Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thanh Thu Linh Nguyệt
Unknown
Chương 23: Vấn đề
Chiêu này gọi là “Lược Hồng” mặc dù chỉ là tạo ra lực hút từ lòng bàn tay nhưng mà vận dụng trong thực chiến vẫn có thể tạo thành hiệu quả nhất định. Chẳng qua so sánh với số nội lực tiêu hao lại lộ ra rất không đáng giá, bởi vì nội lực của Đại Hải Quy Nguyên Quyết dùng một ít liền ít đi không có khả năng khôi phục lại.
Đừng nghĩ có thể hút đối phương vào lòng bàn tay sau đó hút đi nội lực, nếu không phương chống cự thì còn lâu mới có thể khống chế dễ dàng được.
Thử nghiệm một chút chiêu thức liền thôi, đây là cách vận dụng công pháp chứ không phải tu luyện võ kỹ mới. Chỉ cần độ thành thạo của công pháp đủ cao thì có thể vận dụng ra được.
Độ thông thạo đến mức độ nào đó cũng coi như cảnh giới, cảnh giới đạt đến liền có thể hiểu được nên làm như thế nào, vận dụng nội lực ra làm sao, cho nên tông sư mới là một loại danh hiệu, không hoàn toàn là cấp bậc cảnh giới. Tất nhiên tông sư võ đạo mạnh hơn võ giả nhất lưu thông thường rất nhiều cũng là sự thật.
Đi dạo một khoảng thời gian thì Thanh Thu đã cảm thấy hơi mệt mỏi, cơ thể vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề cho nên Thanh Thu đành trở về nghỉ ngơi. Ngâm tắm nước nóng xong Thanh Thu liền thay đổi một bộ quần áo ngủ thoải mái rồi khoác lên áo ngoài, ngồi vào trước gương.
“Tiểu Tuệ giúp ta trải tóc”.
Tóc đen thẳng dài đến ngang lưng, Thanh Thu nhìn mình trong gương hơi thất thần. Lúc trước áp lực quá lớn khiến cho Thanh Thu không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, mỗi ngày đều tính toán xem nên làm cái gì để trở nên mạnh hơn, nên thay đổi cái gì để cho tình thế của mình trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng hiện tại không giống, biết được Hà Đạo Thành là biến số, biết nhân vật chính có thể trở thành cường giả đứng đầu trong tương lai. Cho nên hắn không còn lo lắng mình làm ra quá nhiều thay đổi mà tạo thành tương lai không thể khống chế, "cốt truyện" đã không có sức tin tưởng gì, chỉ tham khảo được rất ít.
Tâm tình của Thanh Thu bình tĩnh hơn, có dư thời gian suy xét lại bản thân mình. Lúc này Thanh Thu mới chú ý đến vấn đề rất nghiêm trọng.
Hắn "xuyên không" đến trong thân thể này nhưng mà không hề xa lạ chút nào, tiếp nhận vô cùng dễ dàng cùng quen thuộc. Cho dù đổi giới tính, cho dù tố chất thân thể hoàn toàn khác biệt, yếu đuối bệnh tật quấn thân cũng có thể chịu đựng. Càng đừng đề cập đến việc tuổi tác bất đồng, kích thước thân thể hoàn toàn khác biệt, lực lượng khác biệt nhưng mà hắn tiếp nhận quá mức thông thuận, không có chút bài xích nào.
Ngoại trừ nội tâm hơi khó chịu, nhưng khó chịu hơn chính là hoàn cảnh không đủ tiện dụng, tương lai u ám chứ không phải đến từ việc thay đổi giới tính. Thói quen sinh hoạt cũng không tạo nên cảm giác quái dị, nhất là việc để tóc dài đủ làm người khó chịu nhưng mà Thanh Thu lại không nỡ cắt ngắn đi, thậm chí tương đối yêu thích mái tóc thẳng dài này.
Hưởng thụ Tiểu Tuệ trải vuốt mái tóc, Thanh Thu thông qua gương đồng quan sát đến dung nhan tuyệt thế của mình. Bệnh tật tạm thời bị áp chế lại khiến cho khí sắc của hắn trở nên khỏe mạnh hơn, không nhợt nhạt như trước, để cho dung nhan này càng diễm lệ hơn. Nếu như cơ thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, lại phát d·ụ·c đến cực hạn thì không biết sẽ đẹp mắt đến cỡ nào.
Dung nhan mặc dù đẹp mắt nhưng mà khí chất của Thanh Thu vốn lạnh nhạt điềm đạm, hiện tại lại có thêm một loại cảm giác hờ hững túy tính, rất đặc biệt nhưng không phù hợp với dung mạo này, khiến cho hắn đẹp mắt nhưng rất khó mê hoặc tinh thần người khác.
Thanh Thu cảm thấy có vấn đề không phải dung nhan quá mức đẹp mắt, mặc dù dễ sinh ra rắc rối nhưng ai lại chán ghét mình đẹp mắt cơ chứ. Đưa ánh mắt nhìn xuống, đây mới là điểm mà Thanh Thu cảm thấy buồn phiền.
