Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 223.2: Điềm báo (10.2)
Sau khi nghe Nam Cung Phi nói vậy, tôi bắt đầu bật cười.
Một giọng nói ngọt ngào mang theo một bầu không khí kỳ lạ.
Vì liên tục rời khỏi gia tộc nên Vi Tuyết A có vẻ đang trong tâm trạng khá vui vẻ.
“...Nhận được nó... khiến ta cảm thấy tốt hơn."
...Liệu có phải Hạo gia chủ đã động tay động chân làm gì tôi không?
Tôi thậm chí còn trải qua một sự hồi quy, vậy còn điều gì có thể gây sốc hơn thế nữa?
Tôi không đùa về chuyện đó đâu.
Nhưng cô ấy đã phủ nhận điều đó bằng cách nói những lời đó.
[Vậy tại sao ngươi lại không hỏi thêm?]
Bởi vì nó đắt hơn tôi nghĩ.
Sau đó...
Đó là một món phụ kiện tóc được thiết kế như chiếc lá đính liền với một bông hoa bạch sắc.
“Vậy thì ngươi phải hỏi mượn chứ đừng nói thẳng là nhờ ta mua cho." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi hỏi cô ấy vì tôi biết rằng cô đang nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.
[Ngươi nói gì thế đồ nhóc con?]
Suy cho cùng, lão ta là người có thể sử dụng một luồng khí bí ẩn nào đó ngay cả khi nội khí của lão bị Ma khí chặn lại.
Có vẻ như cô đã chọn một cái trước rồi.
“Ngươi muốn gì?"
“Thiếu gia!”
Mái tóc cô ấy được buộc theo một cách kỳ lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi đáng lẽ phải thật chăm chỉ hơn.
Cô định chối nhưng không thể kìm nén được mong muốn của mình nên gật đầu.
“...Ngươi không muốn sao? Vậy thì ngươi không-”
[...Nhưng ngươi tin rằng bằng cách nào đó mà hắn đã tạo ra một vật thể bằng dòng khí của mình?]
“Như vậy đã đủ chưa?”
Ông không hề sai.
Bởi vì tôi đã trải qua đủ mọi chuyện nên tôi không thực sự ngạc nhiên về chuyện như thế này.
Tôi không thể không im lặng sau khi nghe câu hỏi của Thiết lão.
[Đúng. Nếu muốn, ngươi có thể hỏi thêm nhiều câu hỏi nữa.]
Vì đó là những con phố mà tôi thường đi qua cùng Vi Tuyết A nên tôi không cảm thấy có gì đặc biệt cả.
“Ta không phải đã bảo ngươi đừng chạy nhảy như này sao?”
"...Cái gì?"
Tôi cũng hỏi Vi Tuyết A xem cô ấy có muốn mua một cái không?
Điều đó hoàn toàn có thể.
Lúc đó tôi đã nghĩ đến chuyện không mua nó, nhưng vì tôi đã nói với họ rằng tôi sẽ mua nó cho họ, nên tôi đành phải trả giá trong khi nghiến răng.
“Sao ngươi lại giơ tay ra thế?"
"Hả?"
Nam Cung Phi dường như không quan tâm chút nào, mặc dù tóc cô ấy trông như thế.
...
Tôi chỉ ra đây vì các cô có vẻ muốn thế.
...
Một con rắn to bằng một tòa lầu các...
“...Cô ta trông vẫn ổn bất kể ngươi cho cô ấy buộc kiểu tóc như nào.”
Thiết lão bỗng nhiên hỏi tôi.
Đó thực sự là một vấn đề.
Khi tôi hỏi, Đường Tố Nhiệt nhanh chóng chạy tới và chọn một cái.
Thậm chí cả một con cá biết nói..
Khi tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc, Vi Tuyết A đang ở đằng xa nhảy tới chỗ tôi và lao vào vòng tay tôi.
“Đẹp phải không?”
Vì vậy, tôi giữ im lặng và đi bộ cùng họ.
Nhưng tôi không thể để lộ ra rằng mình đã kiệt sức.
“Mua nó cho ta.”
Nên giờ đây tôi không còn cảm thấy rung động với hầu hết mọi thứ nữa.
Nhưng vẫn còn nhiều điều tôi không biết hơn là những điều tôi biết, điều này thật vô lý.
Hiện tại.
“Ồ hô! Mắt công tử tinh thật! Hai cái này giá 50 tệ.”
Có vẻ như cô cảm thấy rất ngại khi nhờ tôi mua nó cho cô.
Sau khi nhìn Mạc Dung Hy Á nói chuyện một cách cẩn thận, tôi đáp lại một cách không thoải mái.
Sao cô có thể thẳng thừng như vậy?
“Chào Cửu thiếu gia.”
Tôi quyết định tin rằng sự việc không phải đơn giản như vậy.
Vi Tuyết A nghe có vẻ tự hào như thể cô đang nói với tôi rằng cô ấy đã làm được điều đó.
“Ta chưa bao giờ nói là ta không muốn."
Tôi dừng lại trong lúc lấy tiền xu ra khỏi túi.
“Ta xin lỗi vì đã đến muộn như vậy. Nếu Cửu thiếu gia không phiền, ta có thể vào được không?”
Một nữ tử hợp với nửa đêm hơn là ban đêm.
Có vẻ như không phải vậy.
****************
Lão ta đã làm điều đó ngay trước mắt tôi thì sao tôi có thể không tin được?
“Muội rất hài lòng với món quà thiếu gia tặng muội lần trước!”
Đêm đã đến.
“Có lạ không?”
Vi Tuyết A thì có thể hiểu được, nhưng việc Nam Cung Phi hay Đường Tố Nhiệt không có tiền thì mới là lạ.
