Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Ngân Câu Đạo Diệu

Chương 12: Ngân Câu Đạo Diệu


“Đúng rồi, tứ tỷ có biết đang truy tra kẻ xâm nhập nào hay không?”

Thanh Thu đột nhiên hỏi, Lạc Trường Ngọc hẳn là có nguồn thông tin kỹ càng hơn mới phải. Nào ngờ đâu Lạc Trường Ngọc phải chuẩn bị đi xa, cơ bản là không có ai thông báo nàng ta cả. Nghe đến có kẻ xâm nhập bị truy tra, Lạc Trường Ngọc đứng phắt dậy.

“Kẻ nào to gan như thế?”

Lạc Trường Ngọc cực kỳ tức giận siết chặt nắm tay tựa như một tòa núi lửa muốn bùng nổ. Thanh Thu không hiểu được vì sao Lạc Trường Ngọc lại tức giận, dù sao hắn không được hun đúc về tự tôn gia tộc, lòng vinh dự của gia tộc, lợi ích của gia tộc cao hơn bản thân, bản thân phải phụng hiến cho gia tộc...

Nhân sinh quan của Thanh Thu không được xây dựng như vậy, vinh nhục của gia tộc có liên quan gì đến hắn đâu. Thanh Thu đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, nếu như có chuyện gì liên quan đến gia tộc, vậy thì Thanh Thu còn phải xem xét theo tình cảm.

Gia tộc lớn như vậy cũng phân biệt thân sơ xa gần, nếu như người thân quen thì Thanh Thu sẽ quan tâm hơn những người không quen rồi. Không quen thuộc chính là người dưng nước lã, Thanh Thu đi quan tâm làm gì.

Nghe rất tự tư nhưng đây mới là chuyện bình thường, bởi vì cách tư duy khác biệt cho nên Thanh Thu không biết nên nói gì với Lạc Trường Ngọc lúc này, cũng không biết nên phản ứng ra làm sao.

Thấy Lạc Trường Ngọc đứng dậy muốn chạy đi, Thanh Thu mới lên tiếng hỏi.

“Tứ tỷ định làm gì?”

Lạc Trường Ngọc xoay người, có vẻ hùng hổ nói.

“Ta phải đi tìm ra tên không có mắt kia mới được”.

Thanh Thu không biết nên nói cái gì, tính cách của Lạc Trường Ngọc hào sảng hừng hực như vậy, có việc gì đều phải bắt tay vào làm ngay nếu không trong lòng không thuận.

Nhưng mà Lạc Trường Ngọc muốn rời đi thì Thanh Thu còn ở lại nơi này làm gì, hắn định đợi Lạc Trường Ngọc lấy đồ từ trong phòng ra ngoài thì cùng nhau rời đi. Nhưng mà đợi chừng mười phút cũng không thấy Lạc Trường Ngọc trở lại, Thanh Thu không khỏi nghi ngờ tìm đến.

“Tứ tỷ làm gì lâu quá vậy?”

Thanh Thu đi đến cửa phòng hô một tiếng, về sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời mà lại nghe được âm thanh xé gió cùng với tiếng v·a c·hạm trong không khí. Lông mày của Thanh Thu hơi cau lại, hiển nhiên có tranh đấu ở bên trong.

Thanh Thu lui lại một bước định hô người tiến đến, nhưng mà cửa gian phòng đột nhiên mở ra, hai sợi tơ bạc từ trong phòng bắn ra ngoài quấn quanh eo cùng vai của Thanh Thu sau đó kéo hắn bay vào bên trong.

Trong lúc bị kéo bay vào trong phòng thì Thanh Thu mới nhận ra đầu hai sợi tơ buộc lấy hai cái móc câu, móc câu tự thắt vào dây bạc cho nên buộc chặt lấy thân thể của Thanh Thu, hiển nhiên thủ pháp của đối phương cực kỳ cao minh.

