Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Nội lực

Chương 5: Nội lực


Trong cơ thể của vạn vật đều tồn tại một nguồn năng lượng gọi là “khí” vạn vật đều có “khí” nhưng mà người thường rất khó mà cảm nhận được, cho dù cảm nhận được cũng giống như gió thoảng qua, biết ở đó mà không làm gì được.

Nhưng mà võ giả thông qua rèn luyện bản thân tăng mạnh “khí” hiển hiện trong cơ thể, sau đó dùng hô hấp điều chỉnh, dùng tâm lý ám thị điều động tinh thần của chính mình, một khi trùng hợp làm cho tinh thần hỗn hợp cùng khí chính là sinh ra nội lực.

Thuần túy chính là xem trùng hợp, nhưng khí càng mạnh thì càng dễ xảy ra sự trùng hợp này, hoặc là tinh thần càng mạnh càng dễ hỗn hợp với khí sinh ra nội lực.

Nội lực mới có thể để người ta cảm ứng được, mới có thể tác động thực chất gây nên p·há h·oại hay là tẩm bổ thân thể rõ ràng. Thậm chí nếu lượng nội lực đủ lớn thì người bình thường cũng có thể cảm nhận được.

Thanh Thu thay đổi cách tư duy một chút, cảm thấy có thể hiểu được. Nói đơn giản thì lực lượng tinh thần bắt lấy “khí” trong cơ thể, khí hỗn hợp cùng tinh thần tạo ra nội lực. Nội lực cất giữ trong kinh mạch, lại vận chuyển theo đường lối của kinh mạch thì sẽ sinh ra một lực hút nhẹ tác động lên khí, hút lấy khí gia tăng nội lực.

Từ đầu đến cuối thì võ giả đều không đi cảm nhận “khí” hay chủ động khống chế “khí”. Võ giả chỉ khống chế nội lực, nội lực “bị động” dẫn dắt “khí” chuyển hóa thành nội lực, gia tăng lượng nội lực.

Khí có thể bị nội lực dẫn dắt quy tụ nhưng lại không thể bị người tác động trực tiếp, cho nên Đại Hải Quy Nguyên Quyết không hút “khí” của người khác, mà chỉ hút đi nội lực.

Tất nhiên không phải không thể hút “khí” mà là ban đầu chỉ có thể tác động đến nội lực của đối thủ. Nếu luyện đến cảnh giới cao thâm thì mới có thể hút đi “khí”. Dựa theo công pháp mô tả thì hút “khí” của đối thủ có thể trực tiếp bồi bổ cơ thể, kéo dài tuổi thọ.

Thật sự là một bộ tà công.

Thanh Thu hiểu rõ toàn bộ Đại Hải Quy Nguyên Quyết, không thể không cảm khái ma đầu kia có trí tuệ hơn người. Đồng thời Thanh Thu cũng biết được, thanh trường thương của nhân vật chính hút đi nội lực nhưng trả lại cho chủ nhân của nó là “khí” tinh thuần, không lẫn vào bất cứ dấn ấn tinh thần nào, cho nên nhân vật chính mới không lo lắng về tác dụng phụ.

Thật là để cho người ta ghen tỵ.

Lý luận sung túc, Thanh Thu chậm rãi điều chỉnh hô hấp của bản thân theo cách vận hành của Đại Hải Quy Nguyên Quyết. Loại hít sâu thở nông này cực kỳ tốn sức lực, mới bắt đầu cũng khó mà duy trì lâu dài được. Thanh Thu không biết hô hấp như vậy có tác dụng gì trong việc điều hòa nội lực, nhưng hắn chắc chắn một điều rằng nếu bản thân có thể duy trì hô hấp như vậy thành bản năng thì nhịp tim của chính mình sẽ đập chậm hơn đáng kể.

Thất bại không có gì đáng sợ, Thanh Thu cứ ngắt quãng tập luyện hô hấp cho đến khi cơ thể dần dần quen thuộc, thời gian duy trì kéo dài ra đến mười phút thì mặt trời đã lặn xuống núi. Không khí chậm rãi lạnh xuống một chút, không phải lạnh đột ngột nhưng lạnh hơn buổi trưa khá rõ ràng.

Tiểu Tuệ theo lời dặn của Thanh Thu đi đến trước cửa phòng, kêu gọi Thanh Thu thay quần áo. Nguyên chủ có không ít váy dài nhưng Thanh Thu đã bắt Tiểu Tuệ đổi sang quần dài ống rộng để đi lại thoải mái hơn.

Kỳ thực dưới váy thì người ta cũng có một loại quần mặc ở bên trong, có thể tính là một loại nội y dài nhưng Thanh Thu không thích rườm rà như vậy nên cũng đổi đi, chỉ mặc quần dài mà thôi.

Thị nữ còn lại trong tiểu viện là Tiểu Linh, lớn hơn Thanh Thu ba tuổi, là người thật sự chiếu cố nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Thanh Thu biết Tiểu Linh may vá rất giỏi cho nên yêu cầu nàng dùng vải gấm mới, may thành nội y kiểu quần đùi vuông ôm sát, che hết phần mông thậm chí là mép đùi.

Tiểu Linh vậy mà không kinh ngạc gì, hỏi ra mới biết thời đại này có loại nội y gọi là “đoản bí” chính là loại nội y mà Thanh Thu đề cập. Thậm chí có một loại nội y là một mảnh vải vắt ngang phía dưới, bốn góc đều có dây vải dài ra sau đó buộc lên hai bên eo gọi là “hoành trật” thường chỉ có một loại nữ nhân mới ưa thích.

Thanh Thu: ???

Thiết kế hai dây này có phải hay không nghe quen quen?