Cô ấy muốn tôi nắm lấy nó à?
“Không... lạ lắm nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vấn đề là khi chúng tôi ra đến phố, tôi bị bỏ lại phía sau còn ba thiếu nữ kia thì đi cùng nhau.
Tuy nhiên...
Một con ma bị mắc kẹt bên trong bảo vật...
“Chúng ta cũng sang đó đi!”
Đó là người mà tôi đã hoàn toàn quên mất vì bị kéo đi khắp nơi.
“Không, không phải... giống như... Không, ngươi nói đúng. Ta cũng muốn.”
Khi tôi nắm lấy tay Nam Cung Phi, cô giật tay ra như thể đó không phải là câu trả lời.
Vì ngày mai tôi sẽ phải bước vào khoảng thời gian bên trong Hỏa Ngục, nên tôi nghĩ đến việc thư giãn, trong khi vẫn sắp xếp mọi việc diễn ra trong ngày hôm nay.
Bị ba thiếu nữ lôi đi khắp nơi cả ngày khó khăn hơn nhiều, so với việc tôi tập luyện với tất cả những gì mình có.
Sau khi nhìn thấy cảnh đó, tôi không khỏi tò mò một chút.
Lúc đó tôi có cảm giác rằng mình không nên hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
“...Nếu Mạc Dung tiểu thư hối hận, tiểu thư có thể quay về được không?"
Đó là kiểu tóc mà người ta khó có thể nhìn trong một thời gian dài.
Nhưng khi thấy Nam Cung Phi mỉm cười nhẹ và Đường Tố Nhiệt cố gắng nhịn cười cũng đủ khiến tôi thỏa mãn.
Vì tôi đã hứa với Đường Tố Nhiệt và Nam Cung Phi nên tôi đã ra đường phố cùng họ.
Chương 223.2: Điềm báo (10.2)
Cô ấy không thể trông không nội bật, dù trong hoàn cảnh nào nhờ khuôn mặt của mình.
Tôi nhận thấy tai cô ấy đỏ lên trong lúc đó.
Mạc Dung Hy Á đến tìm tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông đang nói tới Mục lão phải không?
Kiếp trước của tôi có thực sự vô tư và dễ dãi đến thế không?
Tôi đã quay ngược thời gian và hồi quy.
Ngay lúc tôi sắp trả tiền, tôi nhìn sang Đường Tố Nhiệt.
“...”
Đó là điều khiến tôi cảm thấy hối tiếc.
"Hửm...?"
Cô đưa tay về phía tôi.
Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị nằm xuống giường sau khi thay đồ thì có một vị khách đến.
Nhờ vậy mà Đường Tố Nhiệt cùng Nam Cung Phi đều bị cô kéo đi khắp nơi với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
“Gần đây ngươi hơi vô liêm sỉ đấy, ngươi biết không?"
“Không, ta xin lỗi nhưng ta vẫn sẽ vào."
Khi tôi nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, tôi thấy Nam Cung Phi ở đó.
Đường Tố Nhiệt gật đầu nhẹ sau khi nghe câu hỏi của tôi.
“...Ta không mang theo tiền..."
“C-Cái gì cơ?”
Không phải vì tôi không thể trả lời, mà vì lý do nào đó, tôi cảm thấy mình phải làm vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Có vẻ như ngươi đã quen với việc nắm lấy tay con bé, ngươi nắm lấy nó ngay sau khi con bé đưa tay ra cho ngươi.]
"Còn ngươi thì sao?"
“Chẳng phải ngươi cũng muốn sao?”
Có phải thế không?
“...Hai cái này đều là 50 tệ?”
Tại sao không có ai trong các cô có tiền?
Thiết lão liên tục chửi rủa tôi, nhưng tại tôi đã quá quen với những lời đó nên chẳng còn bận tâm nghe thêm.
“Ta sẽ lấy hai cái này.”
Vậy thì tại sao ông không nắm lấy luôn đi.
...Ông thực sự cần phải nói vào những thời điểm như thế này sao?
Tôi cảm thấy hơi đau lòng vì đây là khoản chi phí bất ngờ.
Ít nhất thì tôi cũng có được sự hiểu biết đó.
Vậy thì tại sao ngươi lại hỏi thế, đồ điên?
[Bởi vì ta ghét phải nhìn thấy điều đó. Ta ghét phải chứng kiến cái cảnh ngươi phải chịu đựng điều này.]
Ý tôi là, tôi có thể mua cho cô ấy thứ gì đó tương tự, nhưng việc đó hơi đột ngột.
Nam Cung Phi đã trắng trợn xin tiền tôi.
“Tỷ ơi! Ở kia... Ở kia kìa!”
"Hửm?"
Cho dù đó là Cổ Thư hay bí mật mà chỉ Hạo môn mới biết về lối vào Thượng Thiên, vẫn có rất nhiều điều tôi có thể hỏi.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào những nữ tử đó...
Ngay từ đầu, sẽ rất kỳ lạ khi một lão già nắm giữ một lực lượng như vậy, lại có thể bình thản ở trong ngục giam.
Tôi đi qua Nam Cung Phi và hướng về phía người bán hàng.
Sau đó cô lên tiếng hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
Hơn nữa, vì tôi đã trải qua quá nhiều điều vô lý trong cuộc sống này...
[Sao ngươi không hỏi thêm nữa?]
Nhưng tôi phải phản ứng thế nào đây?
Tóc đuôi sam nhỉ...?
Khi tôi hỏi cô ấy, Đường Tố Nhiệt tỏ ra ngạc nhiên.
Nam Cung Phi gật đầu sau khi hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Hì hì!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.