Mà ở trong phòng lúc này đang có hai người giao thủ, một bên là Lạc Trường Ngọc, một bên là chủ nhân của hai sợi tơ bạc. Mà bởi vì đánh ra hai sợi tơ bạc cho nên lộ ra sơ hở, Lạc Trường Ngọc chọn đúng thời cơ đánh ra một quyền thẳng vào lồng ngực của đối phương.

Người kia lại cấp tốc lui lại hai bước, Thanh Thu bị ném vào trong phòng thì tơ bạc đã lỏng ra tiện thể ngoắc vào cửa phòng đóng lại. Thanh Thu bị hất về phía Lạc Trường Ngọc, cánh cửa đóng lại một cái thì người kia đã vòng sang phía bên kia của nàng.

Hiển nhiên chờ đợi Lạc Trường Ngọc đỡ lấy Thanh Thu thì hắn sẽ ra tay. Lạc Trường Ngọc vừa rồi còn đang chiến đấu cho nên không thể lơ là lên tiếng, mà đối phương lại có thể ra tay với Thanh Thu.

Lạc Trường Ngọc thật sự không cần nghĩ ngợi, xoay người đón đỡ lấy Thanh Thu đồng thời lo lắng lên tiếng.

“Thất muội mau đi gọi người”.

Ở phía sau lưng của Lạc Trường Ngọc thì nam tử kia đã vươn tay kẹp lại thành chỉ muốn điểm về Lạc Trường Ngọc. Lạc Trường Ngọc một tay đỡ lấy Thanh Thu, tay trái vung ra về phía sau. Bàn tay nhẹ nhàng như tiên nữ hái hoa kỳ thực tốc độ rất nhanh, mu bàn tay đập thẳng vào cổ tay của đối thủ.

Võ kỹ gia truyền của Lạc gia, Thiên Quân Lưu Thủy.

Nam tử công kích không thành lại không hề bất ngờ, Thiên Quân Lưu Thủy có góc độ t·ấn c·ông vô cùng xảo trá, động tác tinh diệu mà lực lượng nội uẩn cực kỳ to lớn, giơ tay nhấc chân cũng có thể đánh ta lực lượng mấy nghìn cân.

Cổ tay khẽ xoay chuyển, không biết một sợ tơ bạc từ phương nào phóng tới muốn trói lại cả Thanh Thu cùng Lạc Trường Ngọc. Lạc Trường Ngọc lại phòng thủ không lọt, ngón tay khẽ gảy một cái liền bắn bay lưỡi câu cùng tơ bạc.

Nhưng mà móc câu khác lại bay đến từ một phương hướng khác, đánh về phía Lạc Trường Ngọc. Không thể không nói thủ đoạn thao túng dây câu này của nam tử đúng là rất huyền diệu, trong lúc nhất thời vậy mà giống như đang vây công Lạc Trường Ngọc.

Thanh Thu được bảo vệ rất tốt cho nên có thời gian rảnh rỗi quan sát, lại thấy khóe miệng của nam tử kia chảy ra máu tươi, hiển nhiên đối phương đã trọng thương, tình huống không nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài.

Thanh Thu tránh khỏi tầm tay của Lạc Trường Ngọc tránh cho bị liên lụy nhưng mà nam tử kia hiển nhiên không muốn để Thanh Thu chạy thoát, lại có áp lực từ Lạc Trường Ngọc cho nên móc câu cũng mang theo lực lượng không nhỏ đánh đến.

Thanh Thu khẽ cau mày, hắn thấy được nam tử kia mạnh hơn Lạc Trường Ngọc, nếu không phải đối phương b·ị t·hương nặng thì Lạc Trường Ngọc khó mà chống lại được. Tất nhiên Lạc Trường Ngọc cũng không kém, Thiên Quân Lưu Thủy bao hàm đầy đủ kỹ pháp từ thân thể, phòng thủ chặt chẽ gần như không có kẽ hở, phản kích cũng sắc bén mạnh mẽ.

Đồng dạng là võ giả nhị lưu, Lạc Trường Ngọc không có cơ hội chiến thắng đối phương nhưng phòng thủ kéo dài thời gian hoàn toàn không có vấn đề gì. Đối phương b·ị t·hương nặng như vậy, kéo dài đến khi đánh mất lực chiến đấu cũng không phải chuyện không thể nào.

