Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Đứa trẻ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Đứa trẻ


Ray cười khổ, kể từ lúc gặp hắn đứa trẻ này giống như bị sợ cái gì, đến nói cũng có chút khó khăn, hắn cũng sẽ không ăn thịt người.

Sau khi có nước vào người, cơn đói giống như đã với bớt đi chút nào, cậu bé cuối cùng đã có thể cử động thân thể.

Cậu bé ôm bụng thở phì phò, khó thể tin nổi cái bụng nhỏ như vậy có thể nuốt hết đồ ăn Ray mang về, đến chính hắn cũng có chút trợn tròn mắt.

Ray có chút sững sờ, không hề nghĩ tới chính mình sẽ bị gọi như vậy, hai từ "anh hùng" cũng không phải dễ dàng như vậy là có thể nhận lấy.

Bộ dáng Ray đã quay trở về với trước kia, cả hai đưa bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hắn hơi rung động một cái, phảng phất... đây không phải là một người sắp c·hết, mà là một cá nhân tràn đầy hi vọng với thế giới này.

Lời nói nhẹ nhàng, phảng phất việc thu gặt tính mạng của bọn hắn là một việc nhẹ nhàng tựa như xé giấy vậy.

...

"Chuyện... chuyện gì ? Thực sự ngươi là ai ?"

Đây không phải kết quả một sớm một chiều có thể sinh ra, mà là một quá trình bị bóc lột dài dằng dẵng nhiều năm, nhiều thế hệ.

Toàn bộ cường đạo, đều b·ị c·hém đầu.

Diệt hết đám này sớm hay muộn một đám khác sẽ mọc lên, như khối u ác tính giai đoạn cuối, rất khó diệt trừ, giống với đám này trên lãnh địa Charl·es không biết còn có bao nhiêu.

Công lý đã được thực thi ? Dân làng lấy lại được công bằng ? Hiển nhiên là không, hắn cũng không là cái gì mà sứ giả chính nghĩa, hắn làm như vậy...

Quay trở lại ngôi làng, Ray đi đến bên vệ đường, khẽ ngồi xổm xuống, ánh mắt của hắn dừng tại một cậu nhóc, nhem nhuốc, gầy gò, bẩn thỉu.

Hẳn là cậu bé cũng hiểu cho nên không mở lời cầu xin Ray cái gì, đổi lại là những đứa trẻ khác không sai biệt lắm sẽ khóc lóc nhờ hắn giúp đỡ.

Tiếng hét lớn của vài người vang lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn thân thể đồng bọn vô lực ngã xuống, sau đó nhìn về phía tên thủ lĩnh.

Cậu toan nói gì đó đã bị Ray ngăn lại: "Có điều gì không vội nói, trước tiên nhóc ăn hết đống này."

"Ba mẹ... mấy ngày trước rời làng kiếm đồ ăn, đến bây giờ còn chưa trở lại."

Ray lộ ra nụ cười lấy lòng, ấp úng nói: "Ngượng ngùng, yêu cầu của ta thật ra rất đơn giản, sẽ không tốn quá nhiều gian, đó là... tính mạng của các ngươi mà thôi !"

"Tất nhiên có thể, ta còn thèm lừa nhóc sao ?"

Cách làng được khoảng mấy km, thủ lĩnh đám c·ướp có vẻ hơi sốt ruột, mất kiên nhẫn hỏi: "Tiểu tử, rốt cuộc còn bao xa ?"

Chỉ có thế trơ mắt nhìn bộ hạ của mình bị g·iết, trong lòng vậy mà không có thương tiếc, phẫn hận, mà toàn bộ đều là... tuyệt vọng.

Nhưng hắn không hề nghĩ tới, chính mình ngay từ lúc này đã hoàn toàn in đậm vào cuộc đời của Matthew.

Ánh mặt nhẹ nhàng chiếu vào bóng lưng của hắn, dõi theo bóng người rời đi, bên trên giống như còn mang theo một đống suy tư.

Chương 16: Đứa trẻ

Sau khi Ray cùng đám cường đạo li khai, người dân làng chỉ liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ rồi tiếp tục làm việc.

Hắn đặt đồ ăn vào bên cạnh cậu bé, dùng tay nhẹ nhàng bế người cậu bé lên, lấy nước từ trong bình chậm rãi rót vào miệng.

Cậu bé này hẳn là một người thông minh, tâm tính cũng rất tốt, so với người lớn đều phải hơn mấy phần, đứa trẻ như vậy đến Ray cũng có phần tiếc tài.