Phía trước bức tường thở dài, phía sau bức vách tuyệt vọng, ngoại trừ chiều cao ra thì không có điểm nào giống như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nhìn qua còn không sánh bằng Lạc Trường Nguyệt.
Đừng hiểu lầm, Thanh Thu không phải nổi lên tâm tính ganh đua. Chí ít thì trí nhớ kiếp trước của hắn ảnh hưởng đã để cho Thanh Thu không để tâm đến cái này, vấn đề thứ hai mà Thanh Thu lưu ý chính là..tuổi dậy thì.
Không sai, chính là tuổi dậy thì. Mười bảy tuổi còn chưa dậy thì...hoặc có thể là một loại biểu hiện kéo dài của bệnh tật, nói chung chính là Thanh Thu đã quá tuổi lại còn chưa dậy thì.
Dựa vào hình thể suy đoán việc dậy thì có thể không chính xác, nhưng mà Thanh Thu dựa vào trí nhớ cùng tính toán ngày tháng thì hắn chắc chắn bản thân không đến nguyệt sự. Mặc dù kiếp trước là nam tử nhưng mà đây là kiến thức sinh lý thông thường, không biết mới là điều quái lạ.
Tuy ngày thường có thể không để ý đến nhưng có thời gian suy nghĩ thì không thể không phát hiện được. Nguyệt sự...nói như thế nào đây? Khi nó đến thì chỉ muốn nó đừng bao giờ đến, nhưng khi nó không đến...vậy thì nguy rồi, thấp thỏm chờ mong nó đến.
Cho nên Thanh Thu mới lo lắng, mặc dù hắn cũng không thích nguyệt sự ghé thăm, nhưng mà đã từng là một học sinh ưu tú thì hắn hiểu rất rõ ràng nguyệt sự không chỉ liên quan đến việc sinh sản mà còn liên quan đến việc điều hòa nội tiết tố, duy trì sức khỏe của bản thân.
Bệnh tật tạm thời bị nội lực áp chế xuống, nhưng cơ thể không tự điều hòa được thì sớm muộn sẽ sụp đổ. Mà Thanh Thu còn chưa tìm ra phương pháp dùng nội lực điều trị bản thân hay là điều hòa thay thế.
Thanh Thu thở dài một hơi, vẻ mặt không thay đổi nhưng Tiểu Tuệ lại giống như nhìn ra được Thanh Thu đang phiền muộn, thậm chí còn sinh ra ảo giác là Thanh Thu đang chau mày. Tiểu Tuệ nhẹ nhàng lên tiếng thăm dò.
“Tiểu thư có chuyện gì buồn phiền sao?”
Thanh Thu lắc đầu cười nhẹ, tất nhiên không phải một nụ cười vui vẻ mà là thể hiện ra vẻ bề ngoài để bầu không khí trở nên buông lỏng hơn. Cười là một loại biểu hiện chứ không phải là một loại cảm xúc, cho nên nở một nụ cười không phải chỉ đại biểu cho vui vẻ mà còn có rất nhiều ý nghĩ khác.
Thanh Thu nhìn Tiểu Tuệ qua gương đồng, suy nghĩ một chút liền nói sang chuyện khác.
“Tiểu Tuệ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai nếu như có người đến tìm thì nhớ báo cho ta”.
Tiểu Tuệ đã trải tóc mượt mà gọn gàng cho Thanh Thu, nghe vậy hơi nhăn nhăn miệng nhưng mà rất nhanh liền vâng một cái trở về phòng của mình.
Trải tóc trước khi ngủ cho nên Tiểu Tuệ không tạo hình kiểu dáng gì, chỉ tùy ý cho tóc dài mượt mà buông xuống. Ngủ một giấc yên bình, không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm Thanh Thu luyện tập mấy lần Tung Hoành Vạn Lý, đây cũng là võ kỹ mà Thanh Thu tinh thông nhất, mặc dù hắn chỉ biết có hai loại võ kỹ. Tốc độ của Thanh Thu rất nhanh, hiện tại có thể bộc phát trong chớp mắt chạy ra gần ba mươi thước một bước, vô cùng nhanh chóng. Mặc dù Tung Hoành Vạn Lý chủ yếu bộc phát tốc độ, di chuyển đường dài chứ không phải né tránh dịch chuyển trong phạm vi ngắn, nhưng mà có thể hỗ trợ không ít cho chiến đấu.
Lấy tạo nghệ khinh công của Thanh Thu hiện tại đã có thể làm được thảo thượng phi, dùng cành cây ngọn cỏ để làm điểm mượn lực tiến lên. Thậm chí hắn đã làm được mượn lực đạp trên mặt nước đi chạy đi một đoạn ngắn, có thể gọi là thủy thượng phi, đặt trên giang hồ cũng coi như cao thủ có thể thành danh.
Tu luyện chưa bao lâu thì Tiểu Tuệ liền tìm đến bẩm báo.
“Tiểu thư, có người Lý gia đến”.
“Người đến là ai?”
“Lục công tử Lý Thiên Dương”.
...
p/s: Cầu đề cử!