Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Thanh Thu Linh Nguyệt

Unknown

Chương 13: Thu hoạch

Chương 13: Thu hoạch


Lạc Trường Ngọc còn muốn để Thanh Thu rời đi, không nghĩ đến Thanh Thu lại không ra bài theo lẽ thường, tiến lên đá một cái làm cho đối phương ngất đi.

Kỳ thật thì Thanh Thu đã vận dụng toàn bộ lực lượng của bản thân, nếu không thì một chân đá ra ngoài có thể bị tránh thoát hoặc là không tạo được tác dụng.

Thanh Thu ngồi xuống xem xét tơ bạc ở của nam tử này, cuối cùng thấy được ở cẳng tay có một cái hộp gỗ rộng nửa tấc dài một tấc. Hộp gỗ khá mỏng, nhìn như không phải là một cái hộp mà là một miếng gỗ, nếu như không phải có nhiều sợi tơ từ bên trong tuôn ra ngoài.

Thanh Thu không biết sử dụng cái hộp này như thế nào cho nên tháo nó xuống, đưa cho Lạc Trường Ngọc loay hoay.

“Tứ tỷ ngươi thử xem, ta không biết dùng thứ này”.

Thanh Thu nói xong lại ngồi xuống giả bộ tìm đồ, thực tế hắn đã vận chuyển Đại Hải Quy Nguyên Quyết, lực hút mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay, bàn tay lại dán lên lồng ngực của đối phương.

Chỉ cần bàn tay nắm vào đối phương là có thể hút được nội lực, tốc độ nhanh nhất tất nhiên là tiếp xúc với huyệt khí hải, nhưng mà Thanh Thu đang tỏ vẻ tìm kiếm đồ đạt trên người đối phương cho nên không thể chạm vào khí hải được.

Lúc trước hút lấy nội lực của võ giả tam lưu thì Thanh Thu cảm thấy như dùng ống hút rút lấy nước, mà hiện tại giống như hút lấy bùn, nặng nề mà vận chuyển khó khăn, thậm chí có thể tắc nghẽn.

Nuốt xuống mỗi một ngụm đã khó khăn chứ đừng nói là tăng tốc hút lấy nội lực, cũng may kinh mạch của Thanh Thu đã trải qua một lần nội lực trải vuốt cho nên miễn cưỡng có thể vận chuyển được cỗ nội lực này. Nội lực của võ giả nhị lưu có chất lượng tốt hơn võ giả tam lưu, chênh lệch không phải quá lớn nhưng kinh mạch yếu đuối như Thanh Thu có thể n·hạy c·ảm phát hiện ra được.

Có lẽ chất lượng khác biệt này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho võ giả nhị lưu làm cho nội lực bao phủ ra ngoài thân, còn võ giả tam lưu thì chỉ vận chuyển được nội lực ở trong kinh mạch.

Thanh Thu thử tính toán, muốn hút cạn nội lực của đối phương phải mất đến nửa giờ, đây là trong trường hợp mà đối phương đã tiêu hao rất nhiều nội lực, nếu không thì thời gian còn kéo dài hơn nữa.

Cố nén lại cảm giác đau xót trong kinh mạch, Thanh Thu duy trì vẻ mặt như thường, một tay lục tìm đồ vật của đối phương. Thanh Thu tìm được ở trong ngực áo của đối phương một túi tiền chứa mấy chục lượng bạc, ngoài ra còn có một quyển võ kỹ.

Lưu Thủy Quyền!

Thì ra tên này trà trộn vào trong Lạc gia để ă·n c·ắp quyển võ kỹ này. Lưu Thủy Quyền, Hành Thủy Bộ, Nhu Thủy Thuật, Thiên Quân Chưởng, Hồi Thiên Thuật,... tất cả đều là võ kỹ chi nhánh của võ kỹ Thiên Quân Lưu Thủy diễn hóa ra.

Thiên Quân Lưu Thủy đã bao hàm toàn bộ những võ kỹ này, mà những võ kỹ này cũng có thể nối liền vào với nhau để luyện thành Thiên Quân Lưu Thủy.

Lưu Thủy Quyền tuy không phải truyền thừa rất quan trọng của Lạc gia nhưng không thể tùy tiện để người đánh cắp được. Thanh Thu một tay không bỏ, một tay giơ lên quyển võ kỹ ghi chép Lưu Thủy Quyền, nói với Lạc Trường Ngọc.

“Tứ tỷ nhìn này, tên này đánh cắp võ kỹ của gia tộc chúng ta”.