Thanh Thu tránh thoát móc câu, dù sao cơ thể hắn yếu đuối nhưng hiện tại có được nội lực, không phải thật sự không có sức chống lại. Nội lực chuyển đến mấy huyệt vị quanh tai cùng mắt tăng cường cảm nhận, Thanh Thu tránh được móc câu cùng dây tơ không phải chuyện khó khăn.

Liên tục lui lại ba bước, cả nam tử cùng Lạc Trường Ngọc đều giật mình, không nghĩ đến Thanh Thu có thể tránh ra ngoài được. Thanh Thu híp híp mắt, nội lực chảy vào cuống họng muốn gọi người chạy đến, nhưng mà rất nhanh hắn liền xoay chuyển nội lực về hai chân, bản thân lại tránh đi móc câu đánh đến.

Không phải Thanh Thu bắt buộc phải tách ra nội lực mới tránh đi móc câu này, hắn có thể vừa gọi người vừa tránh thoát t·ấn c·ông, nhưng mà Thanh Thu vẫn tan đi nội lực ở cuống họng bởi vì hắn đã thấy được v·ết t·hương của nam tử kia càng trầm trọng hơn.

Khí tức cũng trở nên bất ổn mà bị Lạc Trường Ngọc dồn ép, không thể không bỏ qua Thanh Thu. Thanh Thu lại không chạy ra ngoài, trái lại còn di chuyển tiếp cận đến một phía bên cạnh chiến trường.

Thập Hoa Hương là đồ vật chung của toàn bộ Lạc gia, không phải mỗi Thanh Thu mới có, cho nên trong phòng Lạc Trường Ngọc cũng tồn tại vật này. Chẳng qua Lạc Trường Ngọc còn lâu mới coi trọng vật này như Thanh Thu, dù sao bản thân nàng là võ giả nhị lưu, tác dụng của Thập Hoa Hương có hạn.

Đồng thời tính cách của Lạc Trường Ngọc cũng không coi trọng vật này, Thanh Thu mon men đi tìm kiếm Thập Hoa Hương. Thập Hoa Hương là đồ vật đặc hữu của Lạc gia nhưng mà không phải ẩn giấu ở nơi bí mật, không có mấy người biết rõ Thập Hoa Hương là cái gì, lại có tác dụng gì. Dù sao Thập Hoa Hương chỉ sử dụng ở trong nhà của mình, không phải bản lĩnh phô bày ra bên ngoài.

Tròng phòng của Lạc Trường Ngọc không có ngọn nến nhưng lại có một bó nhang Thập Hoa Hương, Thanh Thu thắp lên mấy thanh nhang này.

Sau đó Thanh Thu kẹp lấy thanh hương ném về phía trước, nội lực không thể bao trùm ra ngoài nhưng có thể điều động lực lượng của toàn thân, thể chất của Thanh Thu cho dù yếu đuối thì dưới sự trợ giúp của nội lực cũng có thể ném mạnh ra ngoài.

Thủ đoạn này có thể làm cho người bình thường kinh ngạc nhẹ chứ hai người kia đều là võ giả nhị lưu, hoàn toàn không tạo nên được tác dụng gì. Tùy ý bị né tránh, nhưng mà có vài thanh hương ném về phía Lạc Trường Ngọc, Lạc Trường Ngọc lại vận dụng thủ thuật ám khí tiếp lực làm cho thanh hương bắn ra giống như mũi tên, mấy lần lướt qua thân thể của nam tử kia.

Đến cuối cùng thì nam tử kia giống như không thể tiếp tục né trành, hai ngón tay kẹp lấy thanh hương bắn đến trước mặt mình, khẽ động nội lực một cái liền bóp nát thanh nhang này. Hừ lạnh một tiếng khinh thường nói.

“Các ngươi không cần phải chơi trò trẻ con này”.