Thanh Thu chỉ cảm thấy mình vẫn quá ngu ngơ, không đủ hiểu biết về thế giới này. Người sống ở thời đại này không phải kẻ ngu ngốc, sao lại không biết sáng tạo ra đồ vật để sinh hoạt để thoải mái hơn cơ chứ.

Trước đây nguyên chủ dùng nội y khố quấn từ một mảnh vải rất lớn là bởi vì nguyên chủ sợ lạnh, khố vừa có tác dụng giữ ấm cùng với bảo vệ cơ thể khỏi v·a c·hạm luôn, cho nên cồng kềnh khó dùng.

Về phần nội y là quần dài thì mặc vào mùa hè cho thông thoáng chứ không phải không có lựa chọn khác. Tiểu Linh nghe đề nghị của Thanh Thu chỉ nói là không thể bó sát cơ thể vì khó hoạt động, Thanh Thu nghĩ nghĩ liền đổi yêu cầu phần eo phải co giãn bó lại. Tiểu Linh cười cười nói sẽ dùng dây rút để buộc dễ dàng hơn.

Không tốn nhiều thời gian về mặt y phục, Thanh Thu mặc một bộ quần áo màu xanh lam nhạt, nhẹ nhàng như nước che lấp đi khí chất ốm yếu của bản thân. Đôi giày cũng được thay mới, là giày vải màu xám, có mấy phần giống giày lười được thêu vô cùng tinh tế, đi lại cực kỳ êm ái.

Đổi xong quần áo thì Lạc Trường Ngọc cũng vừa vặn gõ cửa biệt viện, Tiểu Tuệ nhanh chóng mở cửa ra mời nàng đi vào. Lạc Trường Ngọc đã đổi đi võ phục, thay vào một bộ quần áo cũng có vẻ như hơi hướng nam tính hoặc là trung tính, nhìn gọn nhẹ hơn Thanh Thu rất nhiều.

Trên đầu vẫn đeo mạt ngạch, tóc buộc thành đuôi ngựa nhìn thần thái cực kỳ tỏa sáng.

“Thất muội, ngươi đợi đã lâu chưa?”

Thanh Thu lắc đầu, ho khan hai tiếng mới lấy hơi nói ra.

“Ta vừa mới thay quần áo xong thì tứ tỷ liền đến”.

Thanh Thu vừa nói xong liền thấy một cái tay ngọc vươn đến, hắn còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy má trái của mình bị kéo ra nhào nặn. Dung mạo linh lung lại hơi gầy gò cho nên nhéo lên cũng không có bao nhiêu thịt cả, khuôn mặt đều bị bóp bẹp nhào nặn thành các loại hình dáng.

Thanh Thu thật khó khăn mới dứt ra được, hai tay xoa xoa lấy má của mình, phàn nàn nói.

“Tứ tỷ, ngươi không thể vò mặt của ta như thế nữa”.

Lạc Trường Ngọc cười híp mắt kéo Thanh Thu đi ra ngoài, vừa đi vừa cười ha hả nói.

“Ai bảo ngươi quá đáng yêu chứ. Tối nay phải ăn thật nhiều mới có thịt lên mặt được”.

Lạc Trường Ngọc đã đặt một gian phòng riêng, bàn bày mười tám món ăn ngon thơm phức. Thanh Thu cùng Lạc Trường Ngọc ra ngoài đương nhiên không phải đi bộ mà ngồi xe ngựa, ngoài Tiểu Tuệ đi cùng ra thì còn có thị nữ của Lạc Trường Ngọc cùng với một thị vệ đánh xe.

Lạc Trường Ngọc đặt bàn ở Linh Lan Lâu, một tửu lâu vô cùng nổi tiếng trong địa bàn của Lạc gia. Chỉ có hai người trong phòng riêng, Thanh Thu thấy Lạc Trường Ngọc có thật nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể triệt để buông thả ra mà chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho Thanh Thu.

Thanh Thu rất thích món sườn xào chua ngọt này nhưng mà hắn cũng không đến mức nghe tâm sự để ăn với sườn chứ? Cảm giác nghẹn nghẹn nuốt không trôi lắm.

Thanh Thu gọi phục vụ bàn, đưa lên hai vò Thu Sương Lộ. Chính là rượu ngon mà Thanh Thu đã uống ba ngày nay. Rượu trắng đục mùi nếp thơm, sánh quyện nhưng vào miệng lại tan ra nhẹ nhàng mát mẻ, hơi rượu xông lên giống như sương thu xông vào trong đầu.

Hậu vị ngòn ngọt tỏa ra khắp người lại không lưu cay đắng, cực kỳ tươi mát để người ta cảm thấy cả tinh thần cùng thân thể đều thoải mái, trong mát ngoài ấm, giống như là mỹ vị của nhân gian.

Rượu này không nặng, chỉ chừng mười mấy hai mươi độ, càng giống như nước giải khát nhưng cũng không quá kém. Ít nhất thì rượu bình thường cũng có độ rượu tương tự, chỉ là dư vị cay đắng không tính là ngon miệng thôi.

Lạc Trường Ngọc trợn tròn mắt nhìn Thanh Thu tiếp nhận vò rượu, kinh nghi hỏi.

“Thất muội? Ngươi uống rượu?”

Thanh Thu nhếch đuôi mắt, ánh mắt chứa mấy phần khinh bỉ ở bên trong, tựa như Lạc Trường Ngọc vừa hỏi một vấn đề thật ngu ngốc. Thanh Thu ung dung rót rượu vào trong bát, đưa bát rượu trắng sữa đến trước mặt Lạc Trường Ngọc.

Lạc Trường Ngọc bật cười.

“Được! Thất muội sảng khoái!”

...

Chương 5: Nội lực