Lạc Trường Ngọc đang loay hoay tìm cách cởi trói cho bản thân, nhưng nàng bị trói quá chặt mà không động được tay chân. Nghe tiếng nói của Thanh Thu thì Lạc Trường Ngọc phải dùng hai chân bật nhảy mới xoay người được.

Nhìn thấy Thanh Thu cầm Lưu Thủy Quyền thì Lạc Trường Ngọc hơi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Tên này chính là Ngân Câu Đạo Tặc, khinh công nổi danh trên giang hồ đồng thời còn có một bộ ngân câu không gì không trộm được. Không nghĩ đến gan to bằng trời dám đánh chủ ý đến Lạc gia ta”.

Nghĩ đến đối phương bị Thanh Thu đá một cái choáng váng mất đi ý thức, Lạc Trường Ngọc lại bật cười nói.

“Thất muội đừng lục lọi nữa, nhanh giúp ta cởi trói đi”.

Thanh Thu nhún vai nói.

“Ta cũng đâu có cách nào, tứ tỷ nghiên cứu cái hộp kia đi”.

Lạc Trường Ngọc loay hoay một hồi cũng không tránh thoát được, nhảy loạn khắp phòng cuối cùng đổ vào trên bàn trà, nửa người nằm vào trên bàn. Lạc Trường Ngọc không lưu giữ chút hình tượng nào, mệt mỏi thở dài nói.

“Không được, thất muội vẫn nhanh tìm người đến giúp ta đi”.

Ánh mắt của Thanh Thu xoay chuyển vòng vòng, suy nghĩ một chút liền lên tiếng hỏi.

“Tứ tỷ không thể vận nội lực phá tan sợi dây này sao?”

Lạc Trường Ngọc nằm bẹp ở trên bàn trà, hừ hừ tức giận nói.

“Sợi tơ này chính là tây hải ngân ti, đừng nói là ta, cho dù là võ giả nhất lưu cũng không thể chặt đứt được. Đao kiếm không thể chặt đứt, nước lửa không thể làm hại, một sợi có thể chịu đựng được sức nặng vạn cân, ngươi nói xem ta thoát ra khỏi kiểu gì?”

Thanh Thu nghe nói qua loại tơ “tây hải ngân ti” này nhưng mà đây là lần đầu gặp được, nghe danh tiếng đúng là quý giá. Ngân Câu Đạo Tặc có thể giữ được bảo vật này mà không b·ị c·ướp mắt đúng là có bản lĩnh không nhỏ, chẳng trách có thể trộm được võ kỹ của Lạc gia.

Thanh Thu đặt quyển Lưu Thủy Quyền sang một bên, ánh mắt hơi sáng nhìn về phía Lạc Trường Ngọc, cười nói.

“Đồ tốt như vậy? Tứ tỷ có thể cho ta lấy đồ vật này không?”

Lạc Trường Ngọc lật người nhìn về phía Thanh Thu, đối mặt với đôi mắt giảo hoạt giống như một con mèo tham tài kia, Lạc Trường Ngọc không khỏi bật cười nói.

“Nếu ngươi thích thì lát nữa ta sẽ giữ lại vật này. Chúng ta có công bắt trộm, tây hải ngân ti thì tính là gì?”

Thanh Thu không nói gì, trong lòng tính toán lát nữa sẽ lấy vật này đi. Chứ đợi gia tộc thu về rồi ban thưởng xuống thì còn lâu, bọn hắn chỉ là đệ tử đời mới, thấp cổ bé họng làm sao tranh qua được mấy người cầm thực quyền kia được.

Hiện tại vẫn phải kéo dài thời gian cho nên Thanh Thu bắt đầu nói nhảm.

“Ngân Câu Đạo Tặc này sao lại đi trộm Lưu Thủy Quyền làm gì?”

Có thể đi vào đến Tàng Thư Các của Lạc gia thì có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, chẳng hạn như Hồi Thiên Thuật hoặc là Thiên Quân Chưởng cũng mạnh hơn Lưu Thủy Quyền, thậm chí Bát Cực Hồi Thiên cũng là võ kỹ rất mạnh, tiếp cận với Thiên Quân Lưu Thủy.

Lạc Trường Ngọc hiểu được nghi ngờ của Thanh Thu, nàng không khỏi trợn trắng mắt nói.

“Sao mà ta biết được! Đợi tên kia tỉnh lại rồi ép hỏi sẽ biết rõ ràng cả thôi”.