"Ta không phải ác quỷ, nhưng ta thực sự sẽ đem đến ác mộng cho các ngươi, bây giờ thì trân trọng mời ngươi c·hết đi thôi."

Lặng người ngắm nhìn bãi chiến trường của mình, máu tươi lênh láng, xác người la liệt, Ray thở dài một hơi, quay người trở về ngôi làng lúc trước.

Khoảng chừng mấy phút sau, Ray quay trở lại với một chút thịt khô cùng hoa quả trên tay, bên hông còn giắt theo một bình nước.

Đây là hắn lấy từ đám c·ướp cơ nãy, kỳ thực hắn không muốn để đứa nhóc này ăn đồ từ n·gười c·hết nhưng quanh đây đồ ăn quá khan hiếm, không còn cách nào khác.

"Tốt, Matthew, ngươi có bằng lòng theo ta hay không ?" Ray hỏi, trong lòng quyết định đưa đứa bé về làng Boson, hắn không thể nuôi dưỡng cũng có thể đưa người khác, nhất quyết không thể để nó bị mai một ở nơi này.

Giống như hòn ngọc rơi vào bể nước, không thể không để hắn phải chú ý tới, đây không phải loại tâm tính nên có ở nơi như thế này, cũng không nên tiếp tục ở nơi này.

"Nhóc, muốn ăn thứ gì không ? Không cần trả lời, ta biết nhóc rất muốn ăn, đợi một lát ta sẽ trở lại."

"Anh... anh hùng !" Ánh mắt cậu bé như sáng lên, nhìn về phía Ray ngập ngừng nói, trên mặt còn mang theo vui vẻ.

"Tên nhóc là gì ?" Ray nhẹ giọng hỏi, sợ lớn tiếng đem nó dọa sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả đám cường đạo đều có vẻ không vui, tuy nhiên vì bảo tàng vẫn cố gắng đè xuống phẫn nộ trong lòng, tên thủ lĩnh lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì ngươi mau nói, không nên làm mất thời gian của bọn ta."

Mà thủ lĩnh của bọn hắn lúc này cũng là ánh mắt hoảng hốt, tựa hồ hoàn toàn không đoán trước được sự việc như vậy sẽ xảy ra.

Căn bản họ cũng không hi vọng vào một anh hùng sẽ xuất hiện rồi cứu rỗi cả làng, đối với họ, nơi này đã không thể cứu vãn.

Vì nguyên do động thủ, chân thân của Ray đã trở về, thân lang nhân cao gần hai mét, bộ lông màu xám tựa như giáp sát, đồng tử lóe lên huyết quang, nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh.

Cậu bé mở miệng, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ a a mấy tiếng không lên lời, suy nghĩ một chút, Ray như minh bạch cái gì, khẽ hỏi:

Bên trong thâm tâm thì đã quyết định cho Ray một cái giấy báo tử. Một tên điêu dân dám đòi hỏi điều kiện với hắn ? Quả thực to gan phạm thượng.

"Quỷ ! Ngươi là ma quỷ !"

"Ta là người sẽ lấy mạng các ngươi."

Sau một thời gian, đứa bé đã phục dụng hoàn toàn đống đồ ăn Ray mang về, trong lúc này không ít người dân đi qua có ý đồ xấu, nhưng nhìn thấy Ray có vẻ lực lượng nên từ bỏ ý đồ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ray thở dài, cũng đoán được số phận hai người, không phải bị cường đạo chém c·hết cũng là không may bị dã thú ăn thịt, dù kết quả thế nào đều là một kết cục c·hết.

"Được, em theo anh hùng !" Sắc mặt Matthew thay đổi, trở nên vui vẻ dị thường, thậm chí còn không quan tâm đến đãi ngộ sau này của mình.

Nhưng mà đã không kịp, từng tiếng "phốc phốc" vang lên, từng cái đầu mang theo thần sắc hoảng sợ rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ đại địa.

Phốc xuy !

Hắn ra tay g·iết c·ướp cũng không đơn thuần là vì cứu dân làng, một phần cũng là xuất phát từ lợi ích của bản thân.

Quả nhiên đúng như dự đoán, dân làng đều bị bao trùm bởi một đám mây tuyệt vọng, kể cả thanh niên trai tráng hay trẻ con mang theo một tầng u ám, tựa hồ đối thế giới này đã không hi vọng.

Chỉ trừ một người...

Không chỉ lần này, trước đó ở không gia hắc ám, cùng khi mới đến dị giới, hắn vẫn là vô cùng bình tĩnh, đây có lẽ là một cái đặc hiệu buff đi ?

