Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Nguyên tác

Chương 2: Nguyên tác


Thanh Thu biết mình xuyên vào trong sách không phải vì hắn xuyên đến nhân vật trọng yếu cỡ nào, thậm chí trong nguyên tác chỉ được nhắc tên đúng một lần, coi như người qua đường bị điểm danh nhưng chắc không ai nhớ được.

Thanh Thu ban đầu cũng không nghĩ ra, chỉ biết là nguyên chủ cùng tên với hắn. Nhưng từ trong ký ức của nguyên chủ thì Thanh Thu dần dần cảm thấy quen thuộc.

Nhân vật chính trong nguyên tác tên là Lý Thiên Dương, là một vị cao thủ chuyển thế, mười sáu năm ngây ngốc, một khi thức tỉnh túc tuệ, lấy lại được ký ức của kiếp trước liền biến thành tuyệt thế thiên tài. Một đường phản kích kẻ từng nhục mạ hắn, thẳng bước tiến lên cuối cùng thống nhất chính đạo.

Lại đại biểu võ lâm chính phái đối đầu với Ma Chủ, cuối cùng...đọc đến đây thì Thanh Thu liền xuyên không vào trong sách cho nên không biết phía sau còn có tình tiết gì. Nhưng đại thể về giang hồ hiện tại thì hắn hiểu được rất rõ ràng.

Đầu tiên nói về lực lượng võ học của thế giới này, phân biệt lần lượt là tam lưu, nhị lưu cùng với nhất lưu. Luyện võ sinh ra nội lực là võ giả tam lưu, nội lực có thể bao trùm toàn thân là nhị lưu, nội lực có thể phóng ra ngoài là nhất lưu, cách biệt rất rõ ràng nhưng không thể phiên giang đảo hải, dời non lấp biển. Cho nên Thanh Thu phán định rằng thế giới này có thể xếp vào “trung đẳng võ đạo”.

Lạc gia là một đại gia tộc, có thể xưng là thế gia tất nhiên cũng là thế gia võ đạo. Tuy mới chuyển vào thành Hoàng Liên này gần hai chục năm, nhưng truyền thừa của Lạc gia sâu xa đến mấy trăm năm, hiển nhiên truyền thừa cũng rất bất phàm.

Thế gia tồn tại mấy trăm năm đã là hiếm có trên giang hồ, không phải đỉnh cao nhất nhưng cũng không phải ai cũng có thể sánh ngang được. Ở trong gia tộc cũng có sáu bảy vị võ giả nhất lưu, võ giả nhị lưu cũng có đến mấy chục người, về phần võ giả tam lưu chỉ là cất bước, tùy ý đều có thể túm ra một nắm lớn.

Nhưng mà Lạc gia ở thành Hoàng Liên chỉ có căn cơ nông cạn, bị hai thế gia bản địa chèn ép xa lánh cho nên tình cảnh gần đây lâm vào khó khăn. Hai thế gia bản địa chính là Lý gia cùng Hà gia.

Lý gia là gia tộc của nhân vật chính, trên giang hồ có danh hiệu rất vang, gọi là “Thanh Dương Bạch Vân”. Cùng Lý gia song hành mấy trăm năm là Hà gia, trên giang hồ có thanh danh còn vang dội hơn cả Lý gia, gọi là “Minh Ngọc Cửu Tiêu” cao thủ đều hết sức sinh động, xông pha trên giang hồ cho nên tạo được thanh danh to lớn.

Tất nhiên Lạc gia cũng không kém, thường được người giang hồ xưng là “Thanh Thủy Trường Xuân” hiện tại tình cảnh không tốt, thế lực co rút lại, mấy năm nay coi như trong trạng thái ở ẩn.

Nhưng mà nội tình của Lạc gia vẫn còn ở đó, Thanh Thu tuy rằng ốm yếu trợ cấp bị cắt giảm qua từng năm nhưng vẫn giữ được quyền lợi. Thanh Thu đã quyết định luyện võ thu lấy lực lượng thì phải có công pháp cùng võ kỹ.

Võ công của Lạc gia đặt tại một tòa Tàng Thư Các, nếu muốn tu luyện thì cần phải dùng điểm cống hiến để đổi. Điểm cống hiến là lợi ích của bản thân mang cho gia tộc, Thanh Thu hiển nhiên không hề có điểm cống hiến.

Không có cha mẹ cho nên không có cơ hội để Thanh Thu tiếp xúc đến công pháp tu luyện từ nhỏ, ngoại trừ kiến thức cơ bản về võ đạo ra thì Thanh Thu không biết được một bộ công pháp hay võ kỹ hoàn chỉnh nào.

Thanh Thu thở dài một tiếng, nếu không phải bắt đầu quá gian nan thì hắn cũng không đến mức muốn sống muốn c·hết trở về. Hoàn cảnh ở nơi này coi như không tệ, nhưng không có tiện lợi như kiếp trước, sống thật uất ức.