Lạc Trường Ngọc tuy rằng ưa thích động võ nhưng trí tuệ không có vấn đề, thấy Thanh Thu thắp lên Thập Hoa Hương thì nàng đã hiểu được kế hoạch, tận lực phối hợp cùng Thanh Thu. Một loại Thập Hoa Hương bị đốt lên, toàn bộ gian phòng đã sớm tràn ngập mùi thơm an thần, nam tử bóp nát thanh hương kia cũng nhận ra không thích hợp.

Nhưng mà nhận ra thì đã muộn, Lạc Trường Ngọc phất tay một cái, thuốc dẫn hương thơm hóa thành làn gió thổi đến, lập tức đẫn động tác dụng an thần của Thập Hoa Hương làm cho nam tử lâm vào choáng váng.

Có nội lực hùng hậu làm cơ sở đồng thời bản thân đề phòng kịp thời cho nên nam tử chưa đổ gục ngay mà hơi chếnh choáng. Lạc Trường Ngọc lại chỉ chờ đợi cơ hội như vậy, xuất thủ cực nhanh. Hai tay như lưu thủy cuồn cuộn, từng quyền từng chưởng hạ xuống giống như vòng xoáy càng lúc càng nhanh.

Bành! Bành! Bành!

Trúng liền bốn chưởng vào trên người lại thêm có sẵn v·ết t·hương, nam tử kia phun ra một ngụm máu, thân thể bay đập thẳng vào trên tường, thương càng nặng hơn, kém chút bị đ·ánh c·hết.

“Hừ! Đúng là kẻ đáng c·hết”.

Lạc Trường Ngọc thu tay lại khẽ gắt một tiếng, vừa xoay người thì không biết mấy sợi tơ bạc từ đâu phóng đến trói chặt lấy Lạc Trường Ngọc. Tơ bạc siết chặt thậm chí vạch phá một chút da thịt của Lạc Thường Ngọc làm cho máu tươi chảy ra ngoài, muốn thoát ra cũng không được.

Khục khục!

Nam tử kia thoi thóp chống tay vào mặt đất ho khan mấy tiếng rồi cố gắng đứng dậy, máu tươi chảy ra từ trong khóe miệng làm cho bộ dáng của hắn chật vật vô cùng, hơi thở khi có khi không giống như là người sắp c·hết.

Nhưng nam tử cười gằn một tiếng, trong lòng vui vẻ bởi vì hắn thắng được cuộc tranh đấu này. Lạc Trường Ngọc tức giận gấp gáp, nội lực tuôn trào nhưng không thể tránh thoát được trói buộc. Nàng vội vàng nói với Thanh Thu.

“Thất muội nhanh đi gọi người”.

Không biết là nam tử kia đã áp chế lại thương thế hay là b·ị t·hương không nặng như vẻ ngoài, ánh mắt của hắn vô cùng hung ác nhìn về phía Thanh Thu nói.

“Ngươi dám lên tiếng thì ta liền g·iết c·hết nàng!”

Vừa nói hắn vừa giơ tay phải lên, nhìn kỹ mới có thể thấy được các sợi tơ buộc vào cổ tay của hắn. Chỉ cần sử dụng một ít sức lực thì tơ bạc sẽ cắt Lạc Trường Ngọc thành nhiều khối.

Thanh Thu lắc đầu, từ đầu hắn đã không có ý định bỏ chạy nếu không đã sớm rời đi rồi. Thấy nam tử kia đang muốn đứng dậy tiến về phía mình, Thanh Thu tiến lên hai bước trực tiếp đá vào trên mặt của hắn.

Phốc!

Cố gắng chống đỡ nhưng bên trong có nội thương, tinh thần bị Thập Hoa Hương q·uấy n·hiễu, lại bị Thanh Thu đá một cái, cuối cùng nam tử không thể chống đỡ được. Nội thương bộc phát không biết là ngất đi hay đ·ã c·hết rồi.

Lạc Trường Ngọc: “...”

...

p/s: Cầu đề cử!!!

Chương 12: Ngân Câu Đạo Diệu