Đối với từ này, Ray tự nhận chính mình hoàn toàn không xứng đáng, hắn cười khổ, xoa đầu cậu bé nói: "Được rồi nhóc, ba mẹ nhóc đâu ?"

Anh hùng, thực sự sẽ xuất hiện...

Thân phận giả cũng là một cách thức như thế.

Với những người này Ray cũng không có hi vọng gì vào thiện lương thanh bạch của họ, đối mặt với đói nghèo và đau khổ, không phải ai cũng giữ được chính mình.

Sau đó, Ray quay người rời đi.

Sắc mặt cậu bé phút chốc trở nên ủ rũ xuống, khóe mắt xuất hiện vài giọt tinh thể trong suốt nhưng vẫn có gắng nhịn lại.

Matthew bị bất ngờ, nhất thời không biết trả lời như thế nào, ánh mắt hoảng hốt nhìn xem Ray, sau một lúc mới ấp ùn hỏi lại:

Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, ngoại lệ này còn đang ngấu nghiến đồ ăn bên cạnh hắn, cậu bé khác với người còn lại, mang theo vô tận niềm tin với thế giới này.

"Em... em là Matthew."

"Tốt, gọi ta Yrasil." Ray lựa chọn dùng thân phận giả để giao lưu với Matthew, hành trình của hắn sớm cũng sẽ đi sang một trang khác, không cần phải đi quá sâu vào cuộc đời thằng bé.

Mái tóc màu đỏ rực bám đầy bụi đất và da c·hết, trên thân quần áo rách rưới, căn bản khó che đi toàn bộ thân thể, tuy nhiên ánh mắt của cậu vẫn vô cùng sáng loáng, chăm chú nhìn lên Ray.

Kể ra cũng kỳ lạ, lần đầu g·iết người, còn là g·iết nhiều như vậy, Ray vậy mà không biểu hiện ra mảy may bối rối cùng sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Aaa !"

Không để cậu bé kịp phản ứng, Ray liền cầm lấy một miếng thịt trong đó, nhét vào mồm cậu, ánh mắt thì đảo quanh khắp làng, muốn xem rõ thực hư tình hình của người dân nơi đây.

Thời gian cùng lắm mới mấy phút, mười mấy t·ên c·ướp chỉ còn lại thủ lĩnh, cũng là người mạnh nhất cả đám, chỉ có điều ở trước mặt Ray, hắn vẫn nhỏ bé vô cùng.

Trẻ em, chính là tương lai, là hi vọng...

Sau đó thân hình lại biến mất, tên thủ lĩnh ánh mắt co rụt lại, quay đầu hét lớn ra lệnh cho đám bộ hạ: "Rút lui, rút lui, mẹ nó cho lão tử rút lui !"

Điều hắn có thể làm là hết sức tru sát đám này, gặp bao nhiêu liền g·iết bấy nhiêu, hắn không mang lòng dạ thánh nhân, nhưng có thể giúp gì liền giúp.

Tên thủ lĩnh thực sự cảm thấy bất lực, đừng nói là ngăn cản, ngay cả hình bóng của Ray hắn cũng mới chỉ loáng thoáng nhận ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không vội, không vội, sắp đến rời, mong các vị bình tĩnh một chút không nên làm hại ta, nhưng trước tiên... ta có thể hay không hướng các vị đưa ra một yêu cầu ?"

Cùng lúc lời nói chấm dứt, thân ảnh của Ray đột ngột biến mất trước tầm mắt của đám c·ướp, không phải hắn hư không tiêu thất mà là tốc độ quá nhanh, không phải người bình thường có thể bắt được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ tiếc cho đứa trẻ, lưu lạc đến nỗi phải nằm chờ c·hết ven đường, không ai quan tâm, không ai chú ý, nếu không phải Ray đi qua cậu bé chỉ sợ cũng phải đi cùng ba mẹ mình.

Một đứa trẻ, nằm thoi thóp bên vệ đường nhưng vẫn gắng gượng xoay mình về hướng Ray rời đi, bên trong mang theo vô tận niềm tin.

"Có... có thể sao ?"

Một t·ên c·ướp ở phía sau không rõ lí do bị bay mất đầu, cột máu theo đó phun xối xả, tưới đẫm mấy người bên cạnh.

Sau khi hái mạng mấy t·ên c·ướp nhỏ bé, hắn đã trở về vị trí cũ, đứng trước mặt tên thủ lĩnh, bên trên thủ trảo còn mang theo máu tươi nồng đậm, nhỏ giọt xuống đại địa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Đứa trẻ