Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thanh Thu Linh Nguyệt
Unknown
Chương 16: Lạc Trường Hưng
Ngày này Thanh Thu một mình rời bước đi ra ngoài, Tiểu Tuệ muốn đi theo nhưng bị Thanh Thu bắt ở lại tiểu viện mà luyện công. Một tháng này thành Hoàng Liên sơ bộ xuất hiện r·ối l·oạn.
Hà gia không biết lấy được tin tức gì, bắt đầu tìm kiến tông sư y đạo Quế Hiên Tiên Sinh. Mà tìm kiếm không thấy có tác dụng, Hà gia bắt đầu dùng hôn ước dồn ép Lý Đạo Linh, sau đó dùng điều kiện để trao đổi, để Lý gia cũng tham dự vào việc tìm kiếm vị y đạo tông sư kia.
Thanh Thu nghe được thông tin này thì trong lòng cũng khá vui mừng, hắn cũng muốn tìm được vị y đạo tông sư kia để tìm ra biện pháp chữa trị cơ thể ốm yếu này. Nhưng mà hai gia tộc chưa có tin tức gì truyền ra, Thanh Thu chỉ có thể bắt đầu tích lũy lực lượng, chờ đợi thời cơ.
Hà gia cùng Lý gia điều động lực lượng tỏa khắp giang hồ, không rảnh để ý đến mấy thế lực nhỏ ở trong thành Hoàng Liên, các thế lực nhỏ bắt đầu không an phận. Bang phái tranh đoạt địa bàn, người giang hồ bắt đầu tùy ý làm bậy, t·rộm c·ắp c·ướp g·iết hoành hành hơn xưa rất nhiều.
Tất nhiên các thế lực rất ăn ý vòng qua địa bàn của Lạc gia, dù sao thế lực của Lạc gia đã bị chèn ép đến rất nhỏ. Lạc gia hiện tại vẫn quản lý địa bàn rất ngay ngắn, cho nên không bang phái nào muốn đi trêu chọc thế lực đỉnh tiêm này. Cho nên địa bàn của Lý gia cùng Hà gia mới là nơi tranh đấu mạnh mẽ nhất.
Thậm chí mấy bang phái cùng lệ thuộc vào cùng một gia tộc cũng tranh đấu chí chóe, dù sao gia tộc mặc kệ thì tự bản thân bang phái phải tranh thủ lợi ích lớn hơn cho mình.
Biết giang hồ rất loạn cho nên Thanh Thu không định rời khỏi phủ viện Lạc gia mà một lần nữa tìm đến ngục giam. Hiển nhiên, đã đến lúc bổ sung nội lực đồng thời cũng phải nghiên cứu sâu hơn về Đại Hải Quy Nguyên Quyết.
Một tháng này Thanh Thu không chỉ tu luyện và tẩm bổ bản thân, Thanh Thu cũng nghiên cứu sâu hơn về Đại Hải Quy Nguyên Quyết. Nếu như hắn đoán không sai thì hút thêm nội lực của một người nữa thì nội lực tổng hợp lại sẽ mất đi khả năng bổ dưỡng thân thể.
Tuy rằng tai hại không hiện ngay ra ngoài nhưng nội lực không thể tẩm bổ ngược lại cho thân thể thì tác dụng đã kém đi mấy phần, chỉ còn lại khả năng phòng thủ cùng công phạt.
Thanh Thu không thể không nghiên cứu rõ ràng công pháp này, hắn không có ý định mạnh lên để rồi c·hết sớm đâu. Nghiên cứu rõ ràng mới có thể tìm cách khắc phục cái tác dụng phụ kia được.
Chậm rãi đi đến ngục giam, thuận lợi qua cửa đi vào bên trong, không nghĩ đến tiến vào sảnh ngoài lại gặp được một người không nên có mặt ở nơi này.
“Lục ca?”
Thanh Thu nghĩ một lát mới nhận ra được thân phận của đối phương. Cách phân chia vai vế của Lạc gia không giống với thông thường, chi thứ tự động ở vai vế nhỏ hơn. Ở mạch chủ thì luận theo từng đời, mỗi đời ai sinh ra trước thì vai vế lớn hơn.
Thanh Thu cùng nam tử này đều mười bảy tuổi, nhưng Thanh Thu sinh vào tháng chín trong khi nam tử này sinh vào tháng sáu, cho nên Thanh Thu vẫn phải gọi hắn là “lục ca”.
Đứng hàng thứ sáu ở thế hệ này của Lạc gia, Lạc Trường Hưng.
