0
Vũ trụ sơ khai, vốn là một mảnh hư vô hỗn độn,
thời gian trôi qua vạn vạn năm, dằng dẵng khiến người ta cảm tưởng như thời gian là ngừng lại.
Bóng đêm cứ thế bao trùm, không vật chất, không ánh sáng, không có gì tồn tại.
Không biết qua bao lâu, một gốc đại thụ xuất hiện tại trung tâm vũ trụ, tồn tại đầu tiên xuất hiện, ánh sáng từ đại thụ đem từng tia bóng tối xóa đi, từng tán lá nhẹ rơi xuống, hóa thành trời đất.
…
Nguyên bản là một thanh niên bình thường không có gì lạ tại Liên bang Đế quốc, Ray Caster có một gia đình so các gia đình khác còn bình thường hơn, phụ thân làm công nhân, mẫu thân làm công nhân, không nói đến khá giả nhưng để sống là vẫn đủ.
Để hắn nghi hoặc nhất là về xuất thân của gia đình mình, không có họ hàng, không có gia phả, đến đời hắn chỉ biết được danh tính ba đời về trước, về sau nữa tưởng như hoàn toàn không có.
Mà cha mẹ hắn cũng không có nói gì nhiều về điều này, chỉ biết rằng gia tộc của hắn vốn không phải là dân bản địa, mà là di cư đến đây, còn lại đợi khi hắn hoàn toàn trưởng thành mới tiết lộ.
Ray vô cùng buồn bực, hắn đã hơn 8 tuổi, còn không tính trưởng thành ?
Hắn dù sao cũng là người biết đến các loại tri thức mà lứa tuổi của hắn không nên biết tới.Nghĩ đến đây, Ray lại có chút tự hào, trong thâm tâm luôn cho rằng bản thân trưởng thành hơn người cùng lứa.
Kỳ thực, hắn mới là người trẻ con nhất.
Chính vì những lí do này, đoạn thời gian tiếp theo của Ray vô cùng khó khăn…
Không biết vì một lí do gì, ba mẹ Ray đột ngột qua đời, cảnh sát giải thích rằng đây là tai nạn nghề nghiệp, nhưng Ray không tin, hắn đã nghe lén qua bác sĩ nói chuyện, cái chết của ba mẹ hắn vô cùng kỳ lạ, nội tạng đồng loạt không hẹn mà dừng hoạt động.
Mà ba mẹ hắn trước đó không có báo cáo gì về việc mắc bệnh hay sức khỏe không tốt, mười mấy năm đều là sinh long hoạt hổ, bây giờ đột ngột xảy ra vấn đề không khỏi để người nghi ngờ.
Nhưng một cái trẻ con như hắn có thể làm được gì ? Cảnh sát đều buông tay, hắn càng là lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, chỉ có thể nuốt hận mà tiếp tục sống, vì không có bà con họ hàng nên cuộc sống của hắn vô cùng khó khăn, may mắn có một chút chính sách hỗ trợ cô nhi đến từ Liên bang, nếu không chỉ sợ mộ phần của hắn sớm xanh cỏ.
Thời gian thấm thoắt trôi, ngoảnh đầu nhìn lại đã qua mười năm…
Từ một cậu trai trẻ 8 tuổi tự hào vì đống hiểu biết vô bổ, Ray đã là một thanh niên trưởng thành, từ ngoại hình cho đến nội tâm.
Thời gian mười năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng với một cô nhi như Ray thì thời gian này là khó khăn cỡ nào chỉ mình hắn biết được, sống cô độc để hắn hiểu biết không ít về xã hội, lòng người, dẫn đến trưởng thành trong tư tưởng.
Mà việc kiếm kế sinh nhai để cơ thể hắn phát triển không ít, nguyên bản cao chưa đến mét rưỡi giờ đã đạt đến khoảng mét tám, trên thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, tràn đầy lực lượng.
Hôm nay là ngày giỗ của ba và mẹ hắn, Ray ngồi trên một cái mái nhà, hướng ánh mắt lên trời, bên trong tràn đầy bi thương, lẳng lặng mà ngắm trăng.
Trên tay cầm lấy một chai rượu, hắn không thích uống rượu, nhưng nay là một ngày đặc biệt, Ray lại không có người để chia sẻ, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, tuy nhiên càng say hắn càng buồn.
Tương tửu kiên sầu, sầu cánh sầu là như vậy…
Nhiệt lệ từ khóe mắt Ray chậm rãi trượt xuống, đi vào kẽ miệng, cùng với dòng rượu vừa đắng vừa chát tạo thành tổ hợp hoàn mỹ.