Lạc Trường Ngọc đang quan sát nhưng không phát hiện ra được Thanh Thu đang hút đi nội lực của nam tử. Thanh Thu lại vừa che lấp không dám thể hiện rõ ràng, vừa phải chịu đựng cảm giác căng đau trong kinh mạch. Một bên giả vờ lục xoát đồ vật, trong đầu lại suy nghĩ nên nói cái gì để kéo dài thêm thời gian.

Đột nhiên Thanh Thu cảm thấy xúc cảm từ ngón tay không đúng lắm, bàn tay không khỏi nhéo nhéo kiểm tra một cái. Ở ống chân của nam tử không biết quấn thêm cái gì, có lẽ trong lúc tranh đấu bị kéo lệch ra cho nên nhô ra khỏi tất quấn chân.

Thanh Thu nhíu mày, xoát người cũng không có vấn đề gì nhưng mà mấy người giang hồ này cũng không chú trọng vệ sinh, thật sự để cho người ta thấy ác cảm.

Cũng may đồ vật kia không phải nằm trong giày hay tất mà giống như bị dán vào ống chân. Thanh Thu vận lên lực lượng lột một cái, nghe tựa tiếng miếng vải bị xé rách, chắc là rất đau nhưng đối phương đã b·ất t·ỉnh nên chẳng phản ứng gì.

Thanh Thu nhìn mảnh đồ vật này nổi lên một chút hào hứng. Đây là một bộ pháp cực kỳ tinh diệu, có thể để cho người ta vừa thi triển khinh công bộ pháp lại vừa tích lũy nội lực, cuối cùng đạt đến hiệu quả nội lực cuồn cuộn không dứt.

Tung Hoành Vạn Lý.

Tên không sai, có nội lực duy trì thì thật sự có thể chạy được vạn dặm mà không lo lắng nội lực tiêu hao hết. Nhưng mà Thanh Thu đọc kỹ một chút liền phát hiện vấn đề, nội lực sinh ra chỉ có thể ngang bằng với nội lực tiêu hao cho nên không có tác dụng tăng tiến nội lực, cho dù có tăng tiến thì cũng rất chậm.

Cho nên đây là một môn khinh công bộ pháp khá huyền diệu lại không thể tính là một môn nội công tốt.

Việc khinh công bộ pháp sinh ra nội lực cũng là chuyện bình thường, bất kể võ kỹ nào luyện đến đại thành đều sinh ra một loại nội lực riêng. Các loại phương pháp rèn luyện thân thể đến có thể sinh ra nội lực gọi là động công, võ kỹ cũng là một loại động công chẳng qua có hiệu quả chiến đấu mạnh mẽ, trong khi đó có một số loại động công chú trọng rèn luyện thân thể chứ hiệu quả chiến đấu rất bình thường.

Điểm đặc biệt của Tung Hoành Vạn Lý là nó được phát triển thêm cả nội công tâm pháp, làm được nội lực sinh ra đủ nhiều và đủ nhanh để duy trì tiêu hao của khinh công, làm cho một người có thể đi vạn dặm mà không sợ nội lực hao hết.

Chẳng trách Ngân Câu Đạo Tặc có thể nhảy nhót lâu như vậy, đặc điểm của Tung Hoành Vạn Lý để hắn trốn thoát bất cứ đợt t·ruy s·át nào, dù cho võ giả nhất lưu thì cũng có lúc phải tiêu hao hết nội lực mà từ bỏ việc truy đuổi.

Thanh Thu hiểu sơ qua Tung Hoành Vạn Lý liền muốn thu vào, nhưng mà nghĩ đến Lạc Trường Ngọc sắp đi xông pha giang hồ, hắn liền nói.

“Bản khinh công Tung Hoành Vạn Lý này rất thú vị, tứ tỷ cũng chép lấy một bản đi”.

Căn cơ võ học của Thanh Thu còn khá nông cạn, ngoại trừ kiến thức cơ bản cùng với Đại Hải Quy Nguyên Quyết ra thì không tiếp xúc được bộ võ học trọn vẹn nào cả. Lạc Trường Ngọc thì khác, sở học của nàng uyên thâm, kiến thức cũng rộng rãi hơn Thanh Thu nhiều, có thể nhìn ra được nhiều huyền diệu của Tung Hoành Vạn Lý hơn.

Khó khăn trải rộng tấm da ghi chép lại Tung Hoành Vạn Lý, không biết là da dê hay da bò gì đó được xử lý rất tốt cho nên không có mùi hương kỳ dị gì. Lạc Trường Ngọc phải lật người nhảy lên mấy lần mới có thể nhìn được nội dung của Tung Hoành Vạn Lý.

Lạc Trường Ngọc duyệt đọc một lượt liền nói với Thanh Thu.

“Huyền diệu không thua gì Trường Xuân Quyết, hình như cũng là bản diễn sinh của công pháp nào đó”.

Chuyện này Thanh Thu không nhìn ra được nhưng mà không phải chuyện hiếm lạ gì, võ kỹ hay công pháp diễn sinh ra chi nhánh nhỏ hơn là chuyện mà các thế lực truyền thừa lâu đời thường dùng.

Công pháp hoặc võ kỹ quá mạnh thì khó có người luyện thành được, bất lợi cho việc truyền thừa lâu đời, chia tách thành chi nhánh nhỏ là xu thế tất nhiên. Đồng thời loại công pháp diễn sinh này có thể nối liền với công pháp gốc, dễ dàng chuyển tu mà không lo xung đột hay thâm hụt căn cơ.

Thanh Thu gật đầu, bàn tay vẫn giả vờ lục tìm quần áo của nam tử nằm dưới đất, nhưng mà kinh mạch của Thanh Thu giống như đã đến cực hạn không thể tiếp tục hút nội lực nữa. Nếu không thật sự sẽ tạo thành tổn thương to lớn đến đứt gãy.

Chung quy lại thì hắn vẫn đề cao chính mình, tưởng rằng có thể hút hết nội lực của đối phương nhưng thực tế chỉ có thể thu được hơn một nửa, ước chừng sáu thành. Không phải sáu thành nội lực tràn đầy mà là đối phương đã tiêu hao một phần lớn, cho nên tổng lượng nội lực mà Thanh Thu lấy được vào khoảng hai thành nội lực ở thời kỳ đỉnh phong của đối phương.

Hai thành nhìn như rất ít thực tế là một khoản thu nhập khổng lồ, Thanh Thu thấy tốt thì lấy, vội vàng vận chuyển Đại Hải Quy Nguyên Quyết chặt đứt lực hút ra bên ngoài đồng thời kiềm hãm lại ảnh hưởng của vòng xoáy.

Nổi lên lực hút thực nhanh nhưng muốn cắt đứt lực hút của vòng xoáy lại không phải chuyện đơn giản, giống như quả cầu tuyết khi bắt đầu lăn xuống thì dễ dàng bị ngăn chặn, nhưng một khi đã hình thành đại thế thì có thể c·hôn v·ùi tất cả.

Tất nhiên vì kinh mạch của mình mà dòng nội lực có cực hạn, muốn chặt đứt cũng không khó cho lắm, càng không cần đề cập đến Thanh Thu có thủ pháp của Đại Hải Quy Nguyên Quyết. Chừng mười giây sau thì toàn bộ lực hút đều tan đi, lượng nội lực cuối cùng xông qua kinh mạch tụ tập về khí hải, gia nhập vào vòng xoáy làm cho vòng xoáy này xoay chuyển trở nên càng nặng nề.

Phủi tay đứng dậy, Thanh Thu đi về phía Lạc Trường Ngọc. Lực lượng tinh thần tiêu hao chậm rãi chứ không phải một lượt rút thẳng đi, Thanh Thu chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ chứ không phải choáng váng.

Thanh Thu rảnh tay xong bắt đầu tập trung nghiên cứu mấy sợi ngân ti, bản thân Lạc Trường Ngọc bị trói buộc ở bên trong cho nên khó mà thao tác được. Thanh Thu kiếm nút thắt đầu tiên ở sau lưng của Lạc Trường Ngọc, sau đó vận nội lực vào tay khẽ tách một cái tạo thành sợi dây trùng xuống, không còn kéo căng như trước.

Sau đó khẽ đẩy lưỡi câu một cái, toàn bộ hai sợi dây tơ đều buông ra, tuột khỏi người của Lạc Trường Ngọc. Thanh Thu nắm hộp gỗ thử gõ mấy cái, sợi tơ lập tức bị rút ngược lại, thu vào trong hộp.

“Cơ quan rất thần kỳ”.

Thanh Thu vừa loay xoay hộp gỗ vừa nói, sau đó không biết tìm được khe hở nào mà khẽ đẩy một cái liền tháo ra nắp của hộp gỗ. Lẫy chìm khẽ vang lên tiếng lạch cạch, toàn bộ hộp gỗ mở ra, phô bày cơ quan ở bên trong.

...

p/s: Cầu đề cử, cầu hoa tươi!!!

Chương 13: Thu hoạch