Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Thanh Thu Linh Nguyệt

Unknown

Chương 17: Lạc Thủy Nhất

Chương 17: Lạc Thủy Nhất


Nửa ngày sau Thanh Thu từ trong địa lao về đến tiểu viện của mình. Lần này hắn hút rất nhiều nội lực, ba bốn võ giả nhị lưu cùng một võ giả tam lưu, có thể nói đã càn quét một vòng địa lao, tương lai ngắn hạn sẽ không có thu hoạch gì nữa.

Kỳ thực lần thứ hai đi vào trong địa lao đã có phong hiểm bại lộ Đại Hải Quy Nguyên Quyết, bởi vì hành động của hắn hơi khác hẳn bình thường. Nhưng mà chỉ cần đám người kia đ·ã c·hết thì không có dấu vết rõ ràng nào, bị đoán chính xác là vô cùng nhỏ, tương lai đừng đi nữa là được.

Bất kể chủ quan hay là khách quan đều không nên tiếp tục đi địa lao, lại thêm thu hoạch lần này đủ để thực lực của Thanh Thu tăng vọt, nội lực đã đủ xưng hùng hậu như biển, không hổ danh là Đại Hải Quy Nguyên Quyết.

Trên giang hồ tính nội lực bằng đấu, một đấu ba nghìn sợi nội lực, tương đương với số nội lực của võ giả thông thường ngưng tụ được trong một năm. Võ giả tam lưu thông thường có chừng mười đấu nội lực, hơn mười đấu thì nội lực sẽ sinh ra thuế biến làm cho nội lực có thể bao trùm ra ngoài cơ thể.

Dựa theo cách tính này thì nội lực của Thanh Thu hiện tại ước chừng hai mươi tám đấu, đủ để Thanh Thu hoành hành một khoảng thời gian dài. Mặc dù nội lực hơi hỗn tạp một chút, bao trùm lên thân thể cũng tiêu hao nhanh hơn người khác một chút, nhưng mà ở trong hàng ngũ võ giả nhị lưu cũng coi như đứng vào hàng cao thủ.

Đến thế giới này chừng bốn mươi ngày liền đạt đến trình độ này đã tính là một bước nhảy vọt vô cùng lớn, đáng tiếc duy nhất là cơ thể chỉ sánh ngang được với người bình thường, không mạnh mẽ như võ giả khác.

Kế hoạch tiếp theo của Thanh Thu chính là chữa trị thân thể này, sức khỏe không đáng ngại nhưng thể chất quá yếu lại không phải chuyện tốt đẹp gì, cần phải khắc phục ngay.

Hiện tại có hai con đường có thể đi, một là tìm kiếm công pháp luyện thể, ngâm tắm thuốc để tăng tiến từ từ. Hai là đi tìm Nguyệt Liên Quyết sau đó tịnh hóa nội lực, lại dùng nội lực phản hồi rèn luyện thân thể.

So với việc chậm rãi làm từng bước, Thanh Thu càng ưa thích phương pháp có hiệu quả nhanh chóng. Phương án thứ hai tuy không thể sinh ra hiệu quả ngay tức khắc nhưng mà nhanh hơn phương án thứ nhất gấp mười lần, là một lựa chọn không tồi.

Đáng tiếc Nguyệt Liên Quyết quá xa xôi, tu luyện cũng phải mấy tháng đến nửa năm mới thu được thành quả, vẫn quá lâu dài so với biến động ở thành Hoàng Liên này. Lại nói tình trạng sức khỏe của Thanh Thu hiện tại cũng khó mà luyện thành được võ học rèn thể.

Tiểu Linh từ bên ngoài trở về mang theo một tin tức.

“Tiểu thư, vị kia đã rời khỏi thành trì đi tìm thần y”.

Thanh Thu nghe vậy híp mắt lại, thời gian này hắn thường để Tiểu Linh ra ngoài nghe ngóng một chút tin tức trong giang hồ, dù sao không thể luôn phong bế tin tức được, nếu không hắn chẳng phải lãng phí việc mình biết trước “cốt truyện” hay sao?