“Ba, mẹ, hai người tại sao lại như vậy ?”Ray lẩm bẩm, tự hỏi chính mình.
Suốt mười năm, đây cũng là điều duy nhất canh cánh trong lòng hắn, nhưng không có chút dấu vết nào còn sót lại, cố gắng của hắn suy cho cùng đều là công dã tràng, đến hiện tại vẫn là một mảnh mờ mịt.
Thậm chí, bên trong quá trình điều tra, hắn phát hiện ra không ít điều kì lạ, tỉ như bên trên bàn thờ vậy mà có một tấm tượng sói nhỏ, đặt ở vị trí vô cùng khó nhìn thấy, tựa như cố gắng để người phát hiện, âm thầm tôn thờ.
Hắn cũng nghi ngờ ba mẹ mình là người tà giáo, bị chính phủ âm thầm diệt trừ, nhưng suy nghĩ lại, điều này phi thường không có khả năng, cách làm việc của Liên bang hắn biết chút ít, không thể nào để dư lại một người như hắn.
Liên bang Đế quốc làm việc luôn là trảm thảo trừ căn, không có lí do để lại hậu họa, dù là có khả năng xảy ra vô cùng nhỏ.
Đúng lúc này, Ray cảm giác được chính mình có chút chóng mắt, đầu trở nên choáng váng, thân thể tựa như bị một hấp lực nào đó kéo lên không trung, hắn lảo đảo kém chút từ trên mái nhà rớt xuống.
Tuy nhiên vẫn khó khăn giữ vững được thân thể của mình, nhưng chai rượu trên tay hắn thì không may mắn như thế, trực tiếp từ tầng 6 rơi xuống, một tiếng choang rõ to vang lên, sau đó là tiếng sủa bậy của một vài con chó hoang gần đấy.
Âm thanh ồn ào để Ray có chút thanh tỉnh, vội vàng nắm lấy lan can, trượt người vào sâu bên trong, độ cao như thế này mà một người bình thường như hắn rơi xuống chỉ có con đường chết.
Không kịp để Ray thở phào nhẹ nhõm, cơn choáng váng lại tiếp tục ập đến, ý thức của hắn dần trờ nên mơ hồ, hai mí mắt nặng nề đóng lại, khoảnh khắc cuối cùng, Ray thấy được… một cái tay đầy lông nắm lấy đầu mình.
…
Hư không vô định, chỉ có một mảnh bóng đêm thuần màu đen, tựa như tất cả quy về hư vô, vật chất, không gian và thời gian đều không tồn tại.
Trôi nỗi ở giữa mảnh không gian đó, một bóng người trẻ tuổi, thân thể có chút mờ nhạt, không một mảnh vải che thân.
Bộ dáng không nói đến anh tuấn tiêu sái, nhưng có thể dùng dễ nhìn để hình dung.
Bóng người dần mở mắt, ý thức thanh tỉnh, bên trong con ngươi tràn đầy mờ mịt, tuy nhiên không có sợ hãi, chấn kinh, vô cùng trấn tĩnh, tựa như tất cả đối với hắn đều là bình thường, chỉ có nghi hoặc là tồn tại.
Đây ngoại trừ Ray còn có thể là ai…
Ray vô cùng mộng bức, vừa nãy còn đang ngắm trăng uống rượu, gặm nhấm bi thương vậy mà bây giờ đã xuất hiện tại một nơi kì quái, ngẩng đầu lên cúi đầu xuống chỉ thấy được một màu đen vô tận.
Giống như ở trong chân không vũ trụ, nhưng không có một hạt vật chất nào có thể cảm giác đến để hắn không dám xác định.
Mà bản thân hắn trôi nổi bên trong lại không nhận một chút ảnh hưởng, tinh thần đều là thần thanh khí sảng, cơ thể thoải mái trước giờ chưa từng có.
Ray có chút kì quái, hắn nhớ trên cơ thể mình có không ít ám tật, lại thêm làm việc quá sức để cơ thể có chút mệt mỏi, thế là không nhịn được nhìn xuống kiểm tra thân thể.
Người xưa không có sai, mắt không thấy tâm không phiền.
Không quan sát thì thôi đi, nhưng đã đưa mắt nhìn tới lại để hắn có chút ngạc nhiên, tê cả da đầu, thân thể hắn vậy mà trần truồng, đặc biệt hơn là hắn vậy mà ở trạng thái bán trong suốt.
