0
"Ừm, đồ tốt thì không có, ngược lại đồ bền thì có không ít, chỉ là không biết tài lực tiểu tử ngươi như thế nào, đồ của ta tuy không phải loại cực phẩm nhưng cũng không rẻ."
Gart trầm ngâm một chút, chậm rãi lên tiếng, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Ray, bởi vì trong mắt lão Ray cũng lắm mới hơn 20 một ít, ngoại trừ việc xin từ trưởng bối thì khó có thể kiếm đâu ra một khoản tiền lớn, mà hắn biết được người này cũng không có thân thích gì...
Hoặc có mà không ai biết tới.
May mắn là Ray cũng có tích trữ không nhỏ trong người, không chỉ thu hoạch từ cường đạo mà còn từ các loại hàng hóa hắn bán được, hiển nhiên những thứ đồ này cũng xuất phát từ cường đạo, về cơ bản thì nguồn thu nhập của hắn đều từ một nơi mà ra.
"Không có vấn đề, lão bản, chỉ cần không quá đắt đỏ ta vẫn có thế mua được."
"Tốt, ngươi đi theo ta, bên ngoài bày bán là các loại phế phẩm, chân chính để ta hài lòng đều bị cất kĩ trong kho."
Hai người đi tới một căn phòng nhỏ ở phía sau, nơi này không có gì khác ngoài một đường hầm nhỏ dẫn xuống lòng đất.
Dưới ánh sáng mập mờ của ngọn đèn đuốc, cả hai cuối cùng cũng tới được một căn phòng khá lớn, bên trong được thắp sáng đầy đủ, bày biện đầy những trang bị sáng loáng, kém chút để Ray sáng mù con mắt.
Gart từ đống đồ lục lọi ra ba loại v·ũ k·hí, không quá tinh xảo nhưng so với đống bên ngoài cửa hàng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Lần lượt là một thanh kiếm màu bạc sáng loáng, tay cầm màu vàng, cũng không biết là thật hay giả.
Tiếp theo là một cái lưu tinh chùy, được làm từ kim loại đen nhánh, tay cầm màu bạc, từ bên trên liền có thể cảm nhận được uy lực của nó.
Cuối cùng là một thanh côn thuần kim sắc, bên trên chạm trổ hoa văn cân đối, hai đầu được bọc bằng kim loại màu bạc, so sánh ra thì đây là thứ kém bắt mắt nhất trong cả ba.
Gart lên tiếng giới thiệu từng món: "Bạch ngọc kiếm này ta làm ra từ hai năm trước, bạch ngọc hợp kim từ thành đô vương quốc Foune, chuôi kiếm mạ vàng nguyên chất, giá thành không rẻ cho lắm, độ sắc bén cùng uy lực không tính quá mạnh mẽ nhưng độ bền thì là số một số hai trong các tạo vật của ta.
Tử kim lưu tinh chùy, làm từ Tử kim nhập khẩu bên vương quốc Garn, uy lực khá mạnh mẽ nhưng cần kỹ năng khống chế cao, độ bền càng không phải nói, mà lại giá thành do thanh kiếm này phải rẻ hơn."
Đến đây, Gart dừng lại một chút, mà Ray thì như có điều suy nghĩ, Tử kim lưu tinh chùy không cần cân nhắc, món này hắn không biết sử dụng, rất dễ ngộ thương đồng bọn, để hắn chú ý là vật liệu tạo thành vậy mà đến từ vương quốc Garn.
Nơi này là đất nước láng giềng với vương quốc Foune, nghe nói cùng một vương quốc nữa là Acrap đều phụ thuộc một đế quốc lớn hơn, Ogrca.
Ngoại trừ những điều này hắn không biết gì hơn, dù sao đây cũng chỉ là một vùng quê hẻo lánh, biết được nhiều như vậy đã là rất tốt.
Ánh mắt hắn dừng lại tại Bạch ngọc kiếm, so với Tử kim lưu tinh chùy thì thứ này không nghi ngờ dễ sử dụng hơn, mà lại vô cùng soái khí, hắn khi còn nhỏ cũng từng có ước mơ trở thành một kiếm khách trảm ma vệ đạo, chỉ là cuộc sống vất vả, hắn cũng đem rất nhiều hoài bão của mình quên mất.
Tuy nhiên Ray không có vội quyết định, hắn cảm giác món đồ này chưa phải tốt nhất, phù hợp nhất với hắn, mà là chờ đợi Gart tiếp tục.