Ngoài ra hắn còn có một thân phận là em trai ruột cùng cha cùng mẹ với Lạc Trường Ngọc.
Vấn đề lớn nhất chính là Lạc Trường Hưng có quan hệ không tốt với Thanh Thu, từ nhỏ đến lớn luôn luôn tỏ ra khinh thường cùng đối nghịch, thật sự rất đáng ghét.
Lạc Trường Hưng tâm cao khí ngạo, luôn tự cho rằng mình hơn người một bậc. Kỳ thật đây là bệnh chung của đệ tử thế gia, dù sao muốn bồi dưỡng lòng gắn bó với gia tộc thì cần phải thể hiện ra giá trị của gia tộc cùng với lợi ích của gia tộc mang lại.
Hành xử kiêu ngạo một chút, thái độ cứng rắn một chút, vừa tạo nên uy nghiêm của gia tộc lại vừa đưa lợi ích đến trước mặt thế hệ trẻ, để đám trẻ biết được thân phận của mình quý trọng thế nào.
Vừa tạo được niềm kiêu hãnh cũng bồi dưỡng được trách nhiệm.
Nhưng mà nếu không được dẫn dắt hợp lý thì dễ dàng sinh ra mấy tên coi trời bằng vung, năng lực không lớn nhưng kiêu ngạo quá sức tưởng tượng. Lạc Trường Hưng chính là một trong số đó, hắn cảm thấy Thanh Thu yếu ớt là sỉ nhục thân phận của Lạc gia, từ đó chán ghét mà đối chọi, thậm chí nghĩ cách bắt nạt Lạc Thanh Thu.
Về sau bị Lạc Trường Ngọc phát hiện rồi răn dạy một trận, từ đó Lạc Trường Ngọc cũng thường che chở Thanh Thu, quan hệ càng ngày càng tốt. Lạc Trường Hưng b·ị đ·ánh vài lần, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ tránh đi.
Nhưng mà tránh đi không có nghĩa là mâu thuẫn được hóa giải, trái lại Lạc Trường Hưng càng ngày càng căm ghét Thanh Thu.
Nhớ lại một chút ký ức không mấy vui vẻ, Thanh Thu đã nắm rõ tình trạng của hắn cùng tiểu tử đối diện. Lên tiếng chào hỏi một câu, Thanh Thu định đi qua nhưng mà Lạc Trường Hưng không tránh ra hay lơ đi như mọi lần.
Lạc Trường Ngọc đi ra ngoài xông pha giang hồ, hắn không cần phải cố kỵ gì nữa. Chẳng qua hắn lười chủ động đi tìm Thanh Thu, nhưng mà ngẫu nhiên gặp được vậy thì không hề che giấu ác ý.
“Quỷ bệnh! Ai là lục ca của ngươi”.
Thanh Thu thở dài, hắn là một người có tính nhẫn nại tốt, cảm xúc cũng lạnh nhạt nhưng mà đôi khi hắn rất táo bạo, đặc biệt là khi không muốn mất thời gian với người không quan trọng thì hắn rất dễ tức giận.
Không phải bị coi thường mà tức giận, chẳng qua cảm thấy lãng phí thời gian thôi. Thanh Thu lạnh nhạt lẩm bẩm một tiếng.
“Vậy thì thôi”.
Nói xong liền muốn bước sâu vào bên trong, Thanh Thu không phải kẻ phạm tiện mà muốn ở lại nghe người ta coi khinh mình. Lạc Trường Hưng sao lại để Thanh Thu rời đi dễ dàng được, lập tức bước ra ngăn chặn đường đi.
“Thái độ của ngươi đây là coi thường ta? Ngươi không s·ợ c·hết rồi đúng không?”
Thanh Thu lui lại một bước tránh cho v·a c·hạm, trong lòng hơi trầm xuống. Nói thật thì hắn không muốn tính toán với thanh niên choai choai, loại nghé con không sợ cọp này để người ta rất là đau đầu.
Không nghĩ ra biện pháp tối ưu nào, vẻ mặt của Thanh Thu duy trì lạnh lùng không biến đổi nhìn Lạc Trường Hưng, xem đối phương định làm cái gì. Lửa giận trong lòng Lạc Trường Hưng càng ngày càng hừng hực, cảm giác như ánh mắt của Thanh Thu đang khiêu khích hắn vậy.
Lạc Trường Hưng vươn tay định cho Thanh Thu một bài học, động tác sẽ không quá mạo phạm thân thể nhưng cũng là một trọng kích vào trên đầu, chắc chắn sẽ rất đau, thậm chí quẳng ngã xuống. Hiển nhiên định cho Thanh Thu một bài học nhớ đời.
Đừng nói là tình trạng của Thanh Thu trước kia, cho dù lấy tình hình sức khỏe hiện tại của Thanh Thu thì chịu một đòn này cũng cực kỳ nguy hiểm. Cho nên hắn nào dám hứng chịu, xê dịch một chút liền tránh đi, đồng thời tay phải vươn ra đẩy vào vai trái của Lạc Trường Hưng.
Lạc Trường Hưng không nghĩ đến bản thân lại đánh trượt, lại bị Thanh Thu đẩy một cái liền loạng choạng quẳng đi, đập lưng vào trên vách tường.
“Tiện nhân! Ngươi dám phản kháng?”
Lạc Trường Hưng v·a c·hạm cũng không đau không ngứa, dù sao Thanh Thu không vận lực lượng gì, chỉ là bị đẩy lui mà tức giận. Thanh Thu cạn lời, dù sao người bình thường b·ị đ·ánh đều biết tránh né cùng đón đỡ, thậm chí là phản kích. Ai sẽ trơ mắt b·ị đ·ánh chứ, cho nên Lạc Trường Hưng tư duy như thế nào mà lại hỏi ra câu như vừa rồi?
Thanh Thu không hiểu, cũng không muốn hiểu, hắn dự định đi vào trong ngục giam. Đã qua một tháng, hắn lại có thể hấp thụ nội lực của người khác, hiện tại không rảnh mà chơi đùa với Lạc Trường Hưng.
Nhưng mà Lạc Trường Hưng nào có thể bỏ qua như thế, bàn tay siết chặt lại, vung quyền đánh đến, khí thế vô cùng hung ác. Lạc Trường Hưng còn chưa tu luyện ra nội lực nhưng luyện quyền lâu ngày, có thể đánh lật mấy người khỏe mạnh chứ nói gì đến Thanh Thu.
Thanh Thu cảm thấy quyền phong, liếc mắt một cái lại né qua. Lưu Thủy Quyền không có nội lực bổ trợ thì không tính là tinh diệu, sơ hở đầy rẫy. Nhưng lần này Thanh Thu không phải chỉ né tránh mà giơ quyền lên, nội lực bùng nổ khẽ đấm lên trên làm cho Lạc Trường Hưng bay ngược ra ngoài.
Cả người bay ra sau, hai chân chậm rãi nhấc ra khỏi mặt đất, văng đi gần hai thước, đập vào trên tường. Thanh Thu lạnh nhạt xoay người liếc mắt một cái, lần này hắn đã hạ thủ nặng cho nên Lạc Trường Hưng đã ngất đi không có ý thức gì, không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thanh Thu quét đến.
Sau đó Thanh Thu lại nhìn về phía hai tên giám ngục, lạnh nhạt nói.
“Đưa lục thiếu gia trở về đi”.
Nói xong lại đi sâu vào trong ngục giam. Hai tên giám ngục nhìn nhau, bốn mắt đều không ẩn giấu được kinh dị lóe lên ở bên trong, không nghĩ đến lục thiếu gia lại b·ị đ·ánh bại đơn giản như vậy.
Lấy cảnh giới võ đạo của bọn hắn tất nhiên có thể nhìn ra được sự non nớt của Lạc Trường Hưng, cũng như việc Thanh Thu có thể chọn đúng sơ hở mà đánh trả, lực lượng lớn không hợp thói thường.
Nhưng bọn hắn lại không nhận ra được Thanh Thu vận dụng nội lực, dù sao hắn chỉ truyền dẫn lực lượng toàn thân chứ không dùng nội lực bao trùm lên bàn tay, mấy giám ngục không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Không phải võ giả nào cũng có khả năng cảm nhận nội lực mạnh như Thanh Thu tu luyện Đại Hải Quy Nguyên Quyết, có thể cảm ứng rõ ràng lượng nội lực mà người khác vận chuyển, thậm chí ước lượng nội lực người ta che giấu, không có pháp môn ẩn nấp thì khó mà tránh thoát được.
Hai người khẽ gật đầu một cái, một người đi sau lưng Thanh Thu còn một người đỡ Lạc Trường Hưng ra ngoài. Vừa đi bọn hắn không khỏi tò mò, trong lòng âm thầm đánh giá lại tình trạng của Thanh Thu, tự nhủ không thể nghe theo lời đồn bên ngoài.
...
p/s: Lên chương hơi muộn, thật xin lỗi. Ngày mai 2 chương! Cầu đề cử!!!