Cái này gọi là gì ? Người tàng hình ? Linh hồn thể ?
Ray không biết, đến thời đại của hắn thì trình độ văn minh nhân loại chưa nghiên cứu ra cái gọi là tàng hình, càng đừng nói đến linh hồn, khái niệm vốn phiêu miểu mờ mịt, không có định nghĩa cụ thể chứ đừng nói đến nghiên cứu.
Nhưng ngoại trừ hai lời giải thích này, hắn không tìm ra được nguyên nhân thứ ba.
Còn một vấn đề khác, hắn là đã chết hay sao ? Chỉ nhớ được hắn ngất đi trên sân thượng, khi tỉnh lại đã xuất hiện ở đây.
“Ừm, không đúng!”
Ray như nhớ lại cái gì, lông mày cau lại, trầm tư suy nghĩ, hình như trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn nhìn thấy một cái tay đầy lông lá xuất hiện trước mắt, mà hình dáng cái tay này vậy mà có điểm quen quen.
Tựa hồ… là bức tượng trong nhà hắn ?
Ray không rét mà run, nếu sự thật là như vậy thì cái chết của ba mẹ hắn đã được giải thích phần nào, hoặc chí ít có điểm đầu mối, chắc chắn liên quan đến cái tay lông lá xuất hiện trước mắt hắn cùng bức tượng được âm thầm cung phụng.
Nhưng nó là cái gì ? Một vị thần ? Một tà ma giả thần ? Trước kia hắn là người theo chủ nghĩa vô thần, bây giờ việc kì quái liên tiếp xuất hiện để Ray không khỏi phải suy nghĩ lại.
Dù có là cái gì, hắn cũng không thể làm ra chống cự…
Chỉ là không biết ba mẹ hắn như thế nào, cũng bị rút đến một mảnh không gian giống hắn, hay là trực tiếp chết đi, Ray cầu mong là cái trước, như vậy hắn còn có chút ít hi vọng gặp lại gia đình.
Thử mở miệng lên tiếng, nhưng âm thanh hoàn toàn là chìm đi mất, không dậy lên nổi một điểm bọt nước, cái này nằm trong dự đoán của Ray, dù sao hoàn cảnh xung quanh nhìn thế nào cùng là chân không, âm thanh không thể truyền đạt, nhưng khi tiếp nhận kết quả không khỏi để hắn có chút ít thất vọng.
Xem ra không thể lên tiếng, vậy còn có giải pháp gì ? Không lẽ một mực đợi chết ở chỗ này ?
Không nói đến đợi đến lúc chết, để hắn ở đây một thời gian đều đủ đem hắn bức điên, nhưng xung quanh không có lấy thứ gì tồn tại, đến cả một tia ánh sáng cũng không, trong lòng Ray dâng lên cảm giác bất lực.
Tâm tính hơn mười năm rèn giũa không phải để chơi đùa, rất nhanh Ray lấy lại tinh thần, thử cố gắng di chuyển thân thể của mình, khó khăn lắm dịch chuyển lấy mấy mét, trên mặt hắn hiện lên thần sắc vui mừng.
Vậy mà có thể thành công, không phải dựa vào phương thức thông thường đến chuyển di cơ thể mà là dựa vào ý chí tinh thần, tạm thời có thể gọi là tinh thần lực, bởi vì sau khi di chuyển để tinh thần có cảm giác hơi mệt mỏi.
Như nắm lấy được ngọn cỏ cứu mạng, Ray nhanh chóng quen thuộc lấy và chậm rãi di chuyển trong không gian.
Thời gian trôi qua, không biết trôi qua bao lâu, Ray cũng không biết mình đã đi được bao xa, tinh thần hắn đã mấy lần đến ranh giới sụp đổ, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Mẹ nó ! Vậy mà không phát hiện lấy một thứ gì !
Hắn có chút chán nản, đi lâu như vậy mà thu hoạch đến một điểm cũng không có, không biết là hắn cố gắng vì cái gì nữa, Ray dứt khoát không tiếp tục di chuyển, một mực đợi tại hư không.
Dù gì cũng là chết, việc gì phải tự làm khổ bản thân ? Mà nếu không chết, cũng không lí do tự làm khổ mình. Muốn thoát ra nơi này là không thể nào, như vậy trực tiếp làm cá ướp muối đi, chí ít thoải mái một chút.
Nghĩ thông suốt, Ray vắt chân chữ ngũ làm cá ướp muối...