"Món cuối cùng... kỳ thực ta cũng không biết thứ này là gì, trước kia một lần vô tình tìm được dưới đất, sau đó một mực cất giữ đến giờ.
Ta thấy thứ này tạo hình cũng khá đẹp mắt, trọng lượng cũng ở mức vừa phải nhưng độ bền thì khỏi phải nói, chỉ sợ trong đống đồ của ta cũng đứng ở số một số hai, nếu ngươi muốn ta có thể giá rẻ bán lại, dù sao không phải đồ do chính mình tạo ra ta cũng không tiện bán quá đắt."
Ánh mắt của Ray lập tức sáng lên, quả nhiên món đồ này có gì đó bất phàm, không nói đến uy lực và độ bền tạm thời chưa kiểm chứng được, chỉ mới nhìn bề ngoài Ray đã cảm giác thứ này ẩn chứa sức mạnh to lớn, đặc biệt là hoa văn bên trên tựa hồ mang theo một ít thần thánh cùng uy nghiêm.
Không còn do dự, Ray lập tức tuyển định món này: "Lão bản, cây bổng này giá bao nhiêu, món này ta chắc chắn phải mua."
Garr xoa cằm suy nghĩ, nói ra một cái giá kém chút để Ray phải chửi mẹ: "Hừm, lấy rẻ cho ngươi, chỉ cần năm ngàn thanh đồng nguyên."
Con số này cũng không phải con số nhỏ, phải biết hơn một tháng thu nhập của giới nhà giàu ở đây cũng mới quá vạn thanh đồng nguyên, trừ đi sinh hoạt chi tiêu thì còn khoảng chừng mấy ngàn.
Vương quốc Foune lấy đơn vị tiền tệ lần lượt là thanh đồng nguyên, hắc thiết nguyên, bạch ngân nguyên, hoàng kim nguyên, tử kim nguyên cùng ma linh nguyên.
Đơn vị sau gấp đơn vị trước một ngàn lần, người ở làng Boson một tháng làm ra cùng lắm là sáu hắc thiết nguyên, giàu hơn khoảng mười hắc thiết nguyên, mà một lần này mua đồ của hắn liền chi tiêu hết nửa tháng thu nhập người giàu.
May mắn hắn có thói quen tiết kiệm, nếu không lần này e rằng không đủ để mua đồ, cắn răng chịu đựng đau lòng, Ray từ trong túi móc ra năm viên hắc thiết đồng màu đen, thanh toán cho Gart sau đó mang theo côn rời đi.
Nhưng mà Ray cũng không có tính toán vấn đề này bao lâu, rất nhanh liền suy nghĩ thông suốt, dù sao đây cũng không hoàn toàn là tiền của hắn, tiêu đi rồi cũng không sao, cùng lắm thì... săn nhiều một chút cường đạo là được.
Nếu Tử tước Charl·es nghe được chỉ sợ sẽ tức thổ huyết, cường đạo hắn cất công nuôi dưỡng lại bị coi thành túi tiền.
Cùng lúc, ở bên ngoài làng Boson hơn ngàn km, sâu bên trong lãnh thổ của Charl·es.
Một lâu đài to lớn hùng vĩ nhưng không hiểu sao mang theo một chút u ám, bên trong, Tử tước Charl·es tức giận lớn tiếng với một tên thủ hạ của mình.
"Một tháng, một tháng thời gian mà ngươi đến cái rắm của thủ phạm cũng không thấy, ngươi nói xem chính mình sống còn có tác dụng gì ?"
Tử tước Charl·es là một người đàn ông trung niên, tóc đen để râu quai nón, trên thân mặc hắc bào, khuôn mặt hơi gầy gò hiện rõ vẻ nham hiểm độc ác.
Mà đang quỳ gối dưới sàn nhà là một nam nhân khác, tuổi tác khoảng chừng hơn hai mươi, khuôn mặt hơi cứng nhắc giải thích:
"Chủ nhân bớt giận, kẻ này làm việc quá kín đáo cùng nhanh chóng, chưa kịp tìm tới thì hắn đã vô tung vô ảnh. Nhưng mà gần đây thuộc hạ có tìm ra một tin tức mới, kẻ này tựa hồ không phải nhân loại, xuất hiện lần đầu ở biên giới lãnh địa Tử tước Robert, gần làng Boson.
Ngài chỉ cần cho ta một đoạn thời gian nữa, thuộc hạ đảm bảo bắt trói hắn về đây, thất bại ta mang đầu đến gặp ngài."
Dứt lời, nam tử nơm nớp lo sợ nhìn lên Charl·es, thấy lão ta không còn tức giận như lúc trước mới thở phảo một hơi, xem ra an toàn của hắn vẫn còn được bảo toàn.
Charl·es trầm ngâm một lát mới lên tiếng: "Được, ta cho ngươi một tuần lễ, nếu còn không tìm được thủ phạm ta liền đem ngươi t·ra t·ấn đến c·hết, nhân tiện đưa cả đống nữ nhân của ngươi đi cùng."
Mặc dù biết chỉ là đe dọa.
Nam tử trong lòng rét lạnh, Charl·es trước sau như một, làm người tàn nhẫn độc ác, hắn là thủ hạ đắc lực của lão ta, tính mạng có thể không lo, nhưng đau khổ là vẫn phải chịu.
Thu vào lời đe dọa của Charl·es, hắn không còn dám chần chừ thêm mà lĩnh mệnh rời đi, suy nghĩ đối sách, cũng thầm căm hận lên Ray.
"Tất cả là tại ngươi, mới đẩy ta đến bước này."
Sau khi thuộc hạ của mình rời đi, Charl·es ý vị thâm trường nhìn về phía lãnh địa Robert, ánh mắt bên tròn tràn đầy điên cuồng xen lẫn khinh miệt.
"Kẻ này vậy mà không phải nhân loại, có lẽ là thú nhân, nhưng ta không biết gần đây có tộc thú nhân nào. Tuy nhiên không quan trọng, vừa vặn mượn cớ lần này đối với Robert phát động c·hiến t·ranh, có lí do chính đáng mấy lão gia hỏa xung quanh cũng không dám ý kiến gì.
Hừ, một tên dân đen may mắn trở thành quý tộc cũng muốn đối đầu với ta, không biết sống c·hết, còn mấy tên kia vậy mà lại giao hảo với hắn, đợi ta hấp thụ thế lực của tên dân đen sau đó tìm đến các ngươi tính sổ."
Nói đi cũng phải nói lại, xuất thân của Robert cùng Charl·es là nguyên nhân dẫn đến bất hòa giữa hai bên.
Gia tộc Charl·es tổ tiên làm quý tộc, đến đời của lão đã phát triển thế lực không biết bao nhiêu lâu, mà người này làm việc tàn độc, coi dân đen là cỏ rác, là chất dinh dưỡng của binh lính, cũng là đám cường đạo trong lãnh địa.
Trái ngược hoàn toàn, Robert từ một người thường qua nhiều cố gắng mới được thành tựu như hiện tại cho nên cũng rất hiểu nỗi khổ của người dân, làm người lương thiện ôn hòa, luôn đối cách sống của Charl·es có ý kiến rất lớn.
Điều này đẩy mâu thuẫn của cả hai lên đến đỉnh điểm, thế lực của Charl·es kế thừa nhiều đời, binh lính vô cùng mạnh mẽ, Robert lập lên tân thế lực, nhưng là người có tài, rất nhanh phát triển lãnh địa của mình đến một trình độ kinh khủng.
Mà lại nghe nói thực lực bản thân của Robert cũng không yếu, nếu không cũng không tránh khỏi mấy cuộc á·m s·át của Charl·es.
Charl·es không lập tức thảo phạt Robert, nguyên nhân bởi vì mấy lãnh địa xung quanh, những gia hỏa này đối với Charl·es cũng không có hảo cảm gì đáng nói, nếu có cơ hội chèn ép chắc chắn sẽ không nương tay.
Lão vô duyên vô cớ đối người ta động thủ, đây chính là trắng trợn đẩy mình vào thế khó xử, thế giới này được mạnh yếu thua nhưng trong trường hợp thực lực ngang bằng vẫn phải dựa vào đạo lí nói chuyện.
Bây giờ tình hình đã có chuyển biến, tự dưng đâu ra một tên đến tàn sát binh lính của lão, mà lại nghe nói đến từ phía Robert, đây không nghi ngờ là một lí do rất tốt, dù cho có không đúng thì lão cũng có thể ngụy tạo chứng cứ, như vậy thì mấy lão gia hỏa hàng xóm cũng không thể nói gì.
Hơn nữa, sắp tới lão cũng là có trợ lực...
Mà tác nhân gây ra sự việc này, Ray đang thản nhiên thưởng thức một bát mì, không biết chính mình góp phần thúc đẩy một lãnh địa bị hủy diệt.
Còn là cái nào bị hủy diệt ? Hồi sau sẽ rõ.