn muốn thêm sao? Là nam nhân thì phải tự giải quyết vấn đề của mình.
Tuy nhiên, nơi đó lại là một ngoại lệ.
Ông nói rằng nó rất có giá trị, nhưng nó phủ đầy gỉ sét và vết xước cho thấy vật này đã cũ đến mức nào.
Trấn Thiên, Thái Thiên, Thượng Thiên và Quý Thiên.
Mục lão hiện đang trong trạng thái không thể sử dụng nội khí do Ma khí giống như Cửu Hy.
Có một lối vào Vực Thẳm mà thiên hạ vẫn chưa biết đến.
- Ta đã nói với ngươi mọi điều cần thiết rồi. Phần còn lại ngươi tự làm nhé.
Ngay trước khi rời khỏi ngục thất, tôi cắn môi khi nghĩ về cách hành động của Mục lão.
Sau khi quan sát Mục lão một lúc, tôi nói với Tổng quản về yêu cầu của Mục lão, rồi tôi rời khỏi ngục thất.
- Xin thứ lỗi?
Và sự im lặng đó làm tôi khá khó chịu.
- Hả?
Dù tôi có tin lão ta hay không?
Thượng Thiên và Quý Thiên cũng được quản lý bởi các thế lực khác.
Nếu phải so sánh, thì lão ta có vẻ giống với Nhị trưởng lão và những vị bằng hữu của ông ta...
-Trao đổi hả... Ngươi đang nói đến Bạch Ma Thạch phải không?
- Cái thứ này liên quan gì đến ông vậy...?
- Đúng, Hắc Cung Chủ đang tìm lối vào Thượng Thiên.
-.....Làm sao?
Nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Nó cũng không giống như Huyết khí.
Bên cạnh Ma Cảnh Môn nằm trên Tiền Tuyến không bao giờ đóng lại mặc dù đã trôi qua rất lâu, liên tục triệu hồi ma vật từ đó..
Chương 223.1: Điềm báo (10.1)
Nhưng tại sao Mục lão lại nói rằng ông là người duy nhất có thông tin về điều đó?
- Thật là thô lỗ khi cho rằng ta thân thiết với tên ngốc đó.
- Vậy nên dù là Bạch Ma Thạch hay Bạch Kim Thạch, ngươi đều có thể sử dụng cho chính mình.
Vì vậy, thật kỳ lạ khi thấy ông ấy sử dụng luồng khí của mình để làm điều gì đó.
Hầu hết những lối vào này đều được quản lý bởi những người có quyền lực lớn.
Sau khi nghe Mục lão nói, tôi chìm vào suy nghĩ của mình.
- Chỉ nói có nhiêu đó thôi mà ông có thể bảo ta làm phần còn lại sao? Như vậy có phải hơi vô trách nhiệm không?
- Ồ.
Đúng lúc tôi nghĩ đến việc từ biệt lão ta...
Đó là câu mà tôi ghét nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mục lão nằm xuống như thể không muốn nói thêm về chủ đề này nữa và bắt đầu ngáy khe khẽ.
Tôi nhìn lại Mục lão và hỏi ông.
Khi tôi ra khỏi ngục thất, tôi thấy thái dương đang dần lặn.
- Tuy nhiên, đã tới lúc ta không cần nó nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này tôi đang ở trong tình huống có nhiều suy nghĩ hơn trước.
- Bởi vì chỉ có ta biết đường đến Thượng Thiên.
- Đúng... Nếu có ai đó tình cờ biết những gì bên trong thì họ sẽ không dễ dàng để chúng thoát như vậy, trừ khi chúng đã bị vô hiệu hóa.
Cuộc trò chuyện của tôi với Gia chủ Hạo môn không quá dài.
Nhị trưởng lão đã làm gì bên ngoài gia tộc, mà tất cả người quen của ông đều trở nên như thế này?
- Trên đường về, hãy bảo phụ thân ngươi đến gặp ta, vì ta có điều muốn nói với phụ thân ngươi.
Đó là điều tôi không thể hiểu được.
- Tin hay không cũng không quan trọng, nếu ngươi thực sự là chủ sở hữu, ngươi sẽ biết thôi.
Tôi đã có được điều mình muốn sau khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Điều này có nghĩa là thông tin về Thượng Thiên đã được cả thiên hạ biết đến.
Nhưng có vẻ như không phải là Ma khí.
Dù tôi có đang tìm kiếm điều đó, thì dường như không có điều gì trong số đó quan trọng với ông ta.
Thượng Thiên là Vực Thẳm thứ ba xuất hiện trong thiên hạ, cũng là nơi tôi đã đến rất nhiều lần trong kiếp trước.
Đó chính là điểm khởi đầu.
Chỉ sau khi tôi nhắc đến Bạch Ma Thạch, cuộc trò chuyện diễn ra trôi chảy như nước.
Mục lão nói những lời đó trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi tự hỏi tại sao lão già này lại đột nhiên hành động như thế này với tôi.
Tôi sắp phát điên mất.
- Một lối vào... ông nói thế à?
Giọng nói của lão ấy nghe hoàn toàn bình thường như thể ông ta chưa bao giờ ngủ.
- Về cơ bản, ta đã tự chuốc họa vào thân khi làm như vậy, vậy thì ta cũng phải chịu trách nhiệm sao?
-...
- Đúng.
Hơn nữa, nếu tôi nghĩ về danh tính của Mục lão...
Đó là bốn lối vào Vực Thẳm. Đến Ma Vực.
Ma Cảnh Môn xé toạc không gian chung quanh, triệu hồi quái vật chỉ có thể phun ra ma vật từ đó.
- Cái đó thì ngươi phải tự tìm hiểu.
Lão già này đang nói gì thế?
Mục lão liền im lặng sau khi nghe câu hỏi của tôi.
- Cái gì thế này...
Mục lão không hỏi tôi làm sao tôi biết về Bạch Ma Thạch và làm sao tôi biết ông ấy cần nó để tôi mang nó ra trao đổi.
- Vậy là ông...
Đó là một trong những lối vào mà tôi bị cuốn vào nhờ Trương Thiên Niên, là một kẻ ngốc trong kiếp trước của tôi.
Thật khó để tôi tin lời lão ấy vì một số phần không hợp lý.
Tất nhiên, đôi khi Ma Cảnh Môn có những trường hợp đặc biệt khi nó nuốt chửng con người, nhưng điều này rất hiếm khi xảy ra.
- Mục lão.
Sau khi nghe Mục lão nói vậy, tôi liếc nhìn con dấu.
- Không phải là thật sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây cũng là điều mà tôi không thể tin được.
...
Thượng Thiên.
- Đúng.
Như thể mọi thứ đều tùy thuộc vào tôi...
-...
Lão ấy thực sự ngủ như thế này sao? Nghiêm túc đấy à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.