Nhưng mà hắn nhớ rõ trong nguyên tác làm gì có chuyện này, mãi cho đến khi nhân vật chính quật khởi thì vị này mới xuống núi. Về sau lại liên thủ cùng nhân vật chính, trở thành nhân vật nắm thực quyền ở Lý gia chứ không hề có chuyện đi tìm thần y.

“Là do ta tác động đến hay là có nguyên nhân gì khác?”

Thanh Thu không khỏi tự nhủ suy tính, tuy rằng chuyện này nhìn như không quan trọng, nhưng tương lai càng xa thì ảnh hưởng càng lớn, cũng đánh dấu cho việc tương lai mà Thanh Thu biết trở nên không vững chắc.

Thanh Thu không xoắn xuýt vấn đề này quá lâu, kể từ khi hắn xuất hiện ở thế giới này thì đã chú định rằng tương lai đã biết phải bị chếch đi, chỉ là chếch đi nhiều hay ít, quá trình này diễn ra nhanh hay chậm mà thôi.

Không nghĩ đến sớm như vậy đã thể hiện ra ngoài.

Suy tư một chút, Thanh Thu hỏi.

“Trong thành có phải xuất hiện một thế lực tên là Linh Hy Các đúng không?”

Tiểu Linh nghe vậy gật đầu vội vàng nói.

“Ba ngày trước Linh Hy Các vừ mới khai trương”.

Thanh Thu gật đầu, như vậy có thể xác định nhân vật chính sơ lộ phong mang, đã bắt đầu tích lũy tài nguyên cùng thế lực của mình. Sau đó nhân vật chính tìm được v·ũ k·hí, đại thiếu gia của Hà gia q·ua đ·ời, toàn bộ thành Hoàng Liên loạn lên, các gia tộc đánh nhau túi bụi.

Thời gian yên ổn của hắn không còn nhiều nữa, sắp tới chắc hẳn là đến chuyện cắt bỏ toàn bộ lợi ích trợ cấp cho Thanh Thu rồi, đổi thành loại thuốc rẻ nhất cùng với duy trì một ngày ba bữa ăn. May mà buổi sáng hắn mới đánh ngã Lạc Trường Hưng, chuyện này hẳn sẽ đưa đến một chút gợn sóng, Thanh Thu có thể lấy được một chút lợi ích từ việc này.

“Được rồi, ta đã biết”.

Thanh Thu đi trở về phòng ngủ, lại luyện hai lần Lưu Thủy Quyền sau đó luyện một lần Tung Hoành Vạn Lý. Sức mạnh chẳng khác người thường cho nên luyện tập chừng đó đã đủ khiến cho Thanh Thu cảm thấy như vừa chạy bộ mấy vòng, làm cho cả người hơi nóng lên.

Chỉ luyện tập thì tiêu hao mấy sợi nội lực, hoàn toàn không đáng để Thanh Thu để ý đến. Nếu như chỉ luyện tập theo cường độ này thì Thanh Thu có thể tu luyện mấy tháng trời, đủ để tăng cường thể chất của Thanh Thu lên kha khá.

Nhưng mà Thanh Thu không muốn theo đuổi lựa chọn này. Trước khi ngủ thì Thanh Thu giao phó Tiểu Linh, ngày mai sớm mang số thuốc của tuần này đi ra ngoài bán lấy bạc. Kỳ thực chừng một tháng nay đã thường làm, chỉ là thời gian khác biệt thôi chứ không phải sáng sớm như Thanh Thu nói.

Tiểu Linh không hiểu vì sao Thanh Thu đặc biệt giao phó chuyện này nhưng vẫn nghe theo, mà Thanh Thu cũng yên tâm đi ngủ.

Sáng hôm sau vừa luyện công buổi sáng xong thì Tiểu Tuệ liền báo cho gia chủ đến thăm. Thanh Thu rất nhanh ra nghênh đón vào tiểu viện, nhẹ nhàng hiểu chuyện chào hỏi.

