Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 185: Chương 185
Lần đầu tiên dạy một người học chữ, Triệu Uyển Thanh không dạy quá nhiều thứ, cô chỉ dạy những chữ Hán đơn giản trước.
Đổng Hiểu Phương nghe vậy mới cầm bánh bao về.
Triệu Uyển Thanh:?
Triệu Uyển Thanh lập tức ngồi dậy, cô nhìn vào mắt người đàn ông, hơi chột dạ hỏi: "Lâm Thiệu Hoa, em thấy em không được..."
"Địa... Nhân... Trung... Tử" Giọng nói non nớt, đứt quãng.
Chị Thanh dạy cô bé biết chữ thì chính là giáo viên của cô bé, cô bé đã không báo đáp giáo viên của mình, làm sao có thể nhận đồ của giáo viên?
Cô bé cũng không thể khiến Triệu Uyển Thanh mang tiếng xấu trên lưng.
"Chị Thanh, chị dạy em biết chữ, em cũng không thể nhận đồ của chị nữa."
"Cái gì không được?
Tuy chỉ có một cái bánh bao nhưng bánh bao Triệu Uyển Thanh làm có kích cỡ không nhỏ, bên trong có rất nhiều thịt, cắn vào một miếng, mỡ đã ngập trong miệng.
Màn Thầu bị véo mông, nhóc con đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nên trả lời rất đàng hoàng: "Thiên..."
Màn Thầu nhìn trái nhìn phải chứ không nhìn Lâm Thiệu Hoa.
DTV
Trước khi đi Đổng Hiểu Phương đặt hai cái bánh bao trả lại cho Triệu Uyển Thanh.
Màn Thầu cái hiểu cái không, nhóc con giãy giụa tuột xuống đất.
"Tiếp theo?"
Sau khi Đổng Hiểu Phương ra về, Triệu Uyển Thanh lại ôm Màn Thầu đang vùi đầu chơi đùa lên.
Triệu Uyển Thanh kiềm chế cơn giận, giọng nói cũng bắt đầu cao hơn: "Thiên! Của thiên địa..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thiệu Hoa xoa đầu con trai, nói: "Lần sau không được phép chọc mẹ tức giận nữa, nghe thấy chưa?"
Đổng Hiểu Phương còn muốn cò kè mặc cả nhưng Triệu Uyển Thanh đã nói thẳng: "Đừng nói nữa, cứ như thế đi! Em mang bánh bao này về, nếu để người trong thôn thấy em đi về tay không lại nói chị lừa gạt người thành thật làm việc không công cho mình." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thiệu Hoa nhìn vợ mình đang bước nhanh về phòng, lại nhìn dáng vẻ ngây ngốc của con trai trong lồng n.g.ự.c mình, mắt phượng híp lại: "Con làm gì rồi?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi lần nhìn thấy các bạn cùng tuổi với mình cắp sách đi học thì trong lòng cậu bé vô cùng chua chát.
Tuy bụng cô bé rất đói, tuy cô bé cũng rất muốn ăn bánh bao, thế nhưng người nghèo mà chí không nghèo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đổng Hiểu Phương học rất nghiêm túc và cũng rất cố gắng, cô bé còn dự định khi về nhà sẽ tiếp tục ôn tập.
"Thật sao? Chị, chị rất giỏi! Chị có thể dạy lại cho em không?" Đổng Hiểu Binh cũng rất hâm mộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh đi đến cạnh giường, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay nhéo bàn tay nhỏ của cô: "Thế nào? Còn tức giận sao?"
Anh nhéo vào cái m.ô.n.g non mềm của con trai, hất cằm chỉ xuống mặt đất: "Đó là gì?"
Lâm Thiệu Hoa ôm nhóc con đi đến chỗ vừa rồi Triệu Uyển Thanh đã đứng, anh cúi đầu nhìn mấy chữ bên dưới.
Đột nhiên Màn Thầu hô to lên một tiếng: "Cha!"
Cô nhìn cái đầu quả dưa của con trai mình, chỉ vào chữ "thiên" trên mặt đất, nói: "Thiên, thiên của thiên địa..."
Lâm Thiệu Hoa vào phòng, nhìn người phụ nữ đang lăn qua lộn lại trên giường, đường nét trên gương mặt anh cũng dịu lại.
Màn Thầu: "Mẹ!"
Vừa rồi Uyển Thanh đang dạy chữ cho con trai?
"Vậy em cầm một cái đi! Dù sao em cũng giặt quần áo giúp chị rồi."
Đổng Hiểu Phương chia bánh bao thành hai phần, cô bé chia cho em trai mình là Đổng Hiểu Binh một phần.
Cô nhìn theo ánh mắt của con trai thì thấy Lâm Thiệu Hoa đã tan làm từ công xã trở về.
Nhà của cậu bé rất nghèo, trong nhà cũng không thắp đèn dầu nên Đổng Hiểu Phương đã kéo em trai mình ra sân, hai chị em nương theo ánh sáng của vầng trăng trên cao mà học chữ...
Ăn xong, Đổng Hiểu Phương vui vẻ nói: "Hiểu Binh, hôm nay chị đã học chữ, chị Thanh đã dạy cho chị."
Chương 185: Chương 185
Triệu Uyển Thanh thở phì phò, nhét Màn Thầu vào tay Lâm Thiệu Hoa, nói: "Hết cách với nhóc con này nữa rồi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.