Lại thêm cơ thể này yếu đuối bệnh tật, không có sức tự vệ không có cảm giác an toàn.

Thanh Thu duyệt lại nguyên tác một lượt, liền nhớ đến một việc vô cùng nghiêm trọng. Thành trì này không yên bình, nhân vật chính chuẩn bị thức tỉnh túc tuệ bởi vì nguyên chủ cùng tuổi với nhân vật chính, đều đã mười bảy tuổi.

Mà đại thiếu gia của Hà gia, Hà Đạo Thành đồng dạng có bệnh tật quấn thân, thậm chí nghiêm trọng hơn Lạc Thanh Thu rất nhiều, không còn sống lâu nữa. Những tưởng bệnh tật này là do một loạt điều không may thúc đẩy, nhưng thực tế sau lưng có người giở trò.

Hà gia đại thiếu gia bị người ngầm hãm hại cho nên bệnh tật mãi mới không tốt lên được, không phải bệnh bẩm sinh nhưng chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi, cuối cùng trở thành thuốc bổ cho người khác.

Không sai, nuôi người làm thuốc. Nhưng mà Hà gia không phải dễ trêu, cho nên muốn thu hoạch thuốc bổ cần phải có năng lực đối chọi với Hà gia. Cho nên đối phương lại nghĩ ra một kế sách, náo loạn toàn bộ thành Hoàng Liên, để ba gia tộc lục đục kém chút phá diệt.

Nếu không phải nhân vật chính quật khởi thì Lý gia cùng Hà gia đều sẽ bị rung chuyển mà tan nát, có khi không thể tính là thế gia nữa. Lạc gia đồng dạng chịu ảnh hưởng, tuy đến cuối cùng trở thành thế lực mạnh nhất lại có nguy cơ rình rập khắp nơi.

Trong nguyên tác thì Lý gia quật khởi, nhân vật chính ngăn cơn sóng dữ. Lạc gia phải từ bỏ nhiều lợi ích, gần như lui ẩn giang hồ tránh đối đầu với Lý gia của nhân vật chính mới bảo toàn được khả năng kéo dài truyền thừa.

Tổng kết lại chính là thành trì này đã bị người nhìn chằm chằm, Lạc gia tuy có sức tự vệ nhưng ngày tháng về sau sẽ không còn thoải mái nữa. Chuyện này để Thanh Thu càng kiên định ý nghĩ phải có thực lực tự vệ mới được.

Không thể lấy được công pháp trong Tàng Thư Các, Thanh Thu liền mưu tính một số cơ duyên ở trong nguyên tác. Nhân vật chính khởi nguyên ở thành trì này, bên trong thành trì tất nhiên ẩn chứa một chút cơ duyên.

Có công pháp cũng có võ kỹ, thậm chí có v·ũ k·hí cực kỳ lợi hại. Ở trong thành trì này có một thanh trường thương cực kỳ tà dị, không biết bị phong cấm bao nhiêu năm tháng. Nó có một năng lực chính là hấp thu nội lực của đối thủ chuyển cho chủ nhân của mình.

Đáng tiếc, thanh trường thương này là của nhân vật chính, kể cả kiếp trước hay kiếp này đều chỉ có thể bị nhân vật chính điều động. Nếu không Thanh Thu rất sẵn lòng đoạt cái cơ duyên này.

Không có trường thương hút nội lực nhưng không phải không có cách khác. Thanh Thu nhớ rằng có một bộ tà công rất thần kỳ, vừa vặn đáp ứng như cầu mạnh lên nhanh chóng của Thanh Thu.

Phải biết đại thiếu gia của Hà gia đã hai mươi bốn tuổi, sang năm chính là thời điểm sự việc diễn ra. Nhưng sự việc bùng nổ lại phải có một quãng thời gian tích lũy, cho nên trong cả năm nay đều sẽ có sóng gió không ngừng, lung lay nền tảng của các đại thế gia.

Thanh Thu cần trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn, mà công pháp có thể cấp tốc mạnh lên thật sự không có gì tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Thanh Thu uống cạn bát thuốc mà thị nữ đưa lên. Thuốc thật đắng, không biết bao hàm những dược liệu gì, vừa vào trong bụng liền hóa thành nước ấm lan tỏa toàn thân, sắc mặt nhợt nhạt cũng thoáng hồng hào hơn một chút, giống như có máu thịt tràn lên.

Lau đi dịch thuốc đọng lên khóe miệng, lông mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra. Thanh Thu đứng dậy nói với tiểu thị nữ.

“Đi, hôm nay ta muốn ra ngoài”.

...

p/: Cầu đề cử, cầu hoa tươi!!!

Chương 2: Nguyên tác