“Chào buổi sáng gia chủ bá bá”.

Gia chủ Lạc gia Lạc Thủy Nhất chừng sáu mươi tuổi, thân hình vạm vỡ che giấu ở dưới lớp y phục quý phái, nhìn qua văn nhã nhưng lại không mất oai hùng, chỉ là nội liễm lại, trầm ổn tựa như núi xanh.

Lạc Thủy Nhất ôn hòa gật đầu tiến vào thủy đình, trong ký ức của Thanh Thu thì vị này luôn hòa ái như vậy. Chờ Thanh Thu rót trà xong ngồi xuống, Lạc Thủy Nhất thưởng trà xong mới nói.

“Dạo này sức khỏe của ngươi còn tốt chứ?”

Thanh Thu biết mục đích của đối phương là dò xét chuyện ngày hôm qua, hắn cũng đã đoán được nếu không thì đã không phân phó Tiểu Linh mang thuốc ra ngoài bán.

Hành động này hẳn là cũng bị phát hiện, nhưng Tiểu Linh không b·ị b·ắt trở về thì không có gì đáng ngại, chỉ là một chuyện nhỏ. Thanh Thu rất thản nhiên nói.

“Gần đây sức khỏe khôi phục không ít, cảm ơn bá bá quan tâm”.

Lạc Thủy Nhất gật đầu, thân thiện nói.

“Đến, để ta xem một chút”.

Lạc gia dù gì cũng tinh thông y thuật, trình độ y thuật của Lạc Thủy Nhất cũng không cần phải bàn cãi. Thanh Thu cũng không lo ngại gì vươn tay trái ra, bắt mạch chỉ là thao tác cơ bản của y sư, y thuật đại sư của thế giới này còn có thể sử dụng nội lực dò xét tình trạng cơ thể của bệnh nhân, chẩn đoán sẽ không sai lệch quá xa.

Nội lực của hắn đều nội liễm vào trong vòng xoáy, không vận chuyển công pháp thì rất khó có thể nhận ra, trừ khi dùng nội lực cưỡng ép xâm nhập dò xét vào trong khí hải. Nhưng làm như vậy sẽ gây tổn hại cho Thanh Thu, y sư dò xét cơ thể cũng chỉ để nội lực chảy vòng qua chứ không cưỡng ép độ phá sâu vào bên trong.

Dựa theo tình huống thông thường thì khí hải đều có một cơ chế tự bảo hộ, muốn dò xét phải dùng phương pháp hơi b·ạo l·ực một chút, xông phá bảo hộ của huyệt vị. Tất nhiên Lạc Thủy Nhất sẽ không dùng nội lực xông mạnh vào, nhưng mà lấy kinh nghiệm võ đạo của hắn thì rất dễ dàng cảm nhận được chất lượng kinh mạch trong cơ thể của Thanh Thu.

Kinh mạch của Thanh Thu đã chịu tải không ít nội lực trong thời gian dài, tuy rằng khu vực kinh mạch không cân đối nhưng rõ ràng có vết tích của nội lực. Người đi qua tất lưu lại bước chân, dùng dấu vết đẩy ngược về lý do, từ đó suy đoán nguyên nhân. Lạc Thủy Nhất chắc chắn rằng kinh mạch của Thanh Thu được không ít nội lực qua lại cùng tẩm bổ, nhưng mà hắn lại không thể tìm được vết tích nội lực tồn tại ở bên trong, vô cùng kỳ lạ.

Chuyện này giống như phía trước có một con đường mòn, có nội lực qua lại làm cho con đường này rộng hơn bình thường một chút, mặt đất nén chặt hơn một chút, nhưng mà tìm đi tìm lại không thấy bất cứ dấu chân nào, cũng không thấy bất cứ người nào qua lại. Biểu hiện tầng sâu cùng biểu hiện mặt ngoài không đồng nhất.

Trường hợp như vậy có hai khả năng, một là có người dùng nội lực rèn luyện kinh mạch của Thanh Thu, hai là Thanh Thu đã từng luyện ra nội lực hùng hậu sau đó bị phế bỏ. Theo Lạc Thủy Nhất thì chỉ có hai khả năng như vậy, hắn không đoán ra được đặc điểm của Đại Hải Quy Nguyên Quyết cho nên lâm vào trong trầm mặc.

Dù sao cả hai khả năng mà hắn có thể nghĩ ra đều không hợp lý, nếu có người rèn luyện kinh mạch cho Thanh Thu thì chắc chắn sẽ bị hắn phát giác được. Về phần Thanh Thu luyện ra nội lực, vậy thì càng không thể giấu giếm.

Không nghĩ ra được, Lạc Thủy Nhất chỉ có thể giấu ở trong lòng, chờ đợi quan sát kỹ lưỡng hơn. Lạc Thủy Nhất thu hồi nội lực, thản nhiên nói.

“Sức khỏe của ngươi khôi phục không ít, nhưng tai họa ngầm vẫn tiềm ẩn chứ không phải bị giải quyết, cần phải chú trọng nhiều hơn. Nếu như gặp phải một chút bệnh tật sẽ khiến toàn bộ tai họa bộc phát, khó mà ứng cứu được”.

Thanh Thu lạnh nhạt thu tay lại, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Chuyện này hắn cũng biết rõ ràng, chỉ là Lạc Thủy Nhất không đề cập đến việc nội lực thì Thanh Thu cũng không chắc được đối phương có phát hiện ra hay không.

Kỳ thực thì Thanh Thu không quan tâm lắm, nếu không hắn sẽ tận lực ẩn giấu mà không để cho đối phương bắt mạch của mình mới phải. Thanh Thu chỉ ép lại Đại Hải Quy Nguyên Quyết, nếu không nội lực của Lạc Thủy Nhất vừa vào trong kinh mạch sẽ bị hút đi sạch sẽ.

Một hồi sau Lạc Thủy Nhất mới lên tiếng hỏi.

“Nghe nói hôm qua ngươi đi ngục giam?”

Thanh Thu thản nhiên gật đầu, nhấp một ngụm trà sau đó nói.

“Muốn đi nhìn xem c·hết là cảm giác như thế nào”.

Lạc Thủy Nhất trầm mặc, bị lời nói này làm cho trầm mặc, không biết nên nói cái gì. Mà Thanh Thu đã cân nhắc lời nói từ trước, biết được lời nói này sẽ chạm đúng điểm đau của đối phương, gợi lên một chút cảm xúc áy náy cùng thua thiệt, từ đó lấy được lợi thế về cho bản thân.

Đương nhiên Lạc Thủy Nhất làm gia chủ một nhà nhiều năm như vậy, một chút mưu tính của Thanh Thu làm sao có thể chi phối hắn được. Lạc Thủy Nhất liền đoán được dự tính của Thanh Thu, truy hỏi sâu vào bí mật của Thanh Thu lại lộ ra không phải phép. Cho nên Lạc Thủy Nhất lựa chọn nói về chuyện của Lạc Trường Hưng.

“Trường Hưng hôm qua cũng ở nơi đó thụ thương?”

Thanh Thu bình tĩnh gật đầu, hắn không diễn hay che giấu quá nhiều mặc dù bản thân có thể diễn thảm hại một chút, tranh thủ tình thương làm lợi thế. Nhưng mà không cần thiết làm như vậy, Thanh Thu đang muốn tranh thủ lợi ích chứ không phải thương hại. Hắn thản nhiên nói.

“Nhục mạ hạ thấp đồng tộc, cũng đột nhiên tập kích đồng tộc. Ta chỉ phòng vệ chính đáng”.

...

p/s: Tối nay còn có một chương! Cầu đề cử!!!

Chương 17: Lạc